Tôi cũng khiếp sợ không thôi, thế nhưng vừa nghĩ tới người anh ta thích là Triệu Mộng Tuyết, mà Chu Phong chính là chồng của Triệu Mộng Tuyết.
Anh ta bao nuôi tình nhân của Chu Phong là vì muốn thông qua Cao Ái Nguyệt để biết thăm dò tin tức của hai người, cũng chính là làm kẻ chỉ điểm.
Làm nghề này, bên ngoài là thể hiện tình yêu, nếu như có thể lợi dụng cũng là sử dụng thật tốt quy tắc ngầm.
Chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Tôi nghĩ kỹ điểm này cũng không quá kinh ngạc, cúi đầu cười khẽ, giảm bớt sự ngột ngạt trong ngực: “Xem ra anh Nhạc đúng là không đơn giản.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hiện tại tôi đang ở trong tay anh, anh nghĩ thế nào?”
Tôi bảy ra dáng vẻ không thèm để ý đến, trên thực tế ở cục diện này muốn trở về từ cõi chết chỉ sợ là sẽ chìm vào màn đêm.
Nhạc Tín lại từ trong bao rút ra một điều thuốc đặt trên miệng, Cao Ái Nguyệt ở bên cạnh quen thuộc châm lửa cho anh ta, so với dáng vẻ vênh váo tự đắc lúc đối diện với tôi thì bây giờ cô ta an phận như một con mèo nhỏ.
Anh ta hút một hơi thật sâu, phả ra một ngụm khói: “Cô không phải rất thích chuyện phá hoại gia đình người khác sao, còn thích làm tổn hại danh tiếng người khác nữa cơ mà? Vậy tôi trả y nguyên lại cho cô, thế nào?”
Tôi căng thắng nhíu chặt lông mày, không dám nhìn thắng đôi mắt lạnh lẽo kia, lẳng lặng chờ anh ta nói câu tiếp theo.
Anh ta hơi nghiêng người, có ý định chỉ vào mấy người đàn ông ngồi phía sau: "Không sai, những người đàn ông này đều là tôi vì cô mà lựa chọn kĩ càng, có thể khiến cho cô thoải mái.
Nhưng mà những người này đều có chút bệnh truyền nhiễm, cần cô Tân bao dung nhiều hơn.
Từng câu từng chữ như kiến từ lòng bàn chân bò ra khắp người tôi, không nhịn được mà nổi da gà, tôi sợ hãi siết chặt lòng bàn tay.
Ánh mắt mấy người đàn ông kia đây ác ý, trong lòng càng thêm sợ hãi.
“Mấy người còn ngồi đấy làm gì? Hầu hạ cô Tân cho thật tốt" Nhạc Tín ra lệnh nhẹ như mây gió, vì không muốn bị quấy rầy còn ôm Cao Ái Nguyệt ngồi ở trong góc phòng bao, dáng vẻ xem kịch vui nhìn đảm đàn ông kia đi tới chỗ tôi.
Tôi hét lên một tiếng, xoay người muốn mở cửa thế nhưng thế nào cũng không mở ra được.
Người đàn ông phía sau năm lấy tay tôi, đè xuống đất, thô lỗ cuồng bạo lôi kéo chiếc váy mong manh trên người tôi.
Tôi thét chói tai, hoang mang hoảng loạn quay đầu về phía Nhạc Tín quát: “Nhạc Tín, anh làm như vậy thì được ích lợi gì chứ?"
Anh ta không hề bị lay động.
Tôi càng thêm hoảng loạn, một bên không ngừng giãy dụa, một bên tiếp tục thét lên: “Anh bây giờ trước mặt hay sau lưng đều có kẻ địch, anh có biết không? Nếu như anh còn tiếp tục, nhất định sẽ khó thoát khỏi đường cùng.
Lông mày của anh ta nhướn lên, cho rằng tôi đang nói đùa, giễu cợt một tiếng: “Cô Tấn vẫn là nên lo lắng cho chính mình đi, biết đầu lại bị nhiều người như vậy làm chết thì sao.
Đối với anh ta, quần áo trên người tôi đã rách đến nỗi không đủ che thân, ở dưới ánh sáng mờ mịt, da thịt trắng nõn không hoàn toàn được che đậy trở nên vô cùng dâm mị.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, tuy rằng sợ hãi muốn chết, khỏe mắt cũng không nhịn được chua xót nhưng không rơi nước mắt.
Tôi vẫn không từ bỏ giãy dụa, tiếp tục nói: "Nếu như Triệu Mộng Tuyết biết anh tính toán với tôi, nhất định sẽ trả thù anh.
Còn nữa, anh đem cổ phân chuyển cho Tân Thiên Khải, Lục Kinh Đình cùng ông Phương cũng sẽ không tha cho anh.”
Anh ta lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên đem điều thuốc ở ngón tay dập tắt.
Cũng không lên tiếng làm cho người đàn ông ở trên người tôi do dự không biết có nên tiếp tục hay không.
Tôi nằm lấy cơ hội, nhanh chóng thêm mắm dặm muối: “Bắc Minh xảy ra chuyện, Lục Kính Đình cùng với ông Phương sẽ ra tay, mà cổ phần trong tay anh chính là nhánh cỏ cứu mạng ông Phương, đối với Lục Kính Đình chính là điểm mấu chốt.
Nhưng anh đã chuyển nhượng thì bọn họ sẽ
không bỏ qua cho anh.
Không nhiều lời nói ra một tin tức lớn, tôi cho rằng anh ta sẽ dao động, thế nhưng không ngờ anh ta dứt khoát ném điều thuốc, đẩy con chim nhỏ Cao Ái Nguyệt bên cạnh ra, sức mạnh rất lớn khiến Cao Ái Nguyệt nũng nịu kêu đau, ngã
nhào trên ghế salon.
Đồng thời anh ta đứng dậy, ánh mắt nham hiểm cầm một chai bia hung hăng đi tới ném xuống đất trước mặt tôi, trong nháy mắt mấy người đàn ông đang làm bậy trên người tôi phải dừng lại.
Anh ta nhịn đỏ mặt tía tai, quát tôi: “Còn không phải bởi vì cô hay sao? Hại tôi trở thành mục tiêu bị công kích? Tôi mím chặt môi, yên lặng một lúc mới nói: "Dù sao thì
cục diện như bây giờ cũng là sự thật.
Đối với anh chỉ có một
con đường có thể chọn.
“Đường gì?” Anh ta thiếu kiên nhẫn nhìn tôi, trong ánh mắt là một mảng âm trầm.
“Đi theo Tân Thiên Khải, chỉ cần anh đi theo Tần Thiên Khải, anh ta nhất định sẽ giúp anh." “Ha ha, Tân Ái Phương, có không phải là quá ngây thơ rồi sao? Ai sẽ thu nhận một kẻ sa cơ thất thế, đắc tội với người của cậu ba Lục cơ chứ?" Nhạc Tín hồn bay phách lạc cười nhạo tôi, vẻ mặt u ám của anh ta dần lộ ra sự tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Trước đây, chỗ dựa của anh ta là ông Phương và Triệu Mộng Tuyết nhưng hiện tại hoàn toàn không có ai.
Xem ra bây giờ anh ta có dáng vẻ sống tốt như vậy, đoán chừng chuyện chuyển nhượng cổ phần Lục Kinh Đinh cùng ông Phương còn không biết.
Tôi quay đầu bình tĩnh nhìn về phía anh ta.
“Tôi là người của Tần Thiên Khải, nếu như anh muốn theo Tần Thiên Khải cũng không phải là không thể"
Tôi sợ anh ta đối với cậu ba vẫn có phần kiêng kị, sau đó lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, nhà họ Phương đã không còn đủ sợ hãi nữa, bên Triệu Mộng Tuyết tôi cũng có biện pháp đối phó, bên Lục Kính Đình chỉ cần Tần Thiên Khải là
Tôi nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh ta dần hiện lên chút hi vọng, sự khẩn trương cũng càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
Vội vã theo dõi sắc mặt anh ta thay đổi, sự quyết định của anh ta chính là mấu chốt quyết định sự sống chết của tôi.
Nhưng một lúc lâu, anh ta không lại khiến tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
“Tên lừa đảo, ha ha, cô đã nhiều lần lừa gạt tôi thì nhất định có thể gạt tôi một lần nữa.
Cô đừng cho rằng lời nói dối đó sẽ khiến tôi buông tha cho cô.
Tân Ái Phương, cô đừng nghĩ tôi giống như Chu Phong dễ bị lừa gạt như vậy”
Anh ta phát điên vung tay lộn xộn quát tôi.
Nhưng những lời vừa rồi tôi nói thật sự không có lừa anh ta.
Nhìn anh ta như vậy, cũng không thể giải thích gì, chỉ có thể mặc cho anh ta xả hết giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...