Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Lục Kính Đình vội vàng đứng lên, anh ta cẩn thận từng li từng tí cầm hai tay tôi đã chống ở dưới đất lên, tiện thể lấy tờ khăn giấy chuẩn bị giúp tôi cầm máu trước.
Trong nháy mắt anh ta đụng vào tay tôi, lông tơ trên cánh tay tôi đều dựng thẳng lên.

Tôi lập tức lạnh lùng hét lên một tiếng, đẩy anh ta ra: "Cút.”
Lục Kính Đình ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh tôi, đôi mắt màu nâu nhạt trừng lên nhìn tôi, một lâu lúc không nói câu nào.
Tôi không thèm để ý, bất chấp máu đang chảy xuôi trên cánh tay, lảo đảo leo về phía cửa mà đi.

Lục Kính Đình kéo tôi lại từ phía sau: “Em muốn đi làm gì?" “Hiện tại em trai tôi sống chết không rõ, anh nói xem tôi đi làm gì?” Tôi quay đầu gào lên một tiếng với anh, đồng thời hất tay anh ra, quay người một cái.

Âm thanh lạnh như nước đá từ phía sau truyền đến: “Cho dù là ở hiện tại hay là trong quá khứ thì em cũng không làm nên chuyện gì đâu.”
Bước chân của tôi cứng nhắc dừng lại ở cửa,giống như bị rót chì vậy, nửa bước cũng khó di chuyển.

“Nhà họ Long ở vùng này làm ăn mấy đời, em cảm thấy hiện tại em có năng lực gì để đi đòi người?” Âm thanh châm chọc của Lục Kính Đình lần thứ hai truyền đến từ phía sau.
Dứt lời, tôi cảm thấy có tiếng bước chân dần dần áp sát mình.

Cho đến khi anh gần như muốn dính sát vào lưng tôi thì tiếng động mới dừng lại.

Mùi hương mát lạnh chỉ thuộc về riêng anh lập tức bao phủ cả người tôi, giống như một dòng nước trong chạy tán loạn khắp cơ thể.
Anh ở phía sau, hai tay nhẹ nhàng nắm bờ vai tôi, khàn giọng nói: “Tân Ái Phương, anh có thể giúp em, nhưng mà anh không giúp người không liên quan đến mình.”
Tôi hiểu rõ ý tử trong câu nói này của anh, cũng biết Tân Gia Kiệt là bị anh tính kế.

Nhưng mà tôi không có năng lực chống lại anh.

“Lục Kính Đình, rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới đồng ý buông tha cho tôi?” Tôi yếu ớt ngửa mặt lên, cơ thể không có sức trượt xuống, mãi cho đến khi xụi lơ ngồi trên mặt đất, sự lạnh lẽo của sàn nhà liên tục thâm nhập vào trong máu thịt tôi.


“Thứ mà Lục Kính Đình tôi muốn cho tới bây giờ chưa bao giờ không có được, thế nhưng tôi không thích ép buộc người khác, vậy nên chính em tự chọn đi.

Anh ta đứng trước mặt tôi từ trên cao nhìn xuống, lời nói không hề có chút tình người.
Khuôn mặt không cảm xúc khiến cho ngũ quan càng thêm sắc nét.Bàn tay che gò má của tôi run lẩy bẩy, thế nhưng sau một lát tôi cũng không dám nói ra chữ "không”.

"Tôi còn có thể chọn sao?” Tôi cười gắn hai tiếng, lòng bàn tay siết chặt, dọn dẹp lại mở cảm xúc hỗn độn, chậm rãi đứng lên từ dưới đất.
Nếu như đã là cố tình, tôi cũng không phản kháng nữa, dù sao vẫn còn chuyện mà cô Phương đã nói, tiện thể tương kế tựu kế.
Lục Kính Đình khẽ cười một tiếng, khoé môi cong lên một cách hài lòng, tôi nhìn thấy đã có chút say.

“Tôi sẽ bảo Nghĩa mang em trai em về, sau này, bất luận là em hay là em trai em, đều phải đi theo tôi.

Rời khỏi tôi, xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không niệm tình cũ.

Trên mặt anh mang theo nụ cười nhẹ như mây gió, lời nói trong miệng lại nặng như chì, giống như đá tảng đè lên ngực tôi từng trận.

Tôi mím chặt môi.

Một lúc sau, tôi gật đầu.
Sau đó anh quay người đi đến cửa sổ sát đất, mở điện thoại lên gọi.
Cõi lòng tôi vốn đang đầy chờ mong, kết quả anh vừa mới quay người không bao lâu, đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi chăm chú không chớp mắt.
Ánh mắt anh di chuyển, cuối cùng dừng lại ở chỗ bụng tôi, biểu cảm rất kỳ lạ.
Tôi run hết cả người, theo bản năng siết chặt nắm tay, di chuyển về phía bụng.


“Đứa bé trong bụng em là của ai?” Giọng điệu anh cứng rắn, sắc mặt cũng nham hiểm đáng sợ, khôngkhí quanh người như thể gió sương tháng hai, lạnh đến mức tôi không nhịn được run lên hai lần.
Cơ thể tôi run rẩy mãnh liệt, phản ứng đầu tiên là nhớ lại hồi tối hôm qua tôi mơ hồ nghe thấy anh nói chuyện với bác sĩ, hình như là nói ai đó mang thai, thế nhưng lúc đó thần trí tôi không rõ nên cũng không để ý.
Theo bản năng tôi sờ bụng dưới, sắc mặt khẽ trắng bệch: "Đứa bé nào?" “Mới mấy ngày, là của Chu Phong sao?” Lục Kính Đình nói xong, giống như đang lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi tôi.
Tôi ngậm chặt miệng, nhìn anh không lên tiếng.

Thế nhưng trong lòng tôi đã nghĩ đến chuyện đứa bé này là của ai, tuy rằng bị Triệu Mộng Tuyết tính kế bắt làm phẫu thuật ở trong bệnh viện, thế nhưng ngoảnh lại tôi lập tức uống thuốc tránh thai, vậy nên không có khả năng lắm.
Nhưng mà ngoại trừ cuộc phẫu thuật kia, trong thời gian này tôi không phát sinh quan hệ cùng với người khác, vậy nên chỉ có thể là của Chu Phong.
Tôi bị kết quả sau cùng doạ sợ hết hồn, khoé môi vô cớ đẳng chất, trước mắt đột nhiên bị che phủ bởi một tầng hơi nước, ai cũng không nhìn rõ.

“Là của anh ta, thì sao? Anh định diễn lại trò cũ, để tôi một lần nữa cảm nhận cảm giác bị anh dằn vặt sao?”
Cơ thể Lục Kính Đình run lên, đôi mắt khiếp sợ nhìn tôi.

Sau khi bình tĩnh lại, anh ta gầm nhẹ mộtcâu: “Tân Ái Phương, ở trong mắt em tôi chính là người như vậy sao?” “Chẳng lẽ không đúng? Nếu như không phải, vậy anh nói cho tôi biết, ban đầu là ai nói đồng ý bảo vệ tôi cho đến khi tôi sinh con ra, kết quả quay đầu lại là tôm hùm rồi là thuốc trợ sản?”
Tôi bị lời nói của anh ta chọc giận hoàn toàn, lập tức mất khống chế gào lên.

Khi nhìn anh ta đôi mắt tôi đỏ ngầu, hận không thể xông tới xé anh ta ra.
Có lẽ anh ta nghe thấy tôi mang thai lần nữa, nên mới có thể để tôi ở bên cạnh, là vì muốn dằn vặt tôi.
Nếu không thì trước đó lúc ở chỗ anh Long bên kia sao anh ta lại không đề cập đến những yêu cầu này.
Lục Kính Đình gục đầu, đôi mắt cụp xuống khiến tôi không nhìn rõ tâm tình, thế nhưng anh ta không phản đối lời tôi nói, dáng vẻ càng giống như là chấp nhận.
Anh ta càng như vậy tâm tình tôi càng nặng nề.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, ngực co giật đau đớn.


“Xin lỗi, lần trước là do anh không đúng.” Giọng nói trầm thấp của anh phát ra từ trong cuống họng, anh ta không dám ngẩng đầu nhìn tôi.
Lời này tôi đã nghe được mấy lần, trái tim sớm đã nguội lạnh.

“Nếu như lời xin lỗi có ích đến vậy, trên thế giới này sẽ không có người xấu.” Tôi cười lạnh một tiếng, xoay người trở lại giường bệnh.
Vừa mới đứng lâu, hai chân không kìm được run rẩy giống như nhũn ra.

Chờ đến khi ngồi lên giường,cả người tôi thoải mái hơn không ít.
Lục Kính Đình nắm chặt hai tay, đột ngột đi tới trước mặt tôi, nắm chặt hai tay tôi ôm vào trong ngực, thề thốt son sắt: “Đứa bé lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ em sinh nó ra, cho dù nó là của người khác.”
Dáng vẻ đó khiến tôi nghĩ đến trước đây, anh cũng dùng bộ dạng này nói sẽ bảo vệ tôi.
Nhưng mà cuối cùng anh nuốt lời rồi.
Tôi đổi biểu cảm trên mặt, thu tay lại, không nhìn tới anh.

Nhưng trong lòng tôi thì lại lạnh lẽo: “Anh nghĩ như thế nào thì cứ tự nhiên đi, tôi đã không cần lời cam kết của anh nữa rồi.”
Tôi không nhìn mặt Lục Kính Đình, thế nhưng mơ hồ cảm giác được ánh mắt của anh có hơi tức giận, giống như hòn đá lửa làm bỏng gò má tôi.
Anh không tiếp tục miễn cưỡng tôi nữa, lần này thật sự quay người đi đến cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Nghĩa, dặn dò mang Tân Gia Kiệt về.
Sau khi nghe anh ta nói chuyện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay nắm chặt trong lúc mơ hồ rất cuộc cũng thả lỏng.

Mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng cũng dần dần khô ráo.
Buổi chiều, Lục Kính Đình làm thủ tục xuất viện cho tôi, mang tôi về biệt thự.

Đây là nơi tôi và Lục Kính Đình ở rất lâu sau khi kết hôn, nửa năm rồi tôi không trở về, đột nhiên như vậy lại cảm thấy thật xa la.

“Hôm nay em ở đây nghỉ ngơi trước, tôi sẽ gọi Nghĩa đến chăm sóc em.

Tuy rằng anh ta không phảiphụ nữ, nhưng so với những người khác thì đáng tin rất nhiều.” Cách anh nói chuyện thật giống như đang lo lắng cái gì, trước khi đi còn dừng lại nhìn tôi mấy lần rồi mới rời đi.
Sự miễn cưỡng trong ánh mắt đó như một cái gai đâm vào trong lòng.
Trái tim tôi sợ hãi một phen.


Tôi nhìn Nghĩa quét dọn phòng tôi, sau đó anh ta ra ngoài cửa coi giữ.
Tôi không hỏi Nghĩa về tình hình của Tân Gia Kiệt thế nào, nếu Lục Kính Đình đã nói như vậy, đương nhiên nó sẽ không có việc gì.
Vậy nên tôi đã ngủ trưa một lúc khi trời xế chiều.

Mãi cho đến buổi tối, tôi bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói vội vã khuyên can của Nghĩa: "Cô Tôn, anh Lục đã dặn dò, căn phòng này cô không thể vào “Rất nhanh tôi sẽ là con dâu của nhà họ Lục, có chỗ nào mà tôi lại không thể đi hả?” Âm thanh của Tôn Ly rất cao, tuy không quá sắc bén, nhưng giọng điệu rất cứng rắn.
Nghĩa chặn lại một hồi, sự tranh cãi ầm ĩ đã đánh thức tôi từ lâu.
Từ trên giường đi xuống, tôi mang dép lê, không hề chần chừ mở cửa, trên mặt mang theo nụ cười lười biếng, dùng giọng mũi khẽ gọi cô ta: “Cô Tôn, bên ngoài sắp tối rồi, có phải là cô nên về rồi không?”
Tôn Ly và Nghĩa đều đứng ngoài cửa, hai người đang dây dưa với nhau.

Sau khi nhìn thấy tôi xuấthiện, âm thanh tranh cãi dừng lại.

Nghĩa chỉ hơi sửng sốt, bị tôi nhìn một chút, anh ta ngầm hiểu buông Tôn Ly ra, lùi sang một bên.
Tôi lười biếng dựa vào khung cửa, trên mặt mang ý cười nồng đậm quan sát sắc mặt Tôn Ly xanh trắng đan xen.
Cả người cô ta run rẩy, ngây ngẩn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi gọi tên của tôi.

Thế nhưng cô ta không thật sự nổi giận, mà chỉ lạnh giọng chất vấn Nghĩa: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải anh nói trong phòng này là vật quý báu của Lục Kính Đình sao? Không cho phép người khác đi vào mà? Sao cô ta lại ở bên trong?
Nghĩa động đậy môi dưới, khó xử không biết nói như thế nào.
Tôi cũng không bắt Nghĩa phải oán giận Tôn Ly, bèn chế nhạo một tiếng, hấp dẫn ánh mắt Tôn Ly trên người Nghĩa đến chỗ mình: “Lời này của cô Tôn cũng thật buồn cười.

Vật quý báu của anh ấy đương nhiên là tôi, nếu không thì tại sao tôi lại ở đây?” “Cô...” Tôn Ly giận dữ, sắc mặt hết sức khó coi.

Thế nhưng sau một lát, cô ta lại khôi phục sự bình tĩnh, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm.
Cô ta làm như bình thường mở miệng: “Cô Tân, tôi và Lục Kính Đình sắp kết hôn.

Hơn nữa khoảng thời gian này tình cảm giữa chúng tôi cũng rất tốt, cô không muốn làm người thứ ba đấy chứ?”
Tôi rũ mí mắt, lơ đãng nhìn bóng người Lục Kính Đình bên dưới cầu thang đang bước từng bước lên lầu ở phía sau cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui