Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Cả người Lục Kính Đình chấn động, cánh tay ôm bả vai tôi run nhè nhẹ, vẻ mặt khó xử và mờ mịt, cảm xúc đều biểu hiện ở trên mặt.

"Tôi nói giỡn." Tôi cười phụt một tiếng, không thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta còn nghiêm túc.

Tôi dám nói chẳng qua là nói ý nghĩ ở trong lòng mà thôi, tôi biết anh ta sẽ không đồng ý yêu cầu của tôi.
Lục Kính Đình không có lợi lỏng, sắc mặt ngược lại càng sầu khổ.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn được thả tự do, hoặc là giết chết tôi, thế nào?" Tôi nghiêng đầu, quan sát vẻ mặt của anh ta với một nụ cười, thật là thay đổi không lường được, không che giấu chút cảm xúc nào, đều biểu lộ bên ngoài.
Thân là cậu ba Lục tiếng tăm lừng lẫy trên cả hắc bạch đạo, bị bao nhiêu người kiêng kị, cũng bị bao nhiêu người như hổ rình mồi, bây giờ cả người anh ta lại đều là lỗ hổng.

"Em biết tôi không làm được, cái gì cũng được, nhưng không thể rời khỏi tôi." "Vậy anh còn hỏi tôi muốn yêu cầu gì? Tôi nói muốn những thứ này, anh thì một cái cũng không đồng ý, vậy anh hỏi cái này là có ý gì?" Tôi đột nhiên hét lên thật lớn, khiến cho căn phòng yên tĩnh nổ tung.
Anh ta chưa bao giờ tuân thủ lời hứa, lại còn muốn hứa với tôi làm những việc không được.
Lục Kính Đình bị tôi nói đến mức không lời gì để nói, đứng ở kia như tùng bách thừa nhận sự tức giận bùng nổ của tôi, cho rằng như vậy là có thể để tôi thấy nhẹ nhàng?
Sau khi tôi hét xong, cảm thấy cả người giống như mất nước, lại bắt đầu cảm giác có chút mệt mỏi: “Lục Kính Đình, anh có biết anh tự cho là mình đúng hay không? Đây là xã hội pháp chế, anh không giữ được tôi cả đời.
Tôi đẩy anh ta ra, sải bước đi về phía cửa đi.

Đánh cược một phen, anh ta sẽ bởi vì lời tôi nói mà cảm động, không ngăn cản tôi rời đi.
Chỉ là anh ta vẫn là nhanh chóng phản ứng lại, chạy đến cửa, không nói hai lời ôm tôi từ trên mặt đất lên, đặt trên vai của anh ta, đột nhiên mà tới điên đảo, khiến cho những thứ tôi ăn không dễ gì vào buổi sáng suýt chút nữa thì bị nôn ra.
Tôi vừa mắng anh ta là đồ khốn, vừa đánh vào phía sau lưng anh ta.

Anh ta cũng không chút sứt mẻ nào, ôm tôi đi về phía trên lầu.

Tôi nhìn bậc thang đang dần lùi lại, gào lên: "Lục Kính Đình, anh là đồ ngụy quân tử, anh chỉ biết cầm tù tôi, anh chỉ biết làm như vậy, anh là muốn ép tôi điển hay còn muốn thế nào? Lục Kính Đình..."
Anh ta không để ý đến tôi, ném tôi ở trên giường, một khuôn mặt âm trầm không biết lấy ra một chuỗi xích sắt từ chỗ nào, một đầu khoá chặt chân của tôi, một đầu khác khoá vào trên chân giường, giam cầm tôi giống như giam cầm cún vậy.
Sợi dây xích dài hơn một chút so với lần trước bị còng tay.
Tôi lôi kéo dây xích, khiến làn da bị ma sát đến đỏ bừng, cũng không cảm giác thấy đau đớn, vì ngăn cản tôi nên anh ta bắt lấy đôi tay tôi, đè tôi ở trên giường, nửa quỳ ở trên người tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống.

"Em nói như thế nào cũng được, tôi chỉ cần em ở trong tầm mắt của tôi là được.

Mặc kệ có thể giữ em được bao lâu, chỉ cần hiện tại em còn ở bên người tôi."
Tôi nhổ nước miếng vào mặt của anh ta, chán ghét không thôi: "Cút." Cánh tay còn trống của anh ta lau nước miếng trên mặt, biểu cảm vẫn như cũ.

Nhìn tôi thêm vài lần, rồi sau đó rời đi.
Tôi phát cường đập vỡ, ném bay tất cả những thứ ở trong phòng, thấy cái gì ném cái đó, khi không còn đồ vật có thể ném nữa thì chật vật ngồi ở mép giường, ngây ra như phỗng.
Tôi không hiểu, vì sao Kiều Lam cho tôi sự đau khổ lớn như vậy, Lục Kính Đình lại không làm gì hết, chẳng lẽ đúng là anh ta sắp xếp? Mà tôi vô dụng với Lục Kinh Đình, vì sao anh ta muốn dùng tất cả biện pháp giữ tôi lại? Là yêu? Hay là điều gì khác.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm xuống, tôi mở điện thoại di động ra, nhìn chăm chăm trên màn hình trắng, tìm được số điện thoại của Chu Phong, do dự rồi bấm gọi, một lúc lâu sau cuộc gọi mới kết nối, anh ấy vội vội vàng vàng gọi tên của tôi, hỏi bây giờ tôi thế nào, tại sao lại tắt máy điện thoại lâu như vậy.

Tôi bỗng nhiên khóc lên, khóc tế tâm liệt phế, làm anh ấy ở đối diện chỉ có thể lo lắng suông: "Ái Phương, có phải Lục Kính Đình bắt nạt em hay không, alo, rốt cuộc em làm sao vậy? Trước tiên em bình tĩnh một chút, nói cho anh nghe tình huống một chút đi.

Mẹ nó.
Anh ấy nhớ rõ tới mằng một tiếng, nhưng cảnh tượng lúc này, tôi chỉ nghĩ đến thời điểm ngày đó bị bạn trai bản đi làm nhân tình thì gặp được anh ấy, quả thực là cứu rồi lấy tôi, mà giờ phút này tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến anh ấy.
Tôi hít mũi, nức nở nói: "Chu Phong, cứu em, cầu xin anh, mau cứu em."
Giọng tôi khàn khàn, sợ tiếng động quá lớn, đè giọng nói rất thấp.

Chu Phong dừng lại một chút, lo lắng hỏi tôi đang ở đâu, tôi vừa gạt nước mắt vừa nói địa chỉ cho anh ấy biết, sau đó nói rằng Lục Kính Đình đã trở lại, nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, tiếng khóc cũng đột nhiên im bặt.

Mặt tôi không có cảm xúc nào lau hết nước mắt trên mặt, một vài sợi tóc dính ở trên mặt, có vẻ rất là chật vật.
Tiếp theo tôi cứ lẳng lặng chờ đợi, hai mươi phút trôi qua, dưới lầu truyền đến âm thanh xôn xao, giọng của Chu Phong rất lớn, trực tiếp gọi tên của tôi, còn quát lớn người của Lục Kinh Đình cút ngay.
Tôi cách một cánh cửa, không biết tình huống phía dưới như thế nào, nhưng có vẻ rất loạn, còn có tiếng đánh nhau và tiếng đồ vật bị đập vỡ, cuối cùng cùng yên tĩnh kết thúc với một tiếng súng.
Chu Phong khí phách quát: "Tao mẹ nó nhìn xem ai dám động đậy, Ái Phương ở đâu?"
Có Chu Phong trấn áp, hiện trường ổn định lại.

Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập đi về phía tôi, có người đang run rầy mở cửa, có thể là bởi vì sợ hãi nên chậm chạp không có mở ra.
Chu Phong mất kiên nhẫn, mắng câu cút ngay, rồi sau đó trực tiếp đá văng cánh cửa.
Theo một tiếng ầm, sau khi bụi bặm lắng xuống, thân mình thắng tập của Chu Phong đứng ở cửa, sững sờ nhìn tôi co rúm lại cạnh chân giường.
Tôi sợ hãi rụt người lại, đôi tay che đầu thét chói tại: "Không được lại đây, không được lại đây."
Chu Phong bước ba bước thành hai, chạy nhanh vào đến bên người tôi, ôm chặt lấy tôi, ôm rất chặt, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ấy thật ấm áp, ít nhất rất tốt với người đã lâu không thấy mặt trời như tôi mà nói, thật ấm áp giống như ánh mặt trời.
Anh ấy ôm chặt tôi, vừa gọi tôi là Ái Phương, vừa nói xin lỗi tôi, dần dần khiến tôi bình tĩnh lại.

"Đừng sợ, anh đưa em rời đi.
Anh ấy nói rồi ôm ngang người tôi lên, mới phát hiện trên chân tôi còn khoá xích sắt, lập tức trừng mắt, quát: Chìa khóa đâu? Mở ra cho ông đây."
Vừa mới mở cửa cho anh ấy chính là Mini, mặc dù đã được huấn luyện, nhưng đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Chu Phong cũng không dám phạm sai lầm, cả người run rẩy đi về phía này mở khóa cho tôi.
Mắt cá chân thoát khỏi giam cầm, cả người tôi đều nhẹ nhàng không ít.
Chu Phong ôm tôi xoay người chuẩn bị rời đi, còn chưa ra khỏi cửa đã bị Lục Kính Đình đột nhiên xuất hiện ngăn lại.


"Cục trưởng Chu, không biết là ai cho anh quyền lợi tự tiện xông vào nhà dân, còn quang minh chính đại mang vợ của tôi đi?"
Lục Kính Đình xuất hiện, làm anh em xung quanh Chu Phong tránh ra một con đường, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt không khí tràn ngập dày đặc mùi thuốc súng.
Tôi lo lắng siết chặt quân phục của Chu Phong, hơi cúi đầu, vẫn là nhịn không được nhìn lên biểu cảm của anh ta giờ phút này qua những sợi tóc hỗn loạn.
Khuôn mặt anh ta trầm xuống, ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ có độc, không nhìn Chu Phong, mà là đang nhìn tôi.

Thật giống như đang chất vấn tôi tình huống hiện tại là như thế nào.
Sắc mặt Chu Phong trầm xuống, dùng cánh tay ngăn trở ánh mắt của anh ta, nhàn nhạt nói: "Nếu không vào chỉ sợ cũng không thể biết được cậu ba Lục lại có đam mê này, thích cầm tù phụ nữ tay trói gà không chặt?" "Ở nhà tôi mà là cầm tù? Còn nữa cô ấy là vợ của tôi, cục trưởng Chu cũng không quản được."
Chu Phong khựng lại, không phân thắng bại.
Tôi nhịn không được thật cẩn thận bỏ thêm một câu: "Tôi...!Chúng ta đã ly hôn." Giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người tôi và Chu Phong có thể nghe thấy.
Chu Phong ôm tôi càng chặt hơn, bật cười, châm chọc nói: "Chẳng lẽ là cậu ba Lục không chịu tiếp nhận hiện thực mới làm như vậy? Rõ ràng đã ly hôn, còn tự xưng là vợ của anh, rồi cầm tù người ta.

Nếu cục cảnh sát của tôi bắt được thì nói như thế nào cũng là tội bắt cóc đấy." "Chu Phong, nơi này không phải địa bàn của anh, không phải do anh định đoạt, thả người xuống cho tôi." Lục Kính Đình không thể nào nói nổi, trực tiếp uy hiếp.

Mà phía sau anh ta cũng mang theo không ít anh em, vây ở cửa chật như nêm cối.
Chu Phong kéo tôi ra phía sau lưng tay cầm súng, dùng ngón cái chuyển động hai cái, liền truyền đến âm thanh lên đạn, giọng điệu anh cũng rất cứng rắn, không thoái nhượng: "Mặc kệ ở đâu, chuyện này tôi quản là cái chắc rồi.

Người thì tôi phải mang đi, nếu cậu ba Lục không bỏ, vậy chỉ có thể đừng trách tôi không nhớ tình nghĩa."
Tặc và quan đụng độ nhau, mặc kệ tặc lợi hại như thế nào, cũng phải thoái nhượng ba phần.

Nhìn đến Lục Kính Đình và Chu Phong, tuy rằng Lục Kính Đình gấp gáp đến đỏ mất uy hiếp Chu Phong buông tôi, nhưng khi bắt đầu thật sự đụng độ thì anh ta lại bắt đầu do dự.
Bên Thanh Đông này Lục Kính Đình không quản nhiều lắm, nếu thật sự gây chuyện lên, nhất định anh ta có hại, tôi cũng chắc chắn vào điểm này mới vững tâm mười phần nằm lấy quần áo Chu Phong, căng da đầu ở trong lòng ngực anh ấy, không định đi xuống.
Hai bên đều giảng co thật lâu, Lục Kinh Đình lùi một bước trước, miễn cưỡng tránh khỏi cửa đang chân: "Được rồi, nếu cục trưởng Chu cũng nói đến cái này rồi, làm sao tôi có thể không cho mấy người đi.

Anh mạng người đi đi."

Chu Phong hừ lạnh một tiếng, thu hồi súng lục, đường đường chính chính ôm tôi rời khỏi nơi này.
Thời điểm tôi đi ngang qua Lục Kính Đình, bàn tay lạnh băng của anh ta còn như có như không chạm vào trên eo tôi, lòng bàn tay truyền đến cảm giác giống như hòn than lăn ở trong lòng.

Là không cam lòng, cũng là buồn khổ.
Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn anh ta một cái, anh ta cũng nhìn chăm chăm vào tôi rời đi.

Anh mặt thật giống như bị người vứt bỏ, khiến trái tim lạnh bằng đã lâu của tôi xúc động.
Chu Phong đưa tôi đến trên xe của anh ấy, anh ấy không lái xe mà là tài xế lúc trước lái.
Anh ấy ngồi ở bên cạnh tôi, một tay ôm lấy bả vai tôi, một tay nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc hỗn loạn trên mặt tôi, để mặt tôi lộ ra: "Mấy tháng qua em có khỏe không?"
Ánh mắt đau lòng của anh ấy di chuyển ở trên mặt tôi, dần dần hạ xuống, chuyển đến trên bụng nhỏ phẳng lì của tôi, vẻ mặt cứng đờ, chần chờ hỏi tôi đứa bé thế nào rồi.
Tôi dừng lại một chút, nhịn không được rơi xuống vài giọt nước mắt, biểu tình không nhiều lắm.

Dao động.
Anh ấy ôm tôi vào trong ngực, ôm rất chặt, an ủi tôi: "Rất xin lỗi, là anh đã tới chậm, không bảo vệ tốt cho em.

Rất xin lỗi."
Tôi lắc đầu, vốn chúng tôi không có liên quan gì, anh ấy có thể làm được những việc này cho tôi là tôi đã rất cảm động rồi.
Anh ấy ôm tôi thật lâu, mãi đến sắp dừng xe mới buông tôi ra.

Ánh mắt dừng ở trên mặt tôi, thử dò hỏi: "Về sau đi theo anh thì thế nào? Em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em." Ánh mắt chân thành tha thiết của anh ấy làm tôi không có cách nào tránh đi, trong đôi mắt màu nâu in sâu khuôn mặt của tôi, rất tái nhợt, giống như kẻ đáng thương, khiến người ta thương hại.
Tôi cắn môi.

Rũ đầu xuống, thật lâu mới nhẹ giọng ừ một tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui