Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Nhìn là biết quyển sổ tay kia đã dùng lâu rồi, bên lề trang giấy đã ngả sang màu vàng nhạt, bìa sổ làm bằng da trâu cao cấp, rất dày.

Tôi sợ nó là đồ giả, cố ý nhìn túi xách bên chỗ ngồi cô ta, nó mở rộng, bên trong không còn gì khác, chỉ có một vài tấm thẻ ngân hàng và thẻ căn cước gì gì đó.

Cô ta thấy ánh mắt của tôi, khẽ cười, nói: "Cô Tân không cần nghi ngờ, nó là thật.

Tôi không cần thiết phải lừa cô “Nói đi, muốn trao đổi điều kiện gì?” Tôi hỏi cô ta, trong lòng không mong đợi gì, bởi vì tôi biết cô ta không bao giờ đưa cho tôi.

Nhưng mà phụ nữ khi đã quyết tâm rất đáng sợ, tôi đã xem thường bản tính cường đại của cô ta.

Cô ta đặt sổ tay lên bàn rồi đẩy về phía tôi, khóe miệng mỉm cười hoàn mỹ, con người trong trẻo lóe lên ánh sáng kì lạ: “Đơn giản thôi, chuyện này chắc chắn cô sẽ đồng ý.

Tôi muốn cô hãm hại Tôn Ly
Tôi ngạc nhiên, suýt chút nữa không nghe rõ, rất lâu mới ổn định lại, tiêu hóa hết lời nói của cô ta.

Tôi nhìn cô ta, lại nhìn thêm chốc nữa, cười nhạo: "Cô Kiều, cô đang đùa tôi à?"
Tôi không quyền không thể làm sao có cách hãm hại Tôn Lý? “Triệu Mộng Tuyết cô còn có thể ra tay được, Tôn Ly sao lại không thể?" Kiều Lam thắng thắn, ánh mắt kia tràn đầy lòng tin với tôi, còn tỏ vẻ tinh thể bắt buộc.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn cô ta không chớp mắt, thật lâu, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Chờ sau khi nghĩ thông suốt, tôi thoải mái nhún vai, nhẹ nhõm thở ra, cầm sổ tay lên, lật vài trang, sau đó xác nhận là đồ thật, lập tức cất vào túi xách.

Tôi miễn cưỡng củi người xuống, cười nhạt với cô ta.

Đồng thời có ta cũng cười lại, không nói gì.

Sau khi xong việc, tôi lập tức rời đi, nhưng vừa rời khỏi nhà hàng thì nghe thấy sau lưng hỗn loạn, có người lớn tiếng gọi xe cấp cứu, có người chạy tới chạy lui trong nhà hàng.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, một đám người nhấn nháo trong nhà hàng, không thấy rõ tình huống thế nào.

Nhưng cũng đầu phải chuyện của bản thân, tôi không muốn đoán, cũng không để ý, tôi quay người trực tiếp đi tìm Tần Thiên Khải.
Tôi đến hơi sớm, sáu giờ Tần Thiên Khải mới đến phòng bida, bộ dạng phong trần mệt mỏi, mặc chiếc áo khoác đen nhiễm đủ loại mùi.

Anh ta vừa cởi áo khoác, vừa hỏi tôi đến khi nào.

Tôi nói vừa đến, anh ta ném áo khoác lên số pha bên cạnh tôi, nương theo gió, một mùi thơm nồng nặc bay đến.

Tôi nhíu mày, nhìn anh ta dựa vào bàn bida săn ống tay áo màu lam nhạt lên, đeo lên cặp kính gọng vàng lấy ra trong áo.

Nhã nhặn, có phong phạm của một học sĩ.

Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, anh ta mới nói chuyện với tôi.

“Chuyện ông Phương đã kết thúc, hôm nay đại hội cổ đông cũng sẽ kết thúc.”
Tôi à một tiếng, lúc đi đến đây, chưa kịp xem tin tức, không hiểu đầu đuôi ngọn nguồn.

Anh ta thấy tôi không hiểu, tạm ngừng, giải thích nói: "Tội danh của ông Phương đã rõ ràng, nhưng ông ta lại có quan hệ với các qu lớn, sợ sẽ không ra mặt.

Trong cuộc họp cổ đông..." Anh ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt thản nhiên quét đến mặt tôi, lâu sau mới nói: “Lục Kính Đình là chủ tịch đời tiếp theo của Bắc Minh, tôi sẽ rút vốn ra, sẽ không hao tổn.

Nhưng cũng không phải không kiếm được chút gì.


Tôi nghĩ thầm, có chút áy náy, lúc đầu tính là ổn, nhưng mà không muốn Nhạc Tin đột ngột hướng về một bên, mang theo cổ phần của ông Phương cùng với Lục Kính Đình bỏ vốn đầu tư, mà ông Phương, còn có cổ đông khác ủng hộ cùng chống lại Lục
Kính Đình, khiến Tần Thiên Khải chênh lệch một chút.
Anh ta đẩy mặt kính đi tới, ngồi bên cạnh tôi, đầu ngón tay hơi lạnh dân vào gây tôi vuốt ve, rồi khen tôi: "Có điều đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy, cô có thể thoát thân dễ dàng, đã rất lợi hại.
Tôi cười khổ, sao có thể xem là thoát thân dễ dàng, bây giờ tôi còn đang kẹt trong vũng bùn không cách này thoát ra được đây.

“Hợp đồng, chỉ cần cô đi theo tôi tiếp, nhất định tôi sẽ không bạc đãi cô.

Anh ta nghiêng người lấy ra xấp văn kiện dày dưới bàn đặt vào tay tôi.

Tôi tỉ mỉ nhìn nội dung ghi trên tờ giấy, nói là hợp đồng, không bằng nói là giấy bản thân, hợp đồng tổng cộng có kỳ hạn mười năm, mươi năm này phải tuyệt đối phục tùng Tân Khải Thiên.

Mặc dù đã đoán trước được, nhưng lúc tôi chuẩn bị ký tên, lại rất luống cuống, do dự rất lâu cũng không thể đặt bút, nói cho cùng là liên quan đến mười năm tự do của mình.

Anh ta nhìn tôi chậm chạp không ký, nhíu mày, hỏi tôi làm sao vậy, có phải đổi ý hay không.

Tôi nhớ đến hiện tại vẫn không có chỗ dựa, nếu có anh ta trợ giúp, thêm ba mươi tỷ, tôi cũng hiểu bản thân không cách nào từ chối.

Lập tức khẽ cười, nói không phải, sau đó ký tên mình lên, rồi ấn dấu tay.

Anh ta hài lòng nhận lấy, ánh mắt nhìn vào chữ ký, dừng lại hơi lâu, sau đó buông tôi ra: "Đưa điện thoại cho tôi.”
Tôi bực dọc giao điện thoại cho anh ta, thấy anh ta lưu lại vài dãy số điện thoại vào máy tôi, còn giải thích tác dụng của từng người, muốn kéo mối quan hệ cho tôi.
Xong việc, anh ta cầm áo khoác vắt trên số pha, mặc lên người: “Gặp phiền phức cứ nhờ bọn họ hỗ trợ, trên dưới tôi đã chuẩn bị hết rồi.” Tôi ừ, trong lòng đã có cảm giác rất nặng nề, cũng đúng thôi từ trước tới nay tôi đầu có lúc nào nhẹ nhõm.


“Đúng rồi, cô và cục trưởng Chu bây giờ còn liên hệ với nhau đúng không?” Anh ta đột nhiên dừng động tác, nghiêm túc hỏi tôi.

Tôi ngày ngốc gật đầu, thấy sắc mặt anh ta đột nhiên biến đổi, giọng nặng nề nói: "Đen trang không cùng đường, chỉ có lợi dụng, không có tình nghĩa.

Cô vẫn là nên xử lý quan hệ của mình sạch sẽ một chút." không cần anh ta nhắc, từ lúc ký hợp đồng, tôi biết mình phải đối mặt với những vấn đề này.

Đã bàn xong chuyện kết hôn với anh ta, cũng đến lúc nói rõ ràng.

Tôi thở dài, sau đó đứng dậy khỏi số pha, gật đầu, để anh ta yên tâm.

Anh ta tạm thời chưa giao việc gì cho tôi, mà bảo tôi trở về xử lý gọn gàng quan hệ với Chu Phong, sau đó còn đưa tôi một chiếc chìa khóa, đưa địa chỉ, nói là chỗ ở mới.

Tôi cầm chìa khóa lạnh tanh, lại có cảm giác như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, nóng đến tận xương, nóng đến mức tôi không dám cầm quá lâu.

“Cô về đi."
Tôi gật đầu, rời đi.

Sau khi về đến, đã là chín giờ, tôi không ăn tối, mà sửa sang lại mình chờ anh ta trở về.

Nhưng đã hai tiếng qua đi vẫn không chờ được anh ta, lại chờ được một đám đàn ông cả người đen sì.

Tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài kéo dài đến trước cửa nhà chúng tôi, không nặng không nhẹ gõ, tôi không nghĩ là Chu Phong trở về, cũng không thể không đi mở cửa, một đám đàn ông mặc tây trang màu đen đứng trước cửa.

“Xin hỏi, mấy người là ai?" Người áo đen tránh ra hai bên, nhường đường cho một tên đàn ông trung niên mập lùn.

Hằn to béo vẻ mặt dữ tợn, mặc dù đeo kính, nhưng vẫn không giấu được sự hung dữ.

Trong lòng tôi hơi sợ, lui về sau một bước, hắn đi về phía tôi, đứng ở cửa.


“Cô Tân?” Thăm dò gọi.

Tôi không mở miệng, chờ một chút, tĩnh tầm quan sát xem bọn họ có lại lịch gì.

Không hiểu vì sao tên cầm đầu lại lỗi trong túi ra một tờ chi phiếu đưa cho tôi, phía trên ghi chủ nhân của tờ chi phiếu họ Chu.

“Đây là một chút tâm ý của ông chủ, biết cô thuộc loại người nào, bám theo cậu chủ chỉ vì tiền, một chút lòng thành, hi vọng cô sau khi nhận lấy đừng bao giờ xuất hiện bên người cậu chủ nữa.
Số tiền trên tấm chi phiếu không nhỏ, đủ để tôi trả hết một lần cho Tần Khải Thiên, nhưng lời hắn ta nói làm tôi không hiểu gì cả, lúc này không phải nên lo lắng chuyện của Triệu Mộng Tuyết sao? Làm sao lại tìm đến tôi.

Tôi trả lại tấm chi phiếu, chỉ bị số tiền phía trên làm giật mình, ngoài ra không có tâm tư gì khác.

“Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, Cục trưởng Chu giúp tôi lúc khó khăn mà thôi, tôi không có ý dựa vào anh ấy.

Cái này cũng không cần, Cục trưởng Chu sẽ biểu thị rõ ràng.
Tên đàn ông sửng sốt, đóng mở miệng, giống như muốn nói gì đó, âm ở một vài giây nói: "Mặt khác, ông chủ hi vọng cô Tân có thể sinh cho cậu chủ một đứa con, cái này xem như là thù lao, sau khi thành công sẽ đưa thêm
Sợi dây trong não tôi phụt đứt, tính tình trầm ổn trong nháy mắt không còn, vẻ mặt khi thấy bọn họ hệt như khi thấy Triệu Mộng Tuyết.

Tôi nhẫn nhịn siết lòng bàn tay, giễu cợt: “Anh nói ông chủ biết tôi thuộc loại người nào, sự thân thể tôi không sạch lây bệnh cho cậu Chu mấy người hay là sinh ra một đứa con hoang phải không?”
Sắc mặt người đàn ông khó xử, im lặng, trên mặt biểu lộ vẻ thất bại.

Chắc hẳn bố Chu Phong thật ra không muốn tôi sinh con cho nhà họ Chu đầu, chỉ do Chu Phong đợi tôi, mới đánh chủ ý lên người tôi, giống y đúc với Triệu Mộng Tuyết lúc trước.

Chỉ có điều càng làm tôi chú ý đến chuyện khác, trước kia ép Triệu Mộng Tuyết ly hôn, hiện tại bố Chu Phong lại tìm tôi sinh con, cứ như vậy, phỏng chừng muốn cưới cũng không được.

Tin tức tiêu cực của Triệu Mộng Tuyết được giải quyết, không có lý gì lại tiếp diễn.

Chu Phong là người con có hiểu, cũng là người đàn ông rất lý trí, bị bố chèn trên ép dưới, đoán chừng chỉ có thể thuận theo.
Tôi nhìn hắn ta không nói chuyện, phất phất tay, đóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui