Trời đã khuya, tôi nằm trong phòng đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy Lục Kính Đình trở về.
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới tầng và sau đó Nghĩa gọi một tiếng cô Kiều, chắc là Kiều Lam đã trở về.
Tôi nhanh chóng vén chăn lên, mặc một chiếc váy ngủ mềm mại trắng muốt, giả vờ như vừa mới ngủ dậy mà xuống tầng, chuẩn bị rót cho mình một cốc nước.
Đi được nửa đoạn cầu thang thì tôi gặp Kiều Lam.
Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ coi thường và nở một nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, cô ta lập tức nhìn sang chỗ khác và lên tầng.
Tôi vào bếp rót cho mình một cốc nước rồi quay người lên tầng.
Đi đến chỗ vừa nãy thì thấy cô ta đứng cao hơn tôi một bậc, đang từ trên cao nhìn xuống tôi, hai tay ôm ngực và nở một nụ cười mỉa mai: "Tân Ái Phương, tôi đã nói từ trước rồi, cô không có cơ hội thắng kiện ở phiên tòa đầu.
Cô nên về sớm và khuyên bảo nhà họ Phương thỏa hiệp đi."
Trong lần xét xử đầu tiên vào ngày hôm nay, cô ta hoàn toàn có lợi hơn và tất nhiên là rất vui vẻ.
Ban ngày cô ta đã khoe khoang rồi vậy mà đến tối vẫncòn quấy rầy tinh thần của tôi.
Tôi không thèm để ý, không nói gì mà đi vòng qua cô ta nhưng lại bị cánh tay của cô ta chặn lại: "Tân Ái Phương, cô đừng vui vẻ quá sớm, đừng tưởng rằng bây giờ anh Đình sẽ bất chấp tất cả vì cô.
Cô nghĩ mà xem, đứa con trong bụng cô còn chưa chắc là của anh Đình, hơn nữa anh Đình không thể từ chối ông Lục, vậy nên anh ấy sẽ kết hôn với cô Tôn sớm thôi."
Tôi hiểu điều này nhưng bị cô ta nhắc đến giống như vết sẹo bị bóc ra vậy, khiến trái tim tôi không kiềm được mà buồn bã.
Tôi nắm chặt tay lại.
Cô ta thấy vẻ mặt tôi không tốt thì cười càng tươi: "Tôi tốt bụng nên nhắc nhở cô đấy.”.
Cô ta vừa nói vừa từ từ hạ bàn tay đang chặn ở trước ngực tôi xuống, cuối cùng chạm vào bụng tôi rồi sờ nó một cách rất tự nhiên.
Khi lòng bàn tay của cô ta phủ lên thì bụng của tôi cảm thấy đau đớn.
Tôi phản xạ bỏ bàn tay của cô ta ra với một lực mà tôi đã kiểm soát, nhưng cô ta lại giống như bị tôi dùng hết sức đẩy ra khiến cô ta lảo đảo chuẩn bị ngã xuống cầu thang.
Tôi phản ứng rất nhanh, muốn kéo cô ta lại, nhưng khi tôi nhìn thấy Lục Kính Đình không biết từ bao giờ đã đứng dưới cầu thang thì lập tức thay đổi suy nghĩ và rút tay về.
Quả nhiên, cô ta ngã vào vòng tay của Lục Kính Đình một cách an toàn và không bị thương chỗ nào.
Cô ta giả vờ sợ hãi, nhào cơ thể mềm mại của mình vào trong lòng Lục Kính Đình và khóc thút thít.
"Anh Đình, em còn tưởng em sắp chết rồi, em sợquá."
Tôi quay người, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Kính Đình mà nở nụ cười: "Anh đã về rồi." “Cô ấy đã bị em đẩy một lần nên bị sảy thai và sẽ không bao giờ sinh con được nữa.
Như vậy còn chưa đủ sao?” Lục Kính Đình nhíu mày chất vấn tôi, đôi tay của anh ôm chặt lấy Kiều Lam.
Tôi nhưởng mày cười sau đó nghiêm túc nói: "Cậu ba, làm phiền anh phân biệt được đúng sai.
Chuyện cô ta sảy thai không liên quan gì đến tôi.
Hơn nữa, trong vụ kiện này, tòa không phải đã nói rằng trong bụng cô ta còn có một đứa bé sao? Bây giờ nói với tôi là không thể sinh nữa là như thế nào?"
Lục Kính Đình không nói gì nhưng trên mặt đã hiện rõ vẻ bất đắc dĩ.
Tôi biết anh ta luôn cho rằng Kiều Lam bị sảy thai và không thể sinh con nữa.
Việc tòa nói dối rằng cô ta đang mang thai chỉ là lý do để bọn họ muốn lừa đảo chiếm đoạt tài sản của nhà họ Phương mà thôi.
Việc này có Lục Kính Đình ủng hộ nên cho dù là giả thì ở ngoài sáng nó là sự thật.
Tôi mỉm cười, thở dài: "Lục Kính Đình, anh có thể làm giả chứng cứ nên anh có từng nghĩ rằng cô ta cũng có thể làm thế không? Anh có bao giờ nghĩ rằng mình tin nhầm người không? Thật ra con của cô ta vẫn còn, nhưng chỉ là cố ý giả vờ bị tôi hãm hại nên sinh non để chia rẽ hai chúng ta
Trong lòng tôi đang run rẩy khi tôi nói điều này.
Mục đích thật sự là để dò xét Kiều Lam, vì tôi không biết rốt cuộc cô ta có thật sự mang thai không.Nhưng tôi không thể nói thật, tôi chỉ đang ôm một chút hy vọng, mong rằng Lục Kính Đình có thể tin tôi một lần.
Nhưng Lục Kính Đình nhìn chằm chăm tôi một lúc rồi mới nói: "Tân Ái Phương, em cũng là người mất đi một đứa con.
Em không cảm thấy những gì mình đang nói bây giờ là tàn nhẫn với Kiều Lam sao?"
Một câu nói giống như gai nhọn đâm thẳng vào lòng, tay của tôi cảm thấy lạnh lẽo, trái tim đau đến mức gần như không thể thở được nữa.
Đột nhiên nở nụ cười đau đớn, tôi hoàn toàn phát điên, phất tay quát lớn: "Vì sao tôi bị mất đi đứa con không phải trong lòng các người đều rõ ràng sao? Lục Kính Đình, anh rốt cuộc muốn hành hạ tôi đến khi nào? Có phải tôi chết rồi thì anh mới thoải mái đúng không? Hay là anh ngứa mắt cả gia đình của tôi nên giết chết bố mẹ của tôi, còn giết con của tôi, bây giờ còn muốn giết em trai tôi và tôi? Có phải chúng tôi đều chết hết thì anh mới hạnh phúc đúng không?”
Lục Kính Đình bị tôi làm cho kinh ngạc, Kiều Lam cũng vậy, vẻ mặt yếu ớt của cô ta cứng lại.
Lục Kính Đình buông Kiều Lam ra, đi đến gần tôi, vừa chuẩn bị kéo tay tôi với vẻ mặt lo lắng, vừa dỗ dành nói: “Ái Phương, anh không nghĩ như vậy, em đừng kích động..
Đôi mắt tôi đỏ hoe, hất tay anh ta ra và hét lên: "Anh cút đi, anh không tin tôi một chút nào.
Tôi không có gì để nói với anh nữa." "Anh..." Lục Kính Đình bối rối muốn nói tiếp, bàn tay vừa bị tôi hất ra đang nắm chặt thành nằm đấm,xương cốt kêu răng rắc.
Không khí dần trầm xuống, tôi thở hổn hển, nước mắt lưng tròng.
Anh ta không nói gì, tôi cũng không nói.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên: "Được."
Tôi và Kiều Lam đồng thời nhìn vào vẻ mặt như đã có quyết định của anh ta, các đường nét trên khuôn mặt của anh càng trở nên tinh xảo và sâu sắc dưới ánh đèn hơi mờ sáng.
“Anh Đình.” Kiều Lam hoảng sợ kéo bàn tay Lục Kính Đình, đôi mắt đẹp chứa đựng nỗi buồn và cầu xin.
Lục Kính Đình áy náy mà sờ má cô ta, dịu dàng nói: "Chỉ lần này thôi, được không?"
Mặc dù Kiều Lam không muốn nhưng cô ta không thể từ chối yêu cầu của Lục Kính Đình.
Vì vậy, Kiều Lam cuối cùng đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau khi cô ta bước vào, tôi và Lục Kính Đình đều đợi ở bên ngoài.
Mỗi người có những suy nghĩ riêng.
Tôi lo lắng rằng kết quả sẽ không như tôi mong muốn, còn anh ta thì đang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Sau vài phút kiểm tra là một giờ chờ đợi.
Khoảng thời gian này trôi qua rất nhanh và chúng tôi đều không nói chuyện.
Khi kết quả được bác sĩ lấy ra, thần kinh của cả ba người đều căng lên.
“Cô gái này hiện tại thật sự không có mang thai.
Bác sĩ nói lưu loát rõ ràng, sau đó đưa kết quả chochúng tôi.
Ban đầu, tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh, sau khi nghe điều này, tôi không ngạc nhiên nhưng cũng không tin.
Tôi nhìn vào kết quả và thấy cô ta thật sự không mang thai.
Sau đó giọng nói lạnh lùng của Lục Kính Đình vang lên: "Bây giờ em tin rồi chứ?" “Cũng có thể là cô ta hoàn toàn không có thai mà?” Tôi cắn răng nói ra mọi nghi ngờ của mình.
Lục Kính Đình chưa kịp trả lời thì bác sĩ đã lập tức đáp: "Cô gái này sức khỏe yếu, từng có dấu hiệu sinh non nên cần chú ý một chút."
Đầu ngón tay tôi run lên, cảm thấy có hai đôi mắt đang nhìn vào mặt mình, tức giận và trách móc.
Chúng như một ngọn lửa khiến hai má của tôi bỏng rất đau đớn.
“Tân Ái Phương, em còn nghi ngờ điều gì nữa không?” Lục Kính Đình hỏi tôi với giọng điệu mỉa mai.
Tôi mím chặt môi, không còn gì để nói, nắm chặt tờ giấy rồi lao ra ngoài.
Lục Kính Đình không đuổi theo, nhưng Kiều Lam thì có.
Cô ta chặn tôi ở cửa bệnh viện và muốn lấy lại tờ giấy trong tay tôi: "Đưa nó cho tôi." "Sao vậy? Sợ người nhà họ Phương biết sao?" Tôi cười lạnh nói, quay đầu lại nhìn cô ta.
Vẻ mặt Kiều Lam cứng đờ, nhướng mày chất vấn tôi: "Cô cố ý ư?"
Tôi thở dài một tiếng, lắc tờ giấy trong tay trước mặt cô ta: "Có phải cô cảm thấy Lục Kính Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...