Tôi đỡ cái mông đau nhức của mình và đứng dậy dưới sự hỗ trợ của anh ta, vừa rồi tôi đã giật thật mạnh nên tờ giấy có chút rách đã nằm trong tay của tôi.
Kiều Lam hoảng hốt và ngập ngừng giải thích: "Không phải như thế, anh Bắc, em chỉ muốn "
Cô ta đang muốn giải thích thì bị tôi cắt ngang: "Kiều Lam, tôi biết việc tôi yêu cầu cô kiểm tra là quá đáng, giống như đang rắc muối vào vết thương của cô vậy, nhưng tôi đã xin lỗi trước rồi, hơn nữa con của cô không do tôi giết.
Vậy nên lần này, tôi sẽ không xin lỗi đâu." "Cô..." Kiều Lam muốn nói lại thôi, khuôn mặt cô ta gấp gáp đỏ lên.
Lúc này, Lục Kính Đình lạnh lùng nhìn cô ta.
Anh ta ôm tôi rất chặt, mặc dù vừa muốn trách tôi nhưng bây giờ anh chỉ biết là Kiều Lam đã đẩy tôi trong khi tôi vẫn đang mang thai.
"Đủ rồi, Kiều Lam, tôi đã nói với cô rồi.
Chuyện xảy ra lần trước tôi có thể chịu được.
Lần này tôi cảnh cáo cô.
Nếu cô còn giả vờ và nhằm vào Tân ÁiPhương, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Lúc đầu, tôi nghe không hiểu lời nói của Lục Kính Đình, nhưng khi đột nhiên nghĩ đến lần mang thai trước, tôi do dự không biết là Lục Kính Đình bảo Kiều Lam đi giết con của tôi hay là Kiều Lam lén lút hãm hại tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng, tôi cực kỳ hận cả hai người họ.
Dù anh ta có yêu tôi đến đâu đi nữa thì tôi cũng không trở về.
Kiều Lam khó chịu mím chặt môi, cúi đầu không nói gì.
Thấy vậy, tôi đang định cất tờ giấy trong tay vào túi xách nhưng Lục Kính Đình đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt anh cực kỳ u ám: "Tân Ái Phương, đây không phải là thứ em nên cầm."
Không hổ danh là cậu ba Lục, không bỏ sót một chi tiết nào.
Tôi định không đưa cho anh ta, nhưng cổ tay lại bị bóp đau đến mức không chịu được.
Tôi cười lạnh, chế nhạo nói: "Chỉ là một tờ giấy mà anh muốn đánh tôi sao?"
Cơ thể Lục Kính Đình run lên, tay buông lỏng, tôi nhân cơ hội hất tay anh ta ra và xé tờ giấy thành từng mảnh.
Đôi mắt tôi đỏ bừng, nước mắt chảy ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của anh ta.
Sau khi xé xong, tôi ném tất cả giấy vụn vào mặt anh ta và lạnh lùng nói: "Lục Kính Đình, anh đừng nghĩ tôi là loại người mưu mô xảo quyệt như vậy.
Tôi không phải Kiều Lam."Nói xong, tôi quay người bỏ đi một cách phóng khoáng.
Hai người họ đứng tại chỗ và không đuổi theo.
Sau khi đã về nhà được vài tiếng mà họ còn chưa trở về.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Tôi yên tâm ngủ một giấc nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau thì bị tiếng ồn ào dưới tầng đánh thức.
Tôi ở trên tầng lén nhìn tình huống bên dưới.
Trong phòng khách có ba người không mời mà đến, một người là Tôn Ly, mà người ngồi cạnh cô ta là người khiến tôi đề phòng nhất.
Hai người còn lại là ông Lục và người quản gia của ông ta.
Ở trước mặt ông Lục, Tôn Ly cư xử rất ngoan ngoãn, vừa đưa ly trà cho ông ta vừa gọi một tiếng chú vô thân thiết.
Lục Kính Đình và Kiều Lam không có ở đó, Nghĩa bị ông Lục gọi đến hỏi vài câu.
Tôi ở cách khá xa nên không nghe rõ, chắc là hỏi Lục Kính Đình đã đi đâu.
Tôi hầu như không nghe thấy câu trả lời của Nghĩa.
Nhưng sau khi hai người nói vài câu, Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi khiến ông Lục cũng nhìn về phía tôi.
Tôi hơi hoảng hốt, vừa định quay người trốn đi thì đã bị ánh mắt của ông Lục đóng băng tại chỗ.
"Cô..." Ông Lục trợn mắt thật to, dậm chân một cái, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt trầm xuống: "Tại sao cô lại ở đây?"
Cả người tôi run lên, lòng bàn chân như bị cắm rễ,không thể nhúc nhích và nhận lấy ánh mắt tức giận như vũ bão của đối phương.
Tôi không kiếm được mà toàn thân run rẩy.
Tôi choáng váng tại chỗ, không nói được câu nào.
Sau khi ổn định được một lúc, ông Lục quát bảo tôi xuống dưới.
Tôi giống như một con rối bị giật dây mà từng bước đi đến trước mặt bọn họ.
"Chú ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Không phải là..." Vẻ mặt Tôn Ly tái nhợt, nắm chặt váy của mình và nhìn tôi chằm chằm, trong mắt đầy vẻ tủi thân.
Cô ta không phải không biết tôi ở đây nên chắc chắn là hôm nay cô ta cố tình đưa ông Lục đến chỗ này.
Ông Lục vội vàng vô vai Tôn Ly an ủi: "Ly, con đừng lo lắng, mọi chuyện còn chưa chắc chắn mà, để chú hỏi rõ tình hình trước đã.
Đôi mắt Tôn Ly đỏ lên, kìm lại những gì muốn nói rồi đứng ở bên cạnh.
Sau đó, ông Lục quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén: "Cô Tần, làm người phải giữ chữ tín, tôi đã thực hiện lời hứa của mình, nhưng bây giờ cô lại làm chuyện như vậy.
Cho nên có phải tôi cũng có thể không giữ lời hứa của mình đúng không?”
Cảm xúc của tôi trở nên nặng nề, khó chịu đến nỗi không thở được.
Tôi không kìm được mà sởn tóc gáy khi nhớ lại cảnh Tân Gia Kiệt suýt nữa thì bị Lục Kính Đình ném vào hố rắn.
Ông Lục so với Lục Kính Đình còn tàn nhẫn hơnrất nhiều, lần trước có người chỉ là giúp Lục Kính Đình lấy trộm hộ khẩu mà thôi nhưng sau đó lập tức bị bắn chết.
Trong lòng tôi thấy sợ hãi, ổn định một lúc rồi giả vờ bình tĩnh, trả lời: "Ông Lục, tôi đã giữ lời hứa với ông, nếu không thì hôn lễ đã xảy ra rồi.
Nhưng có một số chuyện một người không thể làm được, con trai ông không buông tay, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối thì có thể làm được gì đây?" "Láo xược." Ông Lục ngay lập tức hiểu rõ, cúi đầu mắng một tiếng, tức giận nói: " Lục Kính Đình đang ở đâu?"
Nghĩa sợ đến mức co rúm lại và lùi về sau mấy bước, không dám nói lời nào.
Tôi cũng rụt cổ sợ hãi, rất sợ ông ta giận chó đánh mèo.
"Chú à, chuyện này không có liên quan gì đến Kính Đình đâu a.
Trước đây anh ấy đối xử với cháu rất tốt, cũng đồng ý kết hôn mà không miễn cưỡng gì cả.
Cháu nghĩ cô Tân ở đây là vì Kính Đình muốn lấy lại thứ gì đó, nếu không thì đã hủy hôn với cháu lâu rồi.” Tôn Ly đột nhiên kéo góc áo của ông Lục và dịu dàng khuyên bảo.
Nghe vậy, khuôn mặt ông Lục đen lại và nhìn tôi với ánh mắt tức giận như một cơn bão khiến trái tim tôi vô cùng kích động và sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Tôi không quan tâm mấy người đang làm gì, nhưng đây không phải là nơi cô nên ở." Ông Lục hừ lạnh nói rồi giơ tay lên: "Anh đuổi cô ta ra ngoài cho tôi, đuổi đi xa một chút.Ông ta nói xong thì người quản gia bên cạnh đi đến bóp cánh tay của tôi một cách thô bạo rồi uốn một cái, dáng vẻ như đang bắt kẻ trộm.
Hành động không hề nhẹ nhàng khiến mặt tôi tái nhợt vì đau.
Tôi không nhịn được mà hét lên và cúi người xuống.
Vẻ mặt người quản gia vô cảm mà đẩy tôi ra phía cửa, tôi đi loạng choạng và va vào cửa, tình cờ gặp được bác gái đi mua thức ăn trở về.
Mỗi ngày bác ấy đều đi ra ngoài sớm để mua thức ăn, lúc này mới trở về.
Bác gái kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt trắng bệch, vứt giỏ thức ăn sang bên cạnh và vội vàng chạy đến, đẩy quản gia ra: "Ông đang làm cái gì vậy? Không biết cô Tân đang mang thai sao? Ông mà làm đứa con của cô Tân xảy ra chuyện gì thì tôi phải giải thích với cậu ba như thế nào đây?”
Bác gái chưa nói hết câu thì tôi cảm giác mọi người ở phía sau đều yên lặng, bầu không khí cũng trầm lắng hơn.
Mấy ánh mắt rực lửa như đang chọc thắng vào cột sống của tôi.
Tôi không dám quay lại nhìn mặt ông Lục, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ về tình huống hiện tại.
Tôn Ly không biết đứa bé là của Chu Phong và bác gái kia cũng thế.
Mọi người nghe vậy chắc đều sẽ nghĩ rằng đó là của Lục Kính Đình, vậy tôi vẫn có thể chạy thoát sao? “Bố đứa bé là ai?” Giọng nói thâm trầm của ông Lục từ phía sau truyền đến.
Bác gái còn chưa hiểu rõ được tình hình, nghe vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...