"Đừng...".
Tôi vừa thờ gấp vừa nửa chống cự nửa nghênh đón đầy người đang đề trên thân mình ra, lý trí đang quanh quẩn bên bờ vực thẳm, nhưng mà những nơi bị anh ta vuốt ve lại giống như băng tuyết ngập trời trần đến làm giảm bớt khô nóng trên người, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Chu Phong cắn vành tai tôi, bàn tay kéo vảy tôi lên lưng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tại tôi: "Em xem, cơ thể của em vẫn rất đón chào tôi đó." Tôi thẹn quá hóa giận, ý thức vừa tan rã cũng quay lại không ít, dáng vẻ của Lục Kinh Đình hiện ra trong đầu, trái tim cũng cảm thấy đau xót.
Tôi dùng hết sức lực còn sót lại đá một cước vào thân dưới của anh ta, nhân cơ hội lúc anh ta đang bị đau bèn lặn một vòng chạy về phía huyền quan, cũng không để ý đến quần áo xốc xếch trên người.
Chu Phong mắng một câu rồi chạy đuổi theo tôi.
Hai chân tôi mềm nhũn ngã sấp xuống đất, đầu đập phải vách tường khiến đầu choáng mắt hoa, trong phút chốc có cảm giác là tại đau đớn, vật gì đó bị kéo xuống, đến khi tôi nhìn rõ, một chiếc vòng tại nặng nề rơi xuống đất lỏe lên sắc xanh mơ hồ của ống kính.
Cùng lúc đó, cửa phòng trước mặt bị người khác mở ra, một đôi giày da đen bóng hiện ra trước mắt tôi, tôi nhìn lên theo hai ống quần tây được mắt may tinh tế, lập tức đối diện với vẻ mặt thâm trầm của Lục Kinh Đình.
Lục Kính Đình chậc một tiếng, lôi tôi từ dưới đất lên, anh vừa kéo cánh tay tôi vừa đá một cước vào người Chu Phong đang xông đến trước mặt.
Chu Phong kêu lên đau đớn, ngã chồng vỏ trên mặt đất.
"Đây chính là lý do em không trả lời điện thoại của anh?" Lục Kinh Đình nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh giá còn hơn cả tuyết mùa đông.
Tôi sợ hãi trong lòng, rụt cổ lại định phủ nhận, thế nhưng cổ họng khô khốc cực hạn, thân thể cũng không theo khống chế muốn dán sát vào người anh.
Tôi nắm chặt cổ áo của anh ấy, nên giọng muốn anh đưa tôi đi.
Khi nói còn mang theo giọng mũi nồng đậm y hệt như đang thở dốc.
Thân thể Lục Kính Đình cứng đờ, hung dữ bế ngang tới lên, cẩn thận cởi Âu phục trên người mình choàng lên phía sau tôi, sau đó bao người đáng sau nhất vòng tại của tôi lên rồi đưa tôi rồi khỏi khách sạn.
Trên đường phi như bay về nhà, cơ thể của tôi cũng đã đến cực hạn, ý thức cũng tiêu tán từng chút một theo cảm giác khô nóng đang dâng lên cuốn cuộn, ánh mắt mơ màng nhìn Lục Kính Đình đang lái xe bên cạnh anh nhíu chặt lông mày, dáng vẻ dường như rất sốt ruột.
Tôi càng nhìn càng si mê, cuối cùng không kiểm chế được ôm tới, vừa chạm tay vào đã cực kỳ yêu thích, muốn đòi lấy càng nhiều hơn.
Tay tôi điên cuồng sờ mó trên người anh, cảm nhận được cơ thể anh cứng ngắc mất tự nhiên hừ lạnh, sau đó dùng một tay bắt lấy cái tay đang sờ soạng lung tung của tôi: "Đừng nghịch, về rồi nói."
Tôi nào còn lý trí để nghe anh nói mấy lời này, tuy rằng đã rất kìm nén với người trước mắt này thế nhưng dưới tác dụng của thuốc, toàn bộ lý trí đã bay mất rồi, tôi yêu anh sâu đậm, rất muốn anh thuộc về tôi.
Công nghĩ như vậy, động tác của tôi càng thêm suống sẽ, trực tiếp nâng hai đùi ngồi lên người anh, hai tay như thân rắn quấn lên cổ anh, vùi đầu vào bên cổ anh nhẹ nhàng thổi hơi nóng lên lỗ tại hơi ửng đỏ, Làm nhận tình bên người Chu Phong lâu như vậy, mặc dù bản lĩnh của tôi không quá lão luyện thể những cũng đủ để làm một người đàn ông bình thường máu nóng dâng trào.
Rõ ràng cảm giác được có thứ gì đó đang chọc lên dưới hai chân tôi
Tôi cười khẽ cắn vành tai của anh: "Em không day."
Nũng nịu quyến rũ đến tận xương, ngay cả bản thân cũng cảm thấy run rẩy trong lòng.
Chiếc xe lắc lư dữ dội, sau đó là tiếng phanh xe cực gấp, tôi kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy anh dừng xe trong bãi đỗ của một siêu thị.
Mới vừa ổn định lại, tôi đã cảm thấy trời đất đào lộn, bị anh xoay người đè dưới thân, đồng thời đệm dựa sau lưn cũng từ từ hạ xuống, tôi ngà ra sau, cảm nhận được toàn bộ trọng lượng đang đè lên cơ thể như đang ép lên ngực vậy.
Ánh sáng bên trong xe mờ tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tình ý của Lục Kính Đình đang dần dần bao trùm, đôi mắt bị bao vây bởi một tầng sương mù của dục vọng, cánh tay cường tráng vén váy tôi dọc theo bắp đùi lên trên.
Không có động tác hay lời nói dư thừa, anh vội và kéo quần lót của tôi xuống tiến vào trong thân thể, Đông tác mạnh mẽ khiến tôi không kìm được kêu thành tiếng An cuối lại bị anh ngậm lại trong miệng.
Anh mút vào rất mạnh giống như đang nghiêm khác trừng phạt tôi.
Cơ thể lay động theo nhịp điệu khiến toàn thân tê dại, tuy đau đớn nhưng dần dần khiến thân thể dấy lên lửa nóng không cách nào tự kiềm chế được.
Tôi vừa hưởng thụ vừa chịu đựng sự thô bạo từ anh, sau dục vọng mãnh liệt là cảm giác vô cùng sung sướng.
Chúng tôi làm ở bãi đỗ xe vài tiếng, rõ ràng tác dụng của thuốc đã nhanh chóng giảm bớt nhưng vẫn bị anh thô lỗ ham muốn nhiều lần.
Sau khi kết thúc, tôi có cảm giác nửa người đã không còn phải là của mình nữa, yếu ớt nằm yên.
Anh nghiêng người ngồi bên cạnh tôi đốt một điều thuốc, đồng thời mở cửa sổ ra.
Mùi vị dâm mỹ bay theo mùi thuốc lá tản ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng anh, xoay người, vô cùng khó chịu trong lòng.
Chỉ cần nghĩ đến cái chết của bố mẹ có liên quan đến anh ấy, mà bản thân lại chẳng biết xấu hổ làm chuyện này với anh khiến tôi cảm thấy có lỗi với bố me.
"Vì sao không trả lời điện thol? Còn ở nơi đó cùng với Chu Phong?"
Ảnh hỏi tôi nhưng lại không quay dau, giọng nói giống như bay tới từ chân trời.
Tôi năm chặt áo vest anh đắp trên người, trùm nửa đầu vào trong đó ổn định lại một lúc mới kể chuyện tôi bị Lộ Khiết và Triệu Mộng Tuyết gài bẫy nói cho anh nghe.
"Cho nên ngày đó em về nhà là để giải quyết việc này?"
Tôi nghĩ đến lần cãi nhau với anh đêm hôm chị Nam chết, tâm trạng trùng xuống, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận lời anh nói.
Dường như Lục Kính Đình đã buông xuống một nửa, anh thở dài sau đó đóng cửa sổ xe, quay người dịch sang nằm phía sau tôi, hai tay ôm chặt tôi như muốn khảm vào trong máu thịt của anh vậy.
Đầu anh đặt trên gảy tôi, hô hấp nhẹ nhàng, giọng nói hơi khăn mở lời: "Ái Phương, anh không muốn sau sự kiện kia em sẽ biến thành Ái Phương mà anh không quen biết
Tôi cảm thấy lòng trùng xuống, hai mắt mở lớn nhìn chăm chăm về nơi đen tối nhất trong xe, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, tôi nhắm mắt lại nói: "Hôm qua Phong Sa đã tìm đến em rồi"
Lục Kinh Đình không đáp lại ngay lập tức mà im làng một lúc lâu rồi mới hỏi Phong Sa đã nói gì
Tôi hơi thất vọng, anh không quan tâm đến tình trạng của tôi đầu tiên, nhưng nghĩ lại thì nếu như Phong Sa thật sự đã làm gì đó với tôi, tôi sẽ không hoàn hảo mà chơi xe rung với anh lâu như vậy.
E là Lục Kính Đình đã nghĩ tới điểm đó.
Cùng lúc đó, dường như nhiệt độ trong không khí đột ngột giảm xuống hơn mười độ, tôi run rẩy kéo áo vest quấn chặt vào người hơn.
"Ông ta tìm em để hợp tác" Tôi kể rõ cho anh nghe việc tôi bàn bạc với Phong Sa từ đầu đến cuối, đồng thời cũng giấu phần báo thù cho bố mẹ không nói.
Tôi cho rằng Lục Kinh Đình rất nhạy cảm với chuyện này, ít nhất sẽ hỏi vì sao Phong Sa là kẻ thù của tôi mà còn tìm tôi hợp tác, kết quả không ngờ anh chẳng hỏi gì cả, chỉ xoa đầu khen tôi: "Ừm, anh biết rồi! Em có thể nói với anh, thông mình làm "
Tôi không hiểu gì cả, cứ cảm thấy trong lời nói của anh có ý gì đó nhưng không còn sức đầu để đoán, bền giả và không nghe thấy lạnh nhạt vàng một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại thì đã ở trong nhà Lục Kinh Đình, mặc đồ ngủ sạch sẽ trên người, không còn dấu vết của trận mây mưa điên cuồng hôm qua, chỉ còn vết xanh xanh tím tím trên cổ.
Tôi rửa mặt xong, thay bộ quần áo đi xuống lầu, Lục Kinh Đình đang ngồi trong phòng ăn gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng chăm chú.
Anh nói chuyện quá nhanh nên tôi không nghe rõ.
Chờ khi tôi xuống dưới thì anh đã kết thúc cuộc gọi, để điện thoại xuống vẫy tay với tôi, ý bảo tôi đến ăn bữa sáng.
Trong lúc ăn, Lục Kính Đình nói: "Tối nay đi cùng anh bàn chuyện làm ăn với Phong Sa, chính là vụ làm ăn dầu mỏ nói với em hôm qua ấy."
Tôi không bất ngờ lắm gật đầu, trong khoảnh khắc cúi đầu xuống, khỏe miệng chậm rãi nhếch lên, trò hay mới chi bắt đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...