Tôi đứng ở trên boong tàu cũng khá lâu, chỉ đến khí mặt trời lặn, tôi mới cảm thấy một chút lạnh, nắm chặt quần áo dự tính định quay lại khoang thuyền, nhưng lại không ngờ tới tôi vừa mới quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt cực kỳ khủng bố.
Khuôn mặt đó tôi cực kỳ quen thuộc chính là Triệu Mộng Tuyết.
“Cô Tần, không hề nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây” Triệu Mộng Tuyết nhếch môi nói, trên dưới đánh giá tôi một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên bụng tôi: "Yo, đứa con của tôi, xem ra nuôi dưỡng hộ tôi cũng không tồi.”
Cô ta vừa nói liền thò tay ra đụng vào bụng tôi.
Tôi nhẹ nhàng tránh người, liền trốn bàn tay của cô ta "Đây là con của tôi, không có chút quan hệ nào với cô cả.
“Ừm” Sau khi Triệu Mộng Tuyết nghe xong lời tôi nói giống như nghe xong một câu chuyện cực kỳ buồn cười vậy: "Không quan tâm là của ai, cuối cùng không phải vẫn là của tôi hay sao.
Tôi không muốn nói đến chuyện này với cô ta, mà nhớ đến chuyện lúc trước Lục Kính Đình nói Tân Gia Kiệt là bị nhà họ Triệu bắt đi.
“Cô làm gì em trai tôi rồi?”
Triệu Mộng Tuyết hoảng hốt một chút, dường như không hề nghĩ đến tôi sẽ nhắc tới chuyện này, sau đó rất nhanh liền mở miệng nói: "Em trai cái gì, tại sao tôi lại không biết?” “Cô, Nếu như cô dám động đến Tân Gia Kiệt, tôi sẽ..
Tôi liền động đến bụng mình.
Triệu Mộng Tuyết không chờ tôi nói hết lời đe dọa, liền cười cười đánh gãy lời nói của tôi: "Lại dùng đứa con để uy hiếp tôi? Được thôi, con không có cũng có thể có đứa khác mà, nhưng mà nếu như Tân Gia Kiệt không còn nữa thì còn có thể có được nữa hay sao? Bố mẹ đã chết của cô còn có thể sinh thêm cho cô hay sao?”
Triệu Mộng Tuyết không hề khách khí mà nói ra lời làm tôi sợ hãi nhất, tôi cau cau mày, cảm xúc có chút mất khống chế: "Cô.
“Cẩn thận một chút, đừng có mà làm mất thứ đồ cuối cùng có thể dùng để uy hiếp tôi.
Trong lời nói của Triệu Mộng Tuyết mang đầy gai nhọn.
Giơ tay ra hiệu cho hai tên vệ sĩ ở phía sau cô ta túm lấy tôi.
Tôi nhìn một trong hai tên vệ sĩ đó, người này...người này không phải là người mà vừa nãy tôi đã đi theo để lên thuyền hay sao.
“Trên thuyền này nhiều người như thế, cô, cô dám động tới tôi tôi sẽ kêu lên” Mặc dù biết rằng cho dù tôi có kêu gào, có người chạy đến, cũng sẽ bị thế lực nhà họ Triệu dọa cho sợ hãi, nhưng mà ít nhất còn có thể kéo dài thời gian, có thể kéo dài thời gian thì sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà ai biết được câu nói sau đó của Triệu Mộng Tuyết làm tôi triệt để chết tâm.
“Đây là thuyền chở hàng của nhà họ Triệu, cô định gọi ai vậy? Triệu Mộng Tuyết đến trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên.
Câu nói này của cô ta làm tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, chẳng trách vừa nãy tôi thấy nó không giống những con thuyền bình thường khác mà giống như du thuyền.
Mà vừa nãy người kiểm phiếu bị gọi đi cũng không phải là trùng hợp mà có người sắp xếp, thuyền chở hàng tư nhân của nhà họ Triệu, làm sao lại cần người soát vé chứ, Triệu Mộng Tuyết chính là cố ý để tôi bị mắc câu, không tốn chút sức lực nào mà có thể khiến tôi tự chui vào lưới.
Vở kịch này, làm cũng thật thâm sâu.
“Cổ muốn bắt tôi thì trực tiếp bắt đi là được có liên quan gì tới Tần Gia Kiệt chứ.” “Cái này à, tất nhiên sẽ có chỗ đáng để tôi lợi dụng, đợi một lúc nữa cô sẽ biết ngay thôi.” Triệu Mộng Tuyết để hai người vệ sĩ bắt tôi đi, lời nói đầy thâm ý.
Tôi cũng không phản kháng, bởi vì tôi biết cho dù phản kháng cũng không có tác dụng gì, còn không bằng tiết kiệm chút sức lực.
Hai người vệ sĩ đó mang tôi đến một căn phòng, sau đó nhốt tôi lại, sau đó liền canh giữ ở trước cửa.
Không biết qua bao nhiêu lâu, bên ngoài cửa mới lại có thêm tiếng động, thanh âm đó vừa nghe liền biết là âm thanh giày cao gót của Triệu Mộng tuyết.
Tiếng giày cao gót từ xa tiến lại gần, sau đó từ gần thành xa, cửa qua một lúc liền mở ra.
Hai tên vệ sĩ không chút thương tiếc mà bắt tôi ra ngoài, suốt cả đường tôi đều bị kéo đi, cuối cùng bị vứt ở trên boong tàu cao nhất.
Thuyền chở hàng tạm thời dừng lại trên biển, tùng tiếng kêu lên khiến tôi muốn tê cứng luôn.
Gió lạnh thổi từng cơn vào người tôi, tôi cố gắng chống đỡ, chỉ nhìn thấy một vài tên côn đồ và giày cao gót của Triệu Mộng Tuyết.
Nhìn tình hình bốn phía, giống như là làm một cuộc giao dịch hàng hóa trên biển vậy.
Lại nghĩ đến Chu Phong từng nói mấy ngày tới nên kiểm tra bên phía biển chặt chẽ vào, trên biển có một lượng lớn hàng hóa cần giao dịch, nhìn tình cảnh này, chắc là những gì mà tôi đang nghĩ tới.
Đến khi phía trước lại xuất hiện một con thuyền, mới thực sự chứng minh những gì mà tôi nghĩ.
Đối diện với con thuyền đang đi về phía chúng tôi, sau đó giơ một tấm ván qua.
Triệu Mộng tuyết nhìn thấy có người đến, liền phân phó cho người bên này dùng vải bịt chặt đầu tôi lại, đầu tôi bị bịt lại, trước mắt bỗng trở nên tối , chỉ có thể nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ.
Nghe tiếng bước chân, bên kia dường như đến không ít người.
Tiếng giày cao gót của Triệu mộng Tuyết vang lên, liền tùy theo cô ta mà nói: "Cậu ba, lâu rồi không gặp.
Tôi mới biết được người đến là ai.
Nhưng mà, hình như nhà họ Triệu và nhà họ Lục làm gì có chút quan hệ nào, bây giờ tại sao lại bàn đến chuyện làm ăn chứ.
Hơn nữa, hôm nay Triệu Mộng Tuyết bắt tôi, quá nửa chắc là để uy hiếp Lục Kính Đình.
Tôi không nhịn được mà cười cười, như thế này xem ra ý định hôm nay của Triệu Mộng Tuyết quả nửa là đã cược sai chỗ rồi, muốn bắt thì cô ta cũng nên bắt Tôn Ly mới đúng, dù sao Tôn lỵ mới thực sự là người trên đầu quả tim của Lục Kính Đình.
Mà cô ta lại bắt tôi, sợ rằng sẽ không có chút giá trị nào với cuộc đàm phán của cô ta.
Lúc tôi đang suy nghĩ những chuyện này, thì bên phía Lục Kính Đình và Triệu Mộng Tuyết mùi thuốc súng đã bốc lên nồng nặc rồi.
“Cậu ba vẫn không chịu buông tay?” Triệu Mộng Tuyết cười lạnh: "Vậy để biểu thị thành ý trừ Tân Gia Kiệt tôi lại cho thêm một người nữa có được không?
Lời của Triệu Mộng Tuyết vừa nói xong, tôi liền có cảm giác vệ sĩ ở bên cạnh xách tôi lên.
Nói xong, Triệu Mộng Tuyết liền hướng về vệ sĩ phía sau gật gật đầu, hai người vệ sĩ đó khiêng tôi dậy, để nửa người tôi thò ra ngoài tấm ván.
Cả người tôi phút chốc liền không còn chỗ bám, nỗi sợ hãi trong lòng không thể nào khống chế được mà kêu thành tiếng.
Gió lạnh trên biển không ngừng thổi vào quần áo tôi, lạnh tận xương tủy, nỗi sợ hãi trong lòng vây chặt lấy tôi, áp đến nỗi tôi không thể nào thở nổi.
“Nếu như cậu ba đã không muốn, vậy thì làm mồi cho cá đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...