Thế nhưng tôi thật không ngờ rằng, thay vì đợi Kiều Lam đến thì một lần nữa tôi lại đợi được Tôn Ly đến đây.
Lúc Tôn Ly đến vì vừa vặn Lục Kính Đình không có ở đây, nhưng có lẽ là cô ta đã cố ý chọn thời điểm này là vì muốn ra đòn phủ đầu áp đảo tinh thần với tôi.
Lúc đang ngồi ở trong phòng thì tôi đã nghe thấy giọng nói the thẻ của cô ta ở dưới tầng, do đó mới biết cô ta đã đến đây, có lẽ lúc tôi nhìn thấy Nghĩa đứng ở cửa cho nên tôi mới biết cô ta đến tìm tôi.
“Sao vậy? Bây giờ huênh hoang quá rồi nhỉ, còn cần tôi phải đích thân đến mời cô sao?” Tôn Ly ăn nói rất quái gở.
Tôi cười nhạt một tiếng; "Cô Tôn cứ nói đùa, chẳng qua là dạo gần đây tôi không được khỏe nên chỉ có thể ở lý trong phòng nghỉ ngơi thôi!” Tôn Ly hờ hững liếc quanh phòng tôi, khinh thường nói: “Tôi chỉ sợ cô đã làm sai chuyện gì rồi bị
Lục Kính Đình giam lỏng trong phòng! Cô tranh thủ cơ hội này mau mau thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài đi,đừng ở chỗ này khiến cho Lục Kính Đình tức giận thêm nữa!”
Lúc tôi nghe thấy Tôn Ly muốn đuổi mình đi, còn chưa kịp lên tiếng thì Nghĩa đã đứng dậy: “Cô Tôn, cậu ba đã nói rồi, cô Tân chỉ có thể ở trong phòng này và không được phép đi đầu hết!”
Tôn Ly nghe vậy thì trên mặt lập tức lộ ra một tia tức giận, cô ta hất cằm, lạnh lùng mỉa mai: “Nghĩa này, người còn sống thì mệnh lệnh chết.
Anh có hiểu đạo lý này không đấy.
Giọng điệu của cô ta rất quả quyết, đầy hãm họa.
Tôi không khỏi thấy sởn cả da gà.
Tuy nhiên, Nghĩa rất có trách nhiệm, sắc mặt không đổi hạ lệnh đuổi khách: “Cô Tôn, xin mời cô ra khỏi đây, nếu không tôi chỉ có thể nói với cậu ba!” “Anh dám uy hiếp tôi á?” Tôn Ly nhưởng mày, ánh mắt cô ta bừng bừng lửa giận.
Tôi tựa vào khung cửa cười lạnh nhìn hai người họ đấu khẩu, không hề muốn xen vào.
Có điều dù thế nào đi chăng nữa Tôn Ly là con gái lớn của nhà họ Tôn, với thể lực hung hậu như nhà họ Tôn thì sau này việc Tôn Ly kết hôn với Lục Kính Đình chỉ là thêu hoa trên gầm mà thôi.
Đối diện với nữ chủ nhân tương lai của mình mà Nghĩa lại rất mạnh mẽ để bảo vệ tôi, điều đó khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên.
Mà Tôn Ly có lẽ cũng biết rằng Nghĩa là trợ thủ đắc lực của Lục Kính Đình nên một khi đã nhận lệnh của Kính Đình thì anh ta sẽ thực hiện rất tốt, cho nêncô ta cũng không dám quá đáng với tôi.
Có thể là do tôi đã cười quá đắc ý cho nên đã khiến cho Tôn Ly tức giận đến mức từng đầu ngón tay của cô ta đều run run.
“Tân Ái Phương, cô cứ chờ đấy.”
Không ngờ Tôn Ly chỉ bỏ lại một câu ngắn gọn như vậy, cô ta đóng sầm cánh cửa "rầm” một tiếng.
Mấy người đó đang nhìn xuống dưới thăm dò tình hình thì thấy Lục Kính Đình vác khuôn mặt đen xì từ từ đi lên tầng.
Nhìn thấy Lục Kính Đình, Tôn Ly lập tức ra vẻ điềm đạm, mặt mày ấm ức sản lại anh: “Lục Kính Đình, sao anh lại quay về đây vậy! Em đang định đến công ty anh tìm anh đấy!” Lục Kính Đình không thèm để ý đến cô ta, hờ hững nói: “Chẳng phải tôi đã bảo cô không có việc gì thì đừng có đến đây sao!”
Tôn Ly lập tức ôm chầm lấy cánh tay của anh, dụi dụi thân hình nở nang của mình vào người anh ta, nũng nịu nói: “Em nhớ anh rồi mà! Đã mấy ngày rồi em chưa được gặp anh, lần nào em hẹn anh thì anh đều bảo không rảnh!”
Vừa nói chuyện, cô ta vừa dựa sát sàn sạt vào người Lục Kính Đình, hận không thể quấn chặt lấy anh ta.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất đối với Tôn Ly là cứ phải nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích, như thể mong được nhìn thấy vẻ mặt ghen tị hoặc tức giận của tôi cô ta mới vừa lòng.Tôi cười xì một tiếng, lắc đầu chán nản bước vào phòng, thực sự không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt một chút nào.
Thấy tôi đã đi rồi, Lục Kính Đình có lẽ không muốn dây dưa với Tôn Ly nên trực tiếp ra lệnh cho Nghĩa đưa Tôn Ly trở về.
Tôi vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói bất mãn của Tôn Ly: “Biết rồi! Tôi tự đi!”
Lục Kính Đình theo tôi vào phòng ngủ, trực tiếp đóng cửa lại.
Tôi quay lại, chỉ muốn hỏi anh ta sao hôm nay lại về sớm như vậy, không ngờ Lục Kính Đình bước chân nhanh như vậy, cơ thể cũng rất nhanh áp sát lấy tôi.
Hơn nữa tôi chỉ muốn ngoảnh đầu lên nói chuyện với anh ta, thế nhưng vừa mới ngoảnh đầu lại thì chạm trúng vào môi anh ta.
Cả hai người đều sửng sốt, vả lại Lục Kính Đình đã chủ động phản ứng, vươn tay đỡ sau đầu tôi, từng nụ hôn nặng nề rơi xuống.
Anh ta cạy rằng tôi ra, mút lưỡi tôi, mút chết đi sống lại cho đến khi đầu lưỡi của tôi bị mút vừa đau vừa tê rần.
Tôi không thể chịu được nên chỉ có thể dùng tay đấm đấm vào bả vai anh ta, quả nhiên Lục Kính Đình đã thả lỏng một chút.
Lục Kính Đình quét nhẹ trên cằm của tôi, sau đó lôi kéo đầu lưỡi của tôi thâm nhập vào trong miệng anh ta, trong lúc tôi đang mê đắm trong nụ hôn kiểu
Pháp này thì còn có những sợi chỉ bạc mịn màngvướng víu ở kết nối giữa hai người chúng tôi.
Ngay sau đó tôi phát hiện ra có một bàn tay đã luồn vào trong quần áo của mình.
Lần này Lục Kính Đình không trườn vào từ thắt lưng lên mà trực tiếp thò thẳng tay vào cổ áo tôi.
Hai lòng bàn tay to ôm chặt lấy vòng một đẫy đà của tôi, không ngừng nhào nặn nhiều hình dạng khác nhau, xúc cảm kích thích không ngừng xen lẫn với cảm giác đau đớn truyền đến.
Tôi không nhịn được rên rỉ, Lục Kính Đình nghe xong càng thêm kích động, lực bóp trên tay anh ta càng lúc càng mạnh, cuối cùng anh ta lập tức xé toạc cổ áo của tôi ra.
Nửa người trên của tôi trần trụi phơi bày trong không khí, tôi không khỏi hơi run lên, nhưng cái tên Lục Kính Đình kia ăn mặc trông vẫn rất chỉnh tề.
Tay Lục Kính Đình càng lúc càng đi thấp xuống dưới, cuối cùng trực tiếp chạm vào nơi tư mật nhất của tôi, ở trên vẫn cuồng nhiệt hôn lấy tôi.
Có lẽ là do mang thai nên tôi rất mẫn cảm, Lục Kính Đình không ngừng dùng ngón tay khiêu khích, sau đó đổi từ một thành hai ngón tay.
Cuối cùng khi ba ngón của anh ta thâm nhập vào cả trong đó, tôi rốt cuộc không thể nhịn được được nữa, toàn thân run rẩy kịch liệt, ngẩng cao cổ rồi rên rỉ.
Lục Kính Đình hôn lên cái cổ đang ngẩng cao của tôi, ra sức hôn lấy hôn để, cái động tác của anh ta kịch liệt đến mức khiến cho cổ tôi ran rát.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi còn đang chìm đắmtrong cơn đê mê, híp mắt cười: “Em tự xử thoải mái rồi cho nên không cần đến anh nữa sao?”
Nhìn theo màn hình chiếu sáng, tôi có thể thấy ngay tên người gửi là Kiều Lam được hiển thị ở trên cùng.
“Kính Đình, buổi chiều em sẽ tới đó, lúc đó đừng quên đón em nhé, em chờ anh!”
Tôi thản nhiên liếc một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, có vẻ như Kiều Lam cũng đã đến Thanh Hải rồi.
Tôi không khỏi nhếch khóe miệng, vứt điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...