Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Cô ta ra tay biết cân nhắc nặng nhẹ, không làm bị thương đến tôi, nhưng cho dù là như thế, đối với người vừa mới bị ẩu đả một trận mà nói, đã vô tình chạm trúng vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt, vô thức ôm lấy hai tay ngồi xuống đất.
Sau đó Lục Kính Đình bước tới, kéo Kiều Lam ra khỏi trước mặt tôi, quát lên một tiếng: “Cô đang làm gì thế hả?"
“Anh Đình, trên tay cô ta có hóa đơn, bất lợi cho em, nếu không lấy về, chỉ sợ phiên tòa lần này sẽ không thắng nổi.” Kiều Lam chỉ vào tôi nói, nếu không phải do có Lục Kính Đình ở đây, sợ là cô ta đã xông tới cướp rồi.
“Hóa đơn gì?” Lục Kính Đình nhướng mày, nhưng anh cũng làm theo ý cô ta, nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi từ mặt đất đứng dậy, dường như không muốn để tôi đi.
Khóe miệng Kiều Lam nhếch lên, ánh mắt sao nhãng, dự là Lục Kính Đình cũng căn bản không biết chuyện này.

Tôi ôm chút hi vọng cảm thấy cô ta không có gan nói, nhưng không ngờ cô ta lại nói thẳng ra, cắn rằng nói rõ hết ngọn nguồn của sự việc.

Sau khi nói xong, Lục Kính Đình tối sầm mặt lại.
Đuôi mắt rất mảnh, u ám nhìn chăm chăm Kiều Lam.
"Nhưng mà, anh Đình, em làm như vậy đều là vì sợ bọn họ ở trên tòa án đột nhiên đề xuất muốn kiểm tra cơ thể, còn nữa lần trước ở bệnh viện, cô Tân tuy đã xé giấy kiểm nghiệm, nhưng anh có nghĩ rằng đó chỉ là trò che mắt không?"
Kiểu Lam sợ Lục Kính Đình tức giận, mau chóng giữ chặt ống tay áo của anh vội vàng giải thích, chĩa mũi giáo về phía tôi.
Lục Kính Đình nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, tôi không thể nhìn thấy một chút tin tưởng nào trong mắt anh ấy.
Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn chưa thể quen được, bởi vì ánh mắt này, khiến trái tim tôi đột nhiên như ngừng đập.
Tôi ôm chặt túi xách, dự định thà chết cũng không đưa.
“Tân Ái Phương, đưa đồ cho anh, em có thể đi.” Lục Kính Đình một tay nắm lấy cánh tay tôi, tay còn lại thì đưa ra muốn tôi giao đồ.

Lời của anh ta nặng nề đả kích tôi, vừa rồi còn muốn giữ chặt tôi không buông tay, bây giờ lại vì một tờ hóa đơn mà cho phép tôi rời khỏi.

Quả nhiên, tình cảm anh ta dành cho tôi chẳng qua cũng chỉ có như thế.
Tôi mỉm cười lạnh lùng, móng tay cắm sâu vào trong túi da, làm ra giọng bực dọc: “Cái này là tôi lấy được, không thể đưa cho các người."
“Tân Ái Phương” Lục Kính Đình tức giận mắng tôi, đưa tay ra muốn giật lấy.

Tôi lách mình tránh đi, anh ta ở phía sau vấp phải tôi, khiến tôi ngã xuống dưới đất trông rất thê thảm.
Cả người như sắp trật khớp, càng đau hơn.
“Tân Ái Phương.” Lục Kính Đình vội vàng cúi người, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của tôi, chuẩn bị ôm dậy thì bị tôi hất tay ra, cả người liên tục co rút lại phía sau: “Thả tôi đi, Lục Kính Đình, nếu anh có chút nguyên tắc thì thả tôi đi."
Tôi gầm gừ, ánh mắt vô tình nhìn thấy Kiều Lam ở phía sau anh ta, khỏe miệng nhếch lên nụ cười tự mãn, trông rất chướng mắt.
Lục Kính Đình im lặng, nhưng câu trả lời đã viết sẵn trên mặt anh ta, cho dù tôi có nhìn hiểu thì cũng không từ bỏ đấu tranh.
Tôi nghiến răng hất tay anh ta ra, xoay người vừa lăn vừa bò chạy ra cửa.

Lục Kính Đình cũng đuổi theo phía sau tôi, vừa gọi tên tôi vừa bắt tôi lại, ôm tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi.

Anh cố nén giọng nói: "Tân Ái Phương, đưa cho anh được không? Lần này không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn được, đưa cho anh."
"Không được, Lục Kính Đình, dựa vào đâu, dựa vào đầu mà khi đối diện với Kiều Lam anh lại không có nguyên tắc như vậy.


Tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa, tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời anh." Tôi nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, chặt đến nỗi khiến cả cánh tay đều hằn vết máu.
Ngay cả Kiều Lam cũng không thể chịu đựng được nữa, chạy tới nắm lấy tay tôi, đau lòng sợ tay Lục Kính Đình sẽ bị thương.
"Cô Tân, cô nói như vậy là không đúng, anh Đình cũng vì tốt cho cô, chỉ cần cô nói ra, sau này được ở lại bên cạnh anh Đình, anh Đình cũng sẽ không để cô chịu thiệt thòi."
Cô ta nói nghe hay thật, khoan nói Lục Kính Đình có đối xử tốt với tôi hay không, nhưng cô ta, cũng sẽ tìm đủ mọi cách để chơi tôi.

Hà tất phải ở lại một nơi ngấm ngầm nguy hiểm như thế này chứ.
Tôi nghiến răng, nén nước mắt lại cắn một cái lên cánh tay của Lục Kính Đình, anh ta đau đến mức không chịu nỗi.
Anh ta rên lên một tiếng rồi buông tôi ra, tôi nhân cơ hội chạy đi, không ngờ Kiều Lam lại kéo lấy túi xách của tôi, tôi không kịp phản ứng lại, cả người bị kéo lùi lại phía sau, hai tay buông lỏng, thân thể đập mạnh vào cánh cửa, khiến mặt mày tôi choáng váng.
Đột nhiên, tôi ngã xuống đất, không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Kiều Lam cầm lấy túi xách của tôi, lấy tờ hóa đơn đó ra, còn cố ý đưa qua đưa lại vài lần trước mắt tôi.
Lục Kính Đình cũng không trách cứ cô ta đã đẩy tôi, chỉ đứng cứng ngắc ở đó, chẳng làm gì cả.
Tôi vô cùng thất vọng, giống như bị cơn mưa to của tháng hai dội ướt nhẹp cả người, toàn thân run lên vì lạnh.

Trước khi ngất đi, trong lòng tôi thầm cười nhạo một tiếng, cũng chẳng nói gì thêm.
Lúc tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu, khi mở mắt ra, cảm thấy trước mắt tối sầm, chỉ lờ mờ nhìn thấy được đồ đạc trong phòng.
Bên ngoài trăng sáng vằng vặc, ánh sáng yếu ớt xuyên qua lớp cửa kính chiếu thẳng vào trong, làm sáng bừng khung cảnh xung quanh ban công.

Đầu tôi âm ỉ, ký ức có chút rời rạc, chỉ có thể mơ hồ đoán được đây chính là căn phòng mà Lục Kính Đình dùng để giam cầm tôi trước đây.

Cho nên, bây giờ tôi vẫn còn đang ở trong nhà của Lục Kính Đình.
Tôi cố gắng chống đỡ thân mình ê ẩm đứng dậy, bước vào phòng tắm rửa mặt lại cho tỉnh táo, sau đó trở về phòng tìm được túi xách của tôi.

Quả nhiên là, thứ đó đã không còn bên trong nữa.
Tôi cảm thấy lòng mình lạnh toát, thất vọng buông rủ hai tay xuống.

Cuối cùng, rón ra rón rén rời khỏi phòng, chuẩn bị mò về giữa đêm hôm khuya khoắt.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy ngoài hành lang nồng nặc mùi rượu, mùi rất nồng, khoan nói đến là ai đã uống rượu, chỉ là khi ngửi thấy mấy cái mùi này đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi bịt mũi, bước cẩn thận đến phía cầu thang, nhìn thoáng qua dường như có một bóng người đang ngồi trong căn phòng tối mịt.
Trên lầu và dưới lầu đều không có bật đèn, thoạt nhìn bóng lưng của người đó có chút đáng sợ.
Tôi nhìn chăm chăm một lúc, mới có thể nhận ra bóng người đó chính là Lục Kính Đình.
Tôi siết chặt tay, nhanh chóng lùi lại, nhưng đột nhiên phát hiện anh ta đang tựa vào ghế sô pha bất động, trên cái bàn trước mặt cũng có rất nhiều vỏ chai rượu.

Mùi hương nồng nặc là bốc ra từ phía đó.
Tôi thở phào một hơi, cẩn thận bước xuống lầu, xem thử tình trang của anh ta thế nào.
Lúc đến trước mặt anh ta, đầu anh ta vẫn đang ngửa lên tựa vào sopha trông rất mệt mỏi, hai mắt anh ta nhắm nghiền, lông mày cau lại tạo thành những nếp nhăn.
Dáng vẻ đau khổ suy sụp chán chường của anh ta giống như một cái gai nhọn đâm sâu vào tim tôi, tim tôi quặn thắt dữ dội, tự hỏi anh ta hà tất gì phải như thế.
Tôi không có tâm trạng để cảm nhận tâm trạng của người khác, bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi.


Nhưng mà, khi nhìn bộ dạng anh ta uống rượu đến bất tỉnh nhân sự như thế, khiến tôi đột nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ.
Có lẽ, hóa đơn đó đang ở trên người anh ta.
Tôi nuốt khan, thận trọng bước đến bên anh ta, thì thầm gọi tên Lục Kính Đình mấy lần, nhưng anh ta đều không có phản ứng.
Tôi không nhịn được nữa, bắt đầu dùng tay mò mẫm trên người anh ta, tìm kiếm phần trên cơ thể mà vẫn không tìm được thứ mình muốn, nhưng lại nhiều lần động vào vết thương của anh ta, khiến anh ta bất giác rên lên, trông rất đau đớn.
Tôi thu tay về, dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào chiếc băng gạc quấn quanh ngực anh, dường như tôi có thể cảm nhận được dòng máu nóng chảy bên trong qua một lớp băng dày như vậy.
“Tân Ái Phương” Lục Kính Đình đột ngột gọi tôi, làm tôi giật mình, tôi vô thức rút tay về, kết quả nhìn thấy anh ta vẫn còn đang nhắm mắt, vừa nãy chẳng qua chỉ là nói mở mà thôi.
Tôi thở phào một hơi, lấy lại bình tĩnh, xém chút nữa là bị anh làm cho hồn phách lên mây, bàn tay từ từ cho vào trong túi quần anh, quả nhiên mò được thứ gì trong đó, nhưng còn chưa kịp lấy ra thì đã bị Lục Kính Đình tóm được.
Cảm giác lành lạnh từ bàn tay anh quấn chặt lấy tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như quay cuồng, phút chốc bị anh đè dưới thân.
Anh ta đè lên người tôi, nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi dịch nó lên trên đỉnh đầu.
Đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền đó từ từ hé mở.

Trong màn đêm, đôi mắt đen láy ảnh lên tia sáng trông như những giọt sương long lanh buổi ban mai, mê hoặc lòng người.
Hơi thở nặng nề xen lẫn mùi rượu xộc thẳng vào mũi, cho dù không uống rượu nhưng tôi cũng cảm thấy có hơi say.
“Tân Ái Phương.” Anh ta rút một tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt tôi, đầu ngón tay có hơi chai sần, lướt qua làn da cảm giác có hơi kích thích.
Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, tôi như lún sâu vào vũng lầy, sa chân vào đấy, gần như không thể tự mình thoát ra được.
Khi thấy anh ta mơ mơ màng màng áp xuống định hôn tôi, mùi rượu xộc về phía tôi càng thêm nồng nặc, mùi hằng hắc ấy khiến tôi lập tức bừng tỉnh, cố
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui