Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi định buông vài lời sáo rỗng về phía Vương Thiết Kiên, nhưng thật không ngờ rằng người đứng sau hỗ trợ này đích thân bước lên tìm tôi, còn mang một bộ mặt dương dương tự đắc bày ra khoe khoang trước mặt tôi.

khi tôi cứng họng không còn gì để nói, cô ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Nhưng tôi thật sự không ngờ anh họ của cô lại làm ra chuyện như vậy, đưa bổ mẹ cô đến tận mắt xem cô làm tình.

Cảnh của một người phụ nữ, nghĩ về điều đó thực sự rất kích thích.

Không biết bố mẹ của cô Tân sau khi biết thân phận của con gái mình, có thái độ ra sao nhỉ?"
Tôi tức giận toàn thân run rẩy, trừng mắt nhìn, lời nói gần như cọ xát giữa hai hàm răng mà ra: "Thì ra là cô, cô cố ý đúng không?"
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, tôi không kìm nén được nữa hét lên câu cuối cùng.
Kiểu Lam giả vờ sợ hãi, lùi lại một bước, ôm ngực, bộ mặt ngây ngô nói: "Cô Tân giận dữ như vậy làm gì chứ?" Tôi siết chặt tay, không kìm được cơn giận, một cải tắt hàn lên mặt cô ta, một cái chưa nguôi nói con giản, tát thêm một cái vào bên kia, cả khuôn mặt trở nên méo xệch.
Kiểu Lam không chống trả, bị đánh đến choảng vắng, cô ấy xoa hai mả, đôi mắt cô ta đỏ hoe buộc tôi tôi: "Cô Tân, tôi làm gì có lỗi với cô chứ"
Bộ mặt đáng thương ghê tởm, tôi cũng tức đến phát điện, không để ý rằng cô ta đang diễn kịch, càng không để ý đám người dẫn dần vây quanh xem.

“Loại người như cô sao vẫn còn sống đến giờ phút này, sao không đi chết đi?" Tôi gầm lên, nước mắt nghẹn lại xém chút nữa là rơi ra, trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh bố mẹ tôi từng người một bị đẩy xuống biển, những cơn sóng biển, hung hăng, dữ tợn ào ào kéo tới, không thương tiếc nuốt chửng hai người.
Bây giờ một người đang nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo, một người thì mất tích, có lẽ trong lòng biển cả cái xác đã không còn nguyên vẹn nữa.

Còn người đàn bà cố tình tạo ra hoàn cảnh vẫn ngang nhiên đứng trước mặt tôi với bộ dạng đắc ý,
Kiểu Lâm nghẹn ngào với vẻ ấm ức trên mặt, hạ giọng, tiếp tục mượn gió bẻ măng: "Tôi biết trong lòng cô Tân cảm thấy rất khó chịu, nhưng thực sự tôi không nghĩ đến, sẽ hại chết hai người bố mẹ của cô.

Tôi xin lối, cổ Tân."
Trước sau không đổi, cô ta làm vậy hoàn toàn khiến tôi tức điên lên, khi mất đi lý trí, tôi lao lên tám cổ cô ta, dùng hết sức ép vào mạn thuyền, tôi vừa khóc vừa la lên: "Là cô cố tình làm vậy, còn muốn giả vỡ già vịt sao.


"
Những người xung quanh không hề đến đề can ngắn, còn mắt Kiều Lâm liếc nhìn xa xăm sông Nam Giang phía sau, nhếch mép nở một nụ cười quái dị, hưởng ánh mắt về phía tôi, cô ta thì thầm rằng cô ta cố ý, phá vỡ hoàn toàn lý trí cuối cùng của tôi.

Tôi bất chấp tất cả, bóp cổ cô ta, đầy người cô ta hướng về phía Nam Giang, Kiều Lâm cũng thuận theo ý định của tôi, tự nhúc nhích rồi xoay người qua.

Khi cô ta sắp rơi xuống tôi đột nhiên tĩnh ngộ, hoàn cảnh hiện tại nếu làm như vậy sẽ chỉ gây rắc rối cho bản thân mà thôi.
Tôi vội vàng đưa tay ra giữ lấy cô ta, chuẩn bị kéo người lên, không ngờ cô ta đi trước một bước, nắm lấy cổ tay, dùng một lực mạnh kéo tôi xuống.
Hai người chúng tôi kẻ trước người sau rơi xuống sông Nam Giang, tiếng hò hét xung quanhnhanh chóng bị bao phủ bởi nước sông ngập tràn.

Tôi đạp mạnh hai chân lao lên mặt nước, thấy Lục Kinh Đình không chút do dự, từ trên thuyền lao xuống mặt nước, vào thời khắc đó tôi cứ nghĩ anh ta sẽ đến cứu tôi, nhưng anh ta lại bơi đến bên cạnh Kiều Lâm, ôm Kiểu Lâm hoảng loạn vào trong lòng, vừa an ủi, vừa đưa cô vào mạn thuyền.

khi còn là tình nhân, để giữ dáng, tôi đã đăng ký một lớp học bơi, cho nên đương nhiên tôi sẽ biết bơi Vi vậy, tôi không quan tâm lắm đến việc Lục Kính Đình không cứu tôi trước.
Tôi cũng quay người bơi đến mạn thuyền, đầu óc đột nhiên choáng váng, hai mắt tối sầm lại.

Khi tôi phản ứng lại, toàn bộ đầu của tôi đã chìm vào trong làn nước, tôi uống một ngụm lớn nước sông, lá phổi sặc nước như muốn nổ tung, tôi vội vã bởi nhanh về phía trước, động tác quá vội khiến chân tôi chuột rút.
Tôi hằng giọng một tiếng, đôi chân không chịu nghe lời, toàn thân nhanh chóng chìm xuống, hoàn toàn không thể nào tự mình ngoi lên.

Tôi hốt hoảng quơ tay trên mặt nước, hai mắt phủ một màn nước tôi thấy Lục Kinh Đình đỡ Kiểu Lam đã đứng trên thuyền, anh ta còn lạnh lùng quay đầu nhìn tôi một cái.

Một ánh mắt như muốn đuổi tôi vào lãnh cung vậy, hoàn toàn lạnh lẽo.

Tôi nghiến răng không từ bỏ vùng vẫy, một lần nữa dùng hết sức đạp chân để khi ngoi lên mặt nước có thể kêu lớn Lục Kính Đình, cửu tôi.


Nhưng hắn chỉ nhếch mép, ánh mắt lạnh như bằng: "Tôi nghĩ cô cần phải ngâm mình trong nước, để cho đầu óc được tình tác hơn."
Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị bỏ rơi, cơ thể tôi từ từ bỏ cuộc thôi không vùng vẫy, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đó, dẫn dẫn chìm vào trong làn nước.

Có khoảng lặng trong lòng, một hương vị thật khó tả.
Vào thời khắc bị nước sông nuốt trọn, tôi không hế có cảm giác nhẹ nhõm, trái lại còn rất nặng nề, không cam lòng cùng nỗi uất hận dâng lên theo những quả bong bóng nước trong cơ thể, không thể thoát ra ngoài được.
Lúc sắp mất đi ý thức, bên tại truyền đến tiếng nước bắn tung toé rất lớn, trên thuyền có người kêu lên, có người bàn tán xôn xao.

Ta lười biếng mở mắt ra, chỉ cảm thấy có người tới bên tôi, kéo tôi ôm vào lòng, đưa tôi lên trên mặt nước.
Tôi nheo một nửa con mắt, không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình.

Thậm chí bản thân không kiểm soát được mà thiều thàogọi tên Lục Kính Đình, Người đàn ông kéo tôi lay lay người tôi một lát, ôm tôi chặt hơn, nhỏ nhẹ lầm bầm bên tai tôi: "Đến lúc nào rồi, còn muốn gặp cái tên thấy chết không cứu
Tuy rằng nghe được tiếng nói, nhưng không có để trong lòng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, đã được người nào đó cứu lên trên tàu.
Người đàn ông đó vừa ấn vào ngực tôi, vừa để tôi kéo gáy, cứ như vậy hết lần này đến lần khác đè lên ngực tôi, khiến tôi buồn nôn, không kìm chế được mà nôn hết nước đã uống vào bụng ra ngoài.
Tôi họ dữ dội mấy tiếng, bị người đó lôi lại rồi nhắc bồng người lên, yếu ớt dựa vào vòng tay vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tôi đã tinh được hồi lâu, cảm thấy lá phổi cũng sắp họ ra ngoài luôn rồi, lần này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Tân Ái Phương, chị không sao chứ?" Giọng nói của Tần Thiên Khải vang lên trên đầu, tôi từ từ mở mắt ra, trước mắt tối đen như mực, sau đó dần dần mới hiện ra cảnh tượng xung quanh.
Khi tôi ngước lên, Tần Thiên Khải đang ôm nửa người bên cạnh của tôi, xung quanh tôi có rất nhiều người đang xôn xao bàn tán.
Tôi ướt sũng, một làn gió từ sông Nam Giang thổi qua, khiến tôi lạnh run người.

Tần Thiên Khải cởi áo khoác ra khoác lên người tôi, đỡ tôi lên mũi thuyền, hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi lắc đầu và nói không sao.

Sau đó anh ta dìu tôi đến phòng nghỉ.
Anh ta để tôi ngồi một lúc, sau đó đi ra ngoài không biết tìm đâu ra cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ rồi đặt lên ghế sô pha bên cạnh, kêu tôi thay ra.

Sau đó liền đi ra ngoài.
Sau khi thay xong, mới thấy anh ta vẫn ở bên ngoài cánh cửa, còn tôi bởi vì thư giãn lâu như vậy, thân thể tôi đã khôi phục không ít, nhưng cảm giác như bị dòng sông nuốt chửng vẫn còn lưu lại trong đầu, khi tôi bước hai chân đi, chúng đều run lên từng dot.
Anh ta giữ tôi lại, kêu tôi quay lại ngồi thêm một lát, đồng thời vẫn nắm lấy cổ tay tôi, bắt mạch cho tôi: "Em sẽ xem cho chị coi có sao không."
Phải mất một lúc tôi mới phản ứng lại, nhanh chóng thu tay lại, nói không cần đầu.

Xém chút nữa quên mất rằng mình đang mang thai, còn anh ta từng là một bác sĩ,
Nhưng rõ ràng đã quá muộn, Tần Thiên Khải sững sở nhìn tôi, nghen ngào hồi lâu mới nói ra bốn chữ: "Chị...!có thai sao?"
Tôi sở lên cổ tay nơi anh ta vừa bắt mạch, hoàng sơ một hồi, gật đầu nói đúng, nhưng cũng nhanh chóng nổi thêm một câu: "Đừng nói cho ai biết." “Của Lục Kính Đình ư?" Tần Thiên Khải nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc mà tôi rất hiếm khi nhìn thấy.
Tôi ậm ừ, cảm thấy không có gì phải che giấu
Sau khi đáp lại, cả căn phòng nghi bỗng yên lặng, anh ta cúi đầu xuống dưới không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không nói tiếng nào.

Tôi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí kỳ lạ này, tôi im lặng ngồi một chỗ không nói không rằng:
Một lúc lâu sau, Tần Thiên Khải khẽ nói: "Chị Tần, em nghĩ vì chị đang chuẩn bị báo thủ, đừng nên giữ đứa trẻ này."
Tôi cảm thấy trong lòng có chút bàng hoàng, khi biết tin mình có thai, tôi rất ngạc nhiên và do dự giữ hay không, nhưng điều mà tôi suy nghĩ cuối cùng khi đó, phải cố gắng giữ cho Lục Kính Đình.
Nhưng những chuyện vừa mới trải qua, đã cho tôi một cái tát đau điếng, tôi ở trong lòng Tần Thiên Khải vốn đã không quan trọng bằng Kiều Lam, không thì nổi rằng nếu tôi làm gì tổn thương đến Kiều Lam, anh ta sẽ không ngại ngần gì giết chết tôi.

Nghĩ đến đây, tôi lạnh và sống lưng, cả người run lên.
Cũng may vừa rồi ngâm mình trong dòng sông Châu Giang một lúc, và tôi đã trở nên tỉnh táo và bình tĩnh hơn rất nhiều.Tôi sẽ không buông tha cho những kẻ đã gây ra cái chết của bố mẹ tôi, nhưng tôi không thể ra tay được với Lục Kính Đình.Cho nên Kiểu Lâm, tôi nhất định phải để cô ta nhận quả báo
Với suy nghĩ chắc chắn này, tôi nghiền chặt răng, miệng phát ra ba từ, "Tôi biết rồi." "Vậy..." Tần Thiên Khải do dự một chút, cũng không có nói tiếp.Có lẽ, muốn hỏi tôi khi nào phá đứa bé di.
Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng sở sở bụng của mình: "Tuy nhiên, tôi không có ý định phá cái thai này.


Nó là con của tôi."
Tần Thiên Khải nhẹ giọng nói được thôi, đứng dậy vỗ nhẹ góc quần áo, lễ phép nói: “Vừa rồi chị quả kích động, lại còn ngâm trong nước lâu như vậy, em khuyên chị đừng xúc động nữa, còn nữa không ăn những thứ gây kích thích, không uống rượu hay bất cứ thứ gì, nếu không, con của chị sẽ rất dễ xảy thai đó."
Tôi chăm chú nghe anh ta nói, gật đầu theo, nói rằng tôi sẽ chú ý.

Sau đó Tân Thiên Khải cũng không nói nhiều nữa, để cho chính tôi được nghỉ ngơi thoải mái.

Dân do xong, chuẩn bị rời đi, vừa mở cửa đã có tiếng bước chân vội vã vang lên Tần Thiên Khải còn chưa kịp mở cửa, người bên ngoài đã chĩa thẳng vào bên trong một mũi tên, không nói lời nào, kéo cổ áo tôi, nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi.
Tôi bị động tác thô bạo của anh ta làm cho chóng mặt, khi trấn tĩnh lại, ngước mắt nhìn lên, là biểu hiện nhẫn nhịn của Lục Kính Đình.
Tôi họ lên hai tiếng và nắm lấy tay anh đang giữ cổ áo tôi, động tác của anh ta gần như muốn chặn không khí trong cổ họng tôi.

"Lục Kính Đình, anh đang làm gì vậy?"
Lục Kinh Đình nghiêng đầu, liếc nhìn Tần Thiên Khải bên cửa, sau đó nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Không ngờ cô cũng có thể làm những chuyện này, giả bộ đáng thường, không lừa được tôi, trái lại lừa được một nhân vật không tầm thường."
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta và nhìn thấy Tần Thiên Khải với ánh mắt khó hiểu phía cửa, sau khi tôi hiểu ý anh ta, toàn bộ khuôn mặt anh ta tái mét vì tức giận
Tôi cay đắng mắng một tiếng khốn nạn, tôi không nghĩ được nhiều, vung một cái tát ra, bị anh ta bắt lại nắm chắc trong lòng bàn tay, lòng hận thủ trong mắt tôi trở nên nặng nề hơn, "Tôi nghĩ có nghiện đánh đập người khác rồi phải không? Đánh Kiều Lam còn không đủ sao?"
Anh ta đến gặp tôi để nói chuyện tình cảm với Kiều Lam, còn khi tôi đang đứng giữa sự sống và cái chết, anh ta lại không hề an ủi hay lo lắng gì cả.
Tôi cười ngạo nghễ, rút bàn tay từ trong lòng bàn tay của anh ta: "Tôi đánh cô là còn nhẹ đấy.

Tôi hiện tại còn nóng lòng muốn giết cô ta, anh có biết không? “Cô...!điên rồi sao?" Lục Kinh Đinh nghiến răng, ảnh mắt dữ tợn, một tay túm gáy tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, tôi chưa từng nhìn thấy nó sâu như vậy, nhưng nó không sâu như trong tưởng tượng của tôi, càng sâu càng thấy rõ, ngược lại bây giờ trong mắt anh ta tôi không hiểu được gì cả.

"Tôi điên rồi sao? Kiểu Lam thật sự là điên rồi, anh có biết cô ta đáng ghét như thế nào không? Anh không hề biết, anh vẫn luôn hướng về cô ta, giống như hiện tại, không thèm để ý tới tôi một chút nào hết, lại ngay ở nơi đây chất vấn tôi, đẩy hết mọi lỗi lầm lên người của tôi,
Ôi những cơn đau cào xé, cảm xúc sắp sụp đổ.

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần rằng Lục Kinh Đình sẽ khiến tôi tin tưởng và để có thể dựa vào, nhưng hết lần này đến lần khác bị tổn thương và bị bỏ rơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui