Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Lục Kính Đình không nổi cáu, lại lần nữa nhẹ nhàng nằm tay của tôi, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, do anh không bảo vệ tốt cho em." "Lục Kính Đình, anh không cảm thấy mình rất dối trá à? Đây không phải là điều anh muốn ư? Bây giờ anh nói với tôi những thứ này là có ý tử gì?" Tôi không thể nhịn được nữa, kích động ngồi dậy từ trên giường, đẩy người ra, anh lảo đảo về sau mấy bước, trừng mắt đứng cách chỗ nhìn tôi một mét, nhìn tôi thở hồng hộc.
Tôi nằm chặt bàn tay, trên mu bàn tay chảy ra chút máu.

Tôi nhìn mấy giọt máu đỏ tươi kia, thả lỏng tay, bình tĩnh lại.

Không thể vì một người không đáng mà làm hại đứa bé khó khăn lắm mới giữ lại được.
Hết lần này đến lần khác, Kiều Lam từ ngoài cửa đi vào, nhìn bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, đột nhiên đi đến trước mặt tôi nói xin lỗi tôi, ngồi xổm xuống, đầu gối suýt chút đã quỳ xuống mặt đất: "Tân Ái Phương, là lỗi của tôi, cô đừng trách anh Đình, tôi không biết cô đang mang thai, không thể ăn hải sản, lại đưa cho cô ăn, thật xin lỗi..."
Tôi sợ hãi, ném chăn mền về phía cô ta, mặc kệ cô ta diễn trò hay là như thế nào, tôi đã không còn tinh thần để phân chia thật giả, chỉ gào thét: "Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy các người, cút...
Lục Kính Đình từ từ kéo Kiều Lam từ dưới đất lên, nó tránh chăn mền tôi ném qua.

Sắc mặt không tốt lắm, anh tiếng lên bắt lấy bàn tay đang giương nanh múa vuốt của tôi, giận dữ mắng mỏ tôi đừng có cố tình gây sự, còn mở miệng nói đó 1 chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không có lần sau.
Tôi liên tục mỉa mai, bàn tay bị anh nằm lấy thuận tay tát một cái lên mặt anh, tiếng động vang vọng trong căn phòng một lúc lâu.

Anh bị đánh nghiêng đầu, hồi lâu mới quay lại, mặt âm trầm nói: "Tân Ái Phương, sao em lại biến thành như vậy, em có biết bây giờ em chẳng khác gì đứa trẻ con cả." "Ha ha ha, đúng vậy, tôi là đứa trẻ con, các người chính là cặn bã, tôi đều nói tôi không cần cái gì cả, thù không báo, uất ức tôi cũng chịu đủ, tôi chỉ muốn yên ổn sống sót, sinh đứa bé này ra.

Ngay cả anh tôi cũng không cần, tôi buông tay, các người ai thích thì lấy đi có được không, bỏ qua cho tôi đi."
Tôi hoàn toàn bộc phát, hai tay ấn chặt trái tim mệt mỏi, bất lực gào thét.


Thỉnh thoảng lại nhớ tới chị Tưởng Thanh đã từng dạy tôi một khóa, không nên yêu cầu quá xa vời với tình yêu, nhiều quá sẽ chịu trời phạt.
Lục Kính Đình trợn tròn hai mắt, bị tức đến không còn lời nào để nói.

Anh cần răng cầm chặt lấy bờ vai của tôi, thận trọng nói: "Tân Ái Phương, đừng có như vậy được không, bây giờ anh không biết em đang nói cái gì, cũng không biết phải làm gì với em, anh chỉ muốn giữ lại em, cho nên em nói, em muốn cái gì anh đều sẽ cho em, được không?" "Thả tôi đi đi." Tôi sợ một lần nữa, đứa bé sẽ thật sự không giữ được.
Mà lúc này Kiều Lam lại chạy đến trước mặt tôi thêm phiền, xin lỗi, bảo tôi không nên trách Lục Kính Đình, hai người một người sướng một người họa khiến não tôi như muốn nổ tung, nhức đầu không chịu được.
Lục Kính Đình trầm mặc, xụ mặt nói: "Anh có thể cho em tự do, nhưng không thể để cho em rời đi."
Tôi thấy anh ta nói rất chân thành, vẻ mặt không thể thương lượng, chắc nói thế nào cũng vô dụng.

Tôi định sẽ đồng ý, đợi khi tìm được cơ hội lại nói đến chuyện rời đi.
Sau khi đồng ý, tôi quay người lại nằm xuống, đưa lưng về phía bọn họ, bất lực nói muốn nghỉ ngơi, để bọn họ rời đi.
Lục Kính Đình không nói gì, đưa Kiều Lam đi ra.
Đợi trong phòng lần nữa yên tĩnh, tôi mới từ từ mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy một mảnh vắng lặng.

Không có tinh thần nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy dưỡng bệnh ở bệnh viện hai ngày, lúc đầu bác sĩ đề nghị tôi ở thêm mấy ngày để quan sát một chút, nhưng vào buổi sáng ngày nào đó, Lục Kính Đình mang theo thắng Đen cùng mấy người nữa đi vào bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho tôi, còn nói không yên tâm để tôi ở chỗ này, để cho tôi trở về dưỡng bệnh.

Trước đó mấy ngày còn đồng ý sẽ cho tôi tự do, chờ sau khi trở về lại là căn phòng như cũ, mặc dù không có xích sắt, nhưng biệt thự này tôi không ra được.
Ngoại trừ Mini ra, còn có thêm mấy người đến chăm sóc tôi, tất cả đều là bác sĩ do Lục Kính Đình tìm đến, nghe nói bác sĩ phụ khoa nổi tiếng, đặc biệt chú ý cơ thể của tôi, trên miệng nói là bảo hộ đứa con, nhưng tôi chỉ cười, không nói gì, trong lòng cũng giữ lại một nỗi niềm gì đó.

Theo thời gian trôi qua, mỗi ngày trong miệng ngoại trừ hương vị của đồ ăn ra thì là thuốc dưỡng thai thiết yêu, vị đăng chất cho dù ăn đường cũng không chịu được.

Mà dần dần, bụng của tôi cũng to hơn, đứa bé trong bụng lớn lên để khiến vết thương chồng chất của tôi được phụchồi như cũ.
Khoảng thời gian này tôi trôi qua rất an toàn, gần như khiến tôi coi là có thể an toàn sinh hạ đứa bé.
Đến một ngày, Lục Kính Đình uống một chút rượu, lung la lung lay về đến nhà, dưới tầng phát ra tiếng động rất lớn.
Tôi đỡ lấy cái bụng hơi nhô lên đi ra ngoài, từ trên hành lang nhìn xuống, anh đang ngôi trong phòng khách rót cho mình một cốc nước uống vào, sau đó ném cái cốc xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tôi giật nảy mình, muốn trở về phòng, nhưng còn chưa kịp rời đi, Lục Kính Đình đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng, ngay sau đó anh nhanh chân vọt lên, trong lòng tôi trầm xuống, nhanh chóng quay người hướng vào trong phòng, tranh thủ thời gian đóng cửa lại.
Lục Kính Đình ở bên ngoài vừa gõ cửa, vừa gọi tên tôi như bị điên vậy.
Tôi không chỉ khó hiểu hôm nay anh làm sao lại dữ dắn vậy, còn sợ anh xông tới trút giận lên người tôi, cho nên giữ chặt cửa không dám cho anh vào.
Đến khi anh ở bên ngoài bắt đầu đạp cửa, tôi mới từ cạnh cửa chạy đi, chạy đến trên giường ngồi.
Sau đó rầm một tiếng, cánh cửa trực tiếp bị anh đạp bay, mặt anh đen thui đi tới, nhìn tôi một chút, ánh mắt nhìn vào điện thoại di động tôi đặt ở trên tủ đầu giường: "Có phải em ở sau lưng tôi làm chuyện gì đó."
Anh chất vấn tôi, quỳ một gối xuống giường, đột nhiên bóp lấy cổ của tôi, chịu đựng cơn tức giận còn đáng sợ hơn cả hổ báo của anh.
Tôi không hiểu thấu, nhưng trong lòng lại sợ hãi: "Anh có ý gì?" "Có phải em và bố tôi thương lượng xong lén lút ly hôn sau lưng tôi?" Anh gầm thét, bỗng nhiên đề tôi lên giường, tay bóp cổ tôi lại dùng sức, đôi mắt của anh đỏ sầm.

Tôi sợ hãi nằm tay anh lại, muốn đẩy ra nhưng không nhúc nhích tí nào.
Gần đây luôn nghĩ đến đứa bé, cũng sắp quên chuyện kia rồi, đã từng nghĩ rằng Lục Kính Đình sớm muộn cũng sẽ biết, không ngờ tới cái này sắp một tháng anh mới biết được.
Tôi vừa khổ sở đập tay của anh, vừa gian nan bảo anh buông tay, cảm giác cổ sắp bị bẻ gãy, hô hấp khó khăn.

Lục Kính Đình dần dần tỉnh táo lại, buông lỏng tay, anh xoay người ngồi bên giường, hai tay ôm mặt mình, chìm vào suy tư, tấm lưng kia trông rất rã rời.

Sau một lát anh nhỏ giọng nói xin lỗi tôi: "Xin lỗi em, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là tôi thật không nghĩ tới chúng ta có giấy chứng nhận ly hôn, lại còn làm một tháng trước."
Tôi sờ lên cổ mình, nhìn anh cố gắng áp chế tâm trạng của mình, trái tim có chút nhói đau.

Chúng tôi đã từng chưa bao giờ mắc sai lầm, cuối cùng lại mắc sai lầm hết lần này đến lần khác trong tình yêu, tôi ở nơi anh cảm nhận rất nhiều chuyện không được trải nghiệm qua, yêu đương và trách nhiệm, còn cả đau khổ.
Tôi đã từng nghĩ tình yêu là ngọt ngào, nhưng nếm thử về sau mới phát hiện chỉ có nghi vô căn cứ và đau khổ.

Tôi và anh đã bị vùi dập ra hàng nghìn lỗ lở loét, sự yêu này trên mũi đạo không chịu được giày vò.

"Chuyện này tôi biết, là tôi cho bố anh, cũng là tôi đồng ý ly hôn." Tôi không muốn lừa anh nữa, càng không muốn lại dây dưa tiếp.

Mắt thấy thời gian trôi qua, con của tôi rất nhanh có thể sinh ra, tôi không muốn ở hoàn cảnh lo sợ bất an này sinh ra nó.
Cơ thể Lục Kinh Đinh chấn động, từ trong lòng bàn tay bốc lên đầu, đôi mắt đỏ ngầu giống như viên đá lửa bỏng, tôi theo bản năng rụt cổ một cái, cần chặt răng, sợ anh ta mất khống chế lại làm tổn thương tôi.

“Cho nên em thật sự vì Chu Phong? Vì anh ta mà lừa gạt tôi, lén lút ly hôn, còn muốn lén lút rời đi?" Lục Kính Đinh đột nhiên mất khống chế, xoay người đè ở trên người tôi, hai tay năm chặt bờ vai của tôi, quát vào mặt tôi, vẻ mặt thống khổ tôi chưa bao giờ thấy qua, đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Tôi ngơ ra, không hiểu anh đang nói cái gì: "Cái này có liên quan gì đến Chu Phong?" "Không liên quan? Ha ha, Tân Ái Phương, em thật sự nghĩ anh là kẻ ngu à? Dừng ở đây đi, chẳng lẽ em muốn nói cho tôi đứa bé trong bụng của em là của tôl? Em sợ hãi tôi như vậy, muốn rời xa tôi như vậy, không phải là vì sinh đứa con của Chu Phong à?"
Tôi hoàn toàn bị anh chọc giận, cho tới bây giờ không nghĩ anh sẽ nghĩ như vậy, cho nên nói trước đó nhiều lần hại tôi suýt nữa sinh non cũng bởi vì cái này? "Lục Kính Đình, anh thật sự là một thắng điên, một thắng điên bị hoang tưởng." Tôi không tìm thấy lời nói gì để khiến anh nhục nhã, chỉ biết bất lực mắng anh, đến cuối cùng, tôi vẫn là người đau lòng gần như phát điên.
Tôi thất vọng, đau khổ và tức giận, những cảm xúc ngũ vị trần tạp ở trong ngực khiến cho tôi muốn điên cuồng chạy tron.

Lục Kính Đình cười lạnh, chất vấn tôi: "Chẳng lẽ không đúng à?" Đồng thời còn lấy điện thoại di động trong túi ra, không biết tìm cái gì, một lát sau đưa mấy tấm ảnh ra trước mặt để tôi nhìn.
Đây là ảnh chụp lúc lần đầu tiên phát hiện ra mình mang thai, Chu Phong ở bên cạnh tôi.

Còn có cả ảnh tôi được Chu Phong cứu đi từ chỗ ông Phương, Chu Phong ở bệnh viện trồng tôi cả một ngày.
Cả người tôi run rẩy, không phải kinh ngạc tại sao anh có thể có những thứ này, chỉ đột nhiên phát hiện có khả năng mình vẫn luôn bị người theo dõi, nếu không những hình này lấy đâu ra?
Mà người theo dõi kia không phải người của Lục Kinh Đình, bằng không thì cũng sẽ không lâu như vậy mới cho tôi xem cái này.
Anh vừa vuốt màn hình, đổi ảnh chụp, vừa châm chọc tôi: "Những thứ này giải thích thế nào? Người đầu tiên biết tin mang thai là anh ta, đi kiểm tra với em là anh ta.

Nếu như không phải trông thấy giấy khám bệnh, có phải tôi cứ như vậy bị em làm cho mơ hồ, đến cuối cùng em biến mất, tôi vẫn còn như thắng điên đi tìm em?"
Tôi bị anh hỏi không biết phải làm sao, nửa ngày không nói được câu nào.

Anh vẫn cứ ép hỏi rốt cuộc quan hệ giữa tôi và Chu Phong là như thế nào, hỏi tôi đến đầu óc quay cuồng, trước mắt tôi gần như cũng bắt đầu xuất hiện choáng váng, mặt anh cũng dần dần mơ hồ.
Thời gian lâu, tôi thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi đến không muốn nói chuyện.

Dưới sự ép hỏi của anh cũng không muốn giải thích, bởi vì giải thích cũng là phí công: "Đúng vậy, anh nói đúng, tôi thật sự tính làm như vậy đấy, muốn như vậy đấy.

Muốn lén lút ly hôn, lén lút rời đi, lén lút sinh đứa bé."
Chỉ là như vậy mà thôi, nhưng vào tai anh lại thành nghĩa khác.
Hai mắt đỏ ngầu của anh trừng to, siết chặt xương bả vai của tôi, khớp vai bắt đầu rung lên, ánh mắt kia giống như muốn ăn sống tôi: "Cho nên em muốn theo anh ta cao chạy xa bay?"
Anh chất vấn tôi, từng hơi thở đều rất lạnh lùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui