Bị phát hiện cũng chẳng sao “Cô Tân, tôi đã đưa đến nơi rồi, cô tự mình đi vào đi.
A Vương đưa tay về phía tôi, làm động tác mời, rồi rời đi khi thấy tôi gật đầu.
Tôi nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm trước mắt, chần chừ một chút, đẩy ra một khe nhỏ, thanh âm bên trong mơ hồ truyền đến tại tôi.
“Cậu ba, anh nói chuyện thế mà được sao?"
Là giọng nói của Nhạc Tín, vừa nghe thấy tôi liền dừng mở cửa, chỉ kéo ra một khe hở nho nhỏ.
Tôi thông qua khe cửa nhìn vào, Lục Kính Đình cùng Nhạc Tín đang ở bên trong ngôi ghế sô pha nói chuyện, trên bàn phía trước có bày vài chai rượu whisky, mà bên cạnh Lục Kính Đình còn có một người phụ nữ.
Ánh sáng rất tối, tôi nhìn một lúc lâu mới thấy rõ người phụ nữ đó là Kiều Lam.
"Đương nhiên." “Được, chỉ cần anh để tôi xem bản ghi chép của anh ta, hôm sau tôi sẽ lập tức chuyển cổ phần sang cho anh
Trong lòng tôi khẽ hồi hộp, vừa khó hiểu vừa kinh ngạc, khó hiểu là bản ghi chép thì có gì lại quan trọng như vậy, kinh ngạc chính là Lục Kính Đình lại thật sự lôi kéo Nhạc Tín về.
Rõ ràng trước mắt Nhạc Tín, không còn cách nào tốt hơn so với phía của Tần Thiên Khải.
Thật kỳ lạ, tôi không đi vào mà chỉ đứng ngoài cửa tiếp tục nghe cùng với những nghi hoặc của mình.
Nhưng cũng chỉ nghe được đến đây, lập tức không còn âm thanh nữa.
Tôi vừa mới nghĩ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có cảm giác một luồng khí lạnh băng hướng về phía tôi mà đi đến.
Tôi thầm kêu một tiếng không ổn, vội vàng gõ cửa, khiến cho bước chân của người đàn ông dừng lại ở phía trước cửa.
"Ai?" Đó là Lục Kinh Đinh, ngay phía sau cánh cửa.
“Đến đưa đồ cho anh đây."
Vừa dứt lời, cánh cửa được mở ra, kéo theo một làn gió lạnh phả vào mặt.
Thân thể cao gầy của Lục Kính Đình đang đứng trước mặt tôi, một bộ âu phục màu đen cắt tỉa tinh tế, mái tóc được vuốt gel cố định trên đỉnh đầu, khuôn mặt tinh tế ấn tượng không hề che giấu mà phơi bày trước mắt, giống như tượng sáp, vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Con mắt như diều hâu nhìn lướt qua cái hộp trong tay tôi, từng bước di chuyển đến trên mặt tôi, cười nói: “Thì ra là cô Tân đến, mời vào
Anh ta nghiêng người và nhường đường cho tôi.
Tôi thấy ánh mắt hai người ở phía trong đều nhìn vào mình nên cũng không định sẽ đi vào trong đó.
“Không được, tôi chỉ đến đưa đồ, xin cậu ba cầm luôn cho
Tôi đưa cái hộp vào trong tay anh ta, anh ta nhìn lướt qua, cũng không có ý định cầm lấy.
“Lại khiến cho cô Tần đây tốn sức đến đây thế này, không bằng vào dùng một ly rượu?” “Không cần đầu.
Sự từ chối cứng rắn của tôi đúng như những gì mà anh ta dự đoán.
Anh ta không nghe lời tôi, nằm lấy cổ tay tôi, ngay cả một câu tôi cũng không nói được, đã bị anh ta kéo vào thẳng vào trong.
Nửa đường đều là bị anh ta kéo đến trước số pha, lúc này anh ta mới buông tôi ra, đưa cho tôi một ly whisky.
“Không cần ngại như vậy, Lục Kinh Đình tôi chưa bao giờ bạc đãi người làm việc cho mình”
Anh ta giống như đang cố ý nói đến điều gì đó, tôi cũng theo bản năng nhìn về phía Nhạc Tín đang ngồi bên cạnh, lại dời ảnh mắt đến ly rượu ở trong tay, mấp máy môi nói: “Gần đây cơ thể tôi có chút không khỏe, bác sĩ nói không thể uống rượu.
Ý tốt của Cậu ba thì tôi xin nhận, rượu thì không uống được rồi, tôi vẫn còn việc phải làm nên đi trước đây.
Nói xong, tôi xoay người, vội vàng đi được hai bước, lại bị anh ta kéo lại.
“Cô Tân thấy không thoải mái sao, để tôi đưa em đi bệnh viện.
Nhìn có vẻ như là quan tâm, nhưng trong đôi mắt đen thảm ấy không có một tầng gợn sóng.
Tôi biết là anh ta không tin tôi.
Tôi hạ hả cười hai tiếng, kéo tay anh ta nhưng lại không thể kéo ra khỏi cổ tay mình.
Sau nhiều lần nỗ lực, tôi đã bỏ cuộc, giữ khuôn mặt lạnh lùng nói: “Cậu ba, đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.
Tôi cũng đã trả lại váy cưới, làm ơn hãy để tôi đi.
Lục Kính Đình vẫn không buông tay tôi ra, nhưng tay còn lại cầm lấy cái hộp trong tay tôi đưa lại cho Kiều Lam, bảo cô ta mở cái hộp ra.
Kiều Lam sửng sốt một chút nhưng vẫn làm theo, lấy váy cưới ra.
Lục Kính Đình nhìn thoáng qua, cười nhạo một tiếng, lẩm bẩm tên váy cưới.
“Tình yêu thuần khiết, lại làm phiền cô Tân lo lắng thế này, chỉ là không biết cô Tân chọn váy cưới như vậy, có phải có ý nghĩa gì đặc biệt hay không?”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt giảo hoạt giống như hồ ly khôn khéo, khiến tôi chột dạ không thôi.
Vốn không có ý tứ gì mà lại bị anh ta nói như vậy, ngược lại giống như nhìn thấu tôi, tùy ý làm theo suy nghĩ của mình.
Tôi chỉ là nhìn thấy chiếc váy cưới này liền nghĩ đến hình ảnh kết hôn với Lục
Kính Đình.
Sau khi đăng ký kết hôn, anh ta nói sẽ cho tôi một hôn lễ, nhưng đến khi chúng tôi chia tay cũng không có dùng đến nó.
Đó chính là tình yêu thuần khiết nhất của tôi đối với anh trong cuộc sống đầy bế tắc này, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi.
Từ thời điểm anh ta rời khỏi biệt thự đó, chúng tôi đã được định sẵn một lần nữa không có kết quả.
Tôi cười khổ một tiếng, cứng rắn đem nụ cười đó biến thành cười nhạo.
“Cậu ba thật đúng là suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là nghe nói Cậu ba thấy cô Tôn vô cùng tội nghiệp cho nên mới mua bộ váy cưới này.
Tôi nghĩ hắn là nó rất phù hợp với anh và cô Tôn
Khỏe miệng Lục Kính Đình nhếch lên, trong mắt nhìn không ra thật hay giả.
Chỉ nghe anh ta khen tôi, nói tôi có tâm, tôi hoảng hốt, lời nói đó cũng quanh quẩn bên tại tôi thật lâu.
Tôi nghĩ rằng mình bị ù tai, nhưng trên thực tế chỉ là đột nhiên trong lòng tôi thấy lạnh lẽo.
“Cậu ba thích là được rồi, vậy tôi không cần nói về những chuyện khác nữa, tạm biệt.
Xoay người định rời đi mới phát hiện anh ta vẫn còn chưa buông tay tôi ra.
Tôi nghiêng đầu nhìn hai cái, hỏi anh ta đây là có ý gì, anh ta cười tủm tỉm bảo tôi uống một ly rượu rồi hãy đi, còn nói: “Cô Tân, hôm nay em tới trả lại váy cưới, chuyện này không phải em nên xin lỗi chúng tôi sao? Bởi vì em, tôi không hài lòng với bức ảnh cưới ngày hôm đó.
Tôi đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, âm trầm trừng mắt nhìn anh, nụ cười giễu cợt của anh hoàn toàn đánh trúng tôi.
Chẳng nói gì đến chuyện thương lượng, tôi đành phải cố nén lại cảm giác không vui trong lòng, nhận lấy ly rượu.
“Là sơ suất của tôi rồi.
Chuyện đó gây thêm phiền toái cho Cậu ba cùng cô Tôn, với chuyện này tôi tự phạt bồi thường ba chiến được chứ?"
Anh ta nhún vai và đồng ý.
Tôi liên tục nốc ba chén vào cổ họng, dạ dày nóng bừng như bị thiêu đốt.
Có thể là do uống quá nhanh, hơn nữa whisky lại là loại rượu mạnh, cảnh tượng trước mặt tôi trông như tàu lượn, bước chân lảo đảo, ngã vào trong lòng Lục Kinh Đình.
Tôi giống như một quả bóng da, phản xạ có điều kiện bật ra, lấy tay che trán.
“Xin lỗi, cơ thể tôi cảm thấy không thoải mái nên đi trước."
Lần này anh ta không ngăn cản tôi, để tôi đi.
Tôi lảo đảo đi vòng quanh bên ngoài, bản thân tôi cũng không biết đây là nơi nào, chỉ nhìn thấy thang máy cách đó không xa.
Tôi vừa đến cửa thang máy thì trước mắt tối đen, không chịu nổi liền rơi vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Mơ mơ màng màng, phảng phất nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, có người ôm tôi rời khỏi sàn nhà lạnh như băng, dời đến trong lòng ấm áp làm cho người ta mê đắm không cách nào thoát ra được.
Ngủ một giấc không biết đã qua bao lâu, lúc tỉnh lại, xung quanh tối tăm mù mịt.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa số ở bên giường, thành thị phồn hoa mặc dù là hơn nửa đêm đèn đuốc vẫn sáng trưng, chỉ là thiếu đi vài phần náo nhiệt.
Ở ria thành phố, một khoảng sáng màu xanh dương mang theo ánh bình minh, giống như đuôi của một con én, trong vắt phân chia ngày và đêm.
Tôi híp mắt lại, dời ánh mắt trở về, xoa xoa cái trán bị sưng lên, lúc này mới quay đầu quan sát căn phòng.
Không phải khách sạn của tôi, mà là biệt thự trước đây của Lục Kính Đình, tôi đã ở trong căn phòng này suốt nhiều tháng trời, cách bày trí vẫn như cũ.
Vừa rồi còn thấy có chút mơ mơ màng màng, lúc nhìn rõ nơi này là nhà Lục Kính Đình, tôi đột nhiên bừng tỉnh, kích động vén chăn lên, quần áo trên người vẫn đầy đủ, cả phòng chỉ có một mình tôi, không có một lưu lại một chút dấu vết nào của Lục Kinh Đình.
Tôi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xuống giường, rón rén ra ngoài chuẩn bị rời đi.
Vừa xuống cầu thang chưa được hai bước, phía sau liên đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lẽo.
“Buổi tối, định đi đâu?”
Trong lòng tôi nghe khẽ hồ hộp một tiếng, dừng bước, cứng ngắc quay đầu lại.
Lục Kính Đình mặc áo ngủ màu xám đứng ở phía sau, dựa vào cột thạch cao kiểu phương Tây, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
“Làm phiền anh rồi, tôi phải quay về “Không phiền, chỉ là đêm hôm khuya khoắt không chào hỏi gì mà đã trở về, có phải rất không có phép tắc không? Nếu không phải tôi bế em đi từ cửa thang máy thì có thể em đã tỉnh lại trên giường của một tên đàn ông khác rồi."
Khóe miệng tôi hung hăng giật mạnh một cái, hùa theo lời nói của anh, liên tục nói đến đạo đức giả đến chính mình cũng thấy nổi da gà.
“Tôi cảm ơn cậu ba đã ra tay cứu giúp, lần sau nếu gặp phải những chuyện giống thế này, Cậu ba không cần phải để ý đến đâu.
Chuyện hôm nay tôi sẽ trả ơn sau, vậy tôi đi trước đây! “Chờ đã.
Tôi còn chưa quay người, anh đã gọi tôi lại, từ trên tầng chậm rãi đi xuống.
Anh đi đến trước mặt tôi, vốn cao hơn tôi một cái đầu, hiện tại đứng phía trên tôi hai bậc cầu thang, trong nháy mắt cao hơn tôi đến nửa người, một loại khí thể áp bức từ trên xuống dưới.
“Tân Ái Phương, tôi thật đúng là xem thường em rồi, vốn tưởng rằng em tìm Nhạc Tín là giúp Chu Phong, không ngờ em lại che dấu nhiều thứ như vậy.
Nếu như không có chuyện bản ghi chép, không chừng lần này đánh trúng tôi rồi." Trong lòng tôi thấy lo lắng, cẩn thận trả lời.
"Cậu ba có ý gì? Tôi không hiểu
Anh cười khẽ một tiếng, nói tôi không hiểu cũng không sao, sau đó yên lặng một lúc, lại nói: “Chỉ là lần này Bắc Minh, Tần Thiên Khải không lấy được và cả một số thứ anh ta nhắm đến, tôi sẽ chẳng đưa cho anh ta bất cứ một thứ gì.
Anh vừa nói, vừa híp mắt chứa đầy ý tử nhìn tôi.
Cho dù là không nói rõ ý trong lời nói nhưng ánh mắt đầy giễu cợt của anh, tôi cũng nhìn ra bảy tám phần.
Có lẽ từ chỗ Nhạc Tín, anh đã biết chuyện tôi giúp Tần Thiên Khải, còn có chuyện Triệu Mộng Tuyết, chỉ là không biết anh ta có nói cho Lục Kính Đình nghe hay không.
Tôi cười cười, quay đầu xuống tầng.
“Nếu Cậu ba muốn nói cho anh Tần, thì anh cứ đi nói với anh ta, nói với tôi, anh ta cũng chẳng biết được.
Thắng một đường đi ra ngoài, anh ta cũng không ngăn cản tôi.
Sau khi tôi trở về khách sạn, sắc trời đã sáng lên, Chu Phong cả đêm không về, tôi một mình ở trên giường lại ngủ trưa hai ba tiếng đồng hồ, mãi đến khoảng mười giờ mới tỉnh dậy.
Điều đầu tiên sau khi thức dậy là bản ghi chép, tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng không thể đoán ra đó là về cái gì.
Gọi một cuộc điện thoại cho Tần Thiên Khải muốn hỏi thăm một chút, nhưng anh ta lại không trả lời.
Tôi thở dài, cẩn thận suy nghĩ lại cuộc đối thoại của anh với Nhạc Tín, Nhạc Tín cũng là bởi vì bản ghi chép đó mới quay lưng lại với Lục Kính Đình, không phải nói rằng thứ đó đối rất quan trọng đối với Nhạc Tín sao?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được gì cả, một mình tôi buồn phiền hết một lúc lâu.
Đợi đến mười một giờ, chị Tưởng Thanh gọi điện thoại cho tôi, nói chị ta vừa đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...