Tôi hét lớn một tiếng lừa đảo.
Ngay sau đó, tôi đẩy mọi người ra để mình đặt được cái mông ngồi lên trên bồn hoa.
Tôi nắm chặt lấy bồn hoa mà thở hổn hển, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu như những gì cô ta nói là sự thật, vậy thì Lục Kinh Đình chính là hung thủ giản tiếp giết chết bố mẹ của tôi sao?
Chị Nam không nhanh không chậm vỗ vỗ nơi bị tôi đẩy qua, không chút để ý nói: "Cô có thể không tin, cũng có thể trực tiếp đi hỏi cậu ba Lục xem có đúng người bảo tôi hạ đốc là anh ta hay không?"
Nói xong, Chị Nam rời đi, Chu Phong ở bên bên cạnh tôi rồi nhìn tôi một lúc lâu.
Cuối cùng anh ta chỉ biết nói với giọng điệu bất đắc dĩ: "Cô tự mình suy nghĩ di."
Sau đó, anh ta cũng rời đi.
Khu vườn trong trạng thái vắng người thì rất yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có tiếng gió lạnh thổi qua.
Cơn g mang theo hơi thờ dày đặc của tôi, dần dần bay tiếp cho đến khi tiếng gió nhỏ đi.
Tôi cũng từ từ ổn định lại tâm trạng của trình.
Bản tay đang nằm chặt của tôi cũng dần được nới lỏng Lúc này, trong lòng bàn tay của tôi là rất nhiều vết móng tay hình nửa mặt trăng.
Cho dù thế nào, tôi cũng phải cố gắng chống đỡ cơ thể này đến khi đám tang kết thúc.
Sau đó, đến buổi tối, khi tôi còn đang sắp xếp lại mở hỗn độn thi Lục Kính Đình mới dẫn người tới đây, nói là giúp tôi thu xếp mọi việc.
Nói xong, anh còn kéo cánh tay tôi để đưa tôi đi.
Nhưng khi bàn tay anh chạm vào, tôi lại nổi da gà, theo bản năng đẩy anh ra rồi lùi về phía sau một bước.
Lục Kinh Đình trợn to hai mắt nhìn tôi, bặm chặt môi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi ôm lấy cánh tay của mình rồi lắc đầu: "Không sao đâu, cứ để tôi ở đây sắp xếp đi." "Đến lúc em cần phải nghỉ ngơi rồi." Lục Kính Đình lại một lần nữa nắm lấy cánh tay của tôi.
Khi anh chuẩn bị kéo tôi đi, tôi lại đầy anh ra.
Thấy sắc mặt của anh có vẻ không được tốt, tôi còn nghĩ anh sẽ tức giận nhưng thật không ngờ anh lại tỏ ra khó ôn hòa,
Anh thở dài rồi đi đến bên cạnh để giúp đỡ tôi: “Được rồi, vậy thì để anh giúp em"
Vì vậy, chúng tôi nhanh chóng bỏ tất cả các và trong tửi.
Sau đó, bảo thuộc hạ của anh đến lấy rồi vớt di.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Lục Kính Đình đưa tôi đến nhà hàng ăn cơm, còn nói ngày mai anh sẽ đưa tôi về nhà họ Lục.
Tôi nghe vậy thì thấy hoảng hốt cho nên cũng chỉ âm ừ qua loa.
Lúc này, trong đầu tôi lại hiện lên những lời mà chị Nam nói ngày hôm nay.
Lực Kinh Đình phát hiện tôi có chút khác thường thì đột nhiên đưa tay tới.
Thấy vậy, tôi vội vàng lùi về phía sau để tránh né bàn tay của anh.
"Rốt cuộc là em bị sao vậy?" Lục Kính Đình cau mày hỏi, trong mắt anh nhen nhóm chút tức giận.
"Không có gì, hôm nay là tang lễ, trên người em còn vương lại những khi không tốt.
Hơn nữa, em còn chưa tắm, anh đừng chạm vào em." "Vậy thì sao chứ?" Anh lại tiếp tục hỏi tôi một lần nữa, ánh mắt của anh vẫn một mực nhìn chằm chằm vào tối như để đánh giá.
Tôi cắn môi, không biết nên nói.
Bầu không khí cứ như vậy mà trầm xuống.
Một lúc lâu sau, tôi mới nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Lục Kính Đình, Chị Nam là người của anh sao?
Lục Kinh Đình nhíu mày, Anh dừng hành động của mình một chút rồi mới ở một tiếng.
"Vậy...!Anh chính là người sai cô ta đi hạ độc Phong Sa sao? Tôi cứ như bị ma xui quỷ khiến mà cứ như vậy tiếp tục hỏi.
Nhưng tôi cũng sợ rằng anh sẽ phát hiện ra điều gì bất thường cho nên tôi đã vội vàng cúi đầu.
Một lúc sau, anh mở trả lời tôi: "Đúng vậy."
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghe câu trả lời này.
Nhưng, bây giờ, khi tôi thực sự nghe thấy câu trả lời, trái tôi không nhịn được mà trùng xuống, như có một cái gì đó đang đâm thẳng vào tim tôi, phá vỡ suy nghĩ và tình cảm của tôi.
Tôi không bao giờ cảm thấy lạ lùng và xa cách đến vậy.
"Có chuyện gì vậy?" Tay Lục Kính Đình đung đưa trước mắt tôi hai cái, anh lo lắng hỏi tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, lắc đầu.
Sau đó tôi lấy túi xách của mình rồi đứng dậy: "Chúng ta về thôi."
Còn những đồ ăn đã được bày trên mặt bàn, tôi mới chỉ ăn qua được có một miếng.
Lục Kính Đình cũng không nói gì.
Anh đưa tôi về Sau đó lúc anh chuẩn bị rời đi còn hỏi tôi một câu: "Ngày mai cùng anh về nhà họ Lục được chứ
Tôi lúc đầu, nghiêng người và củi thấp mặt xuống Mái tóc còn vương ở hai bên cũng che hết khuôn mặt của tôi: "Ngày mai là ngày bắt đầu xét xử Phong Sa "Được rồi." Lục Kinh Đinh nhẹ nhàng đắp lại, sau đo anh rời đi.
Tôi nhìn xe của anh dần đi xa.
Đôi chân vừa kiên cường đứng dậy chỉ trong nháy mắt đã gần như mất hết sức lực, cả người tôi đều tế liệt ngồi trên mặt đất.
Tôi có thể cảm thấy hơi lạnh từ mặt đất đang xâm nhập toàn bộ cơ thể của tôi, tôi cũng không ngờ là lạnh đến vậy.
Mà dường như tuyến nước mắt của tôi đã bị đóng băng rồi, vì vậy tôi không thể chảy một giọt nước mắt nào.
Nhưng tôi thực sự cảm thấy rất buồn, tôi rất muốn khóc.
Ngày hôm sau là ngày tòa án bắt đầu xét xử Phong Sa.
Tôi cứ như vậy mà một thân một mình đến tòa án rồi ngồi ở hàng ghế dự bị và nhìn Phong Sa được đưa lên tòa bởi một người đàn ông mặc một bộ đồng phục trang nghiêm của cảnh sát.
Tay anh ta bị công mà vẻ mặt anh ta không có chút gì lo sợ.
Chuyện đầu tiên được nói đến là có liên quan đến lô hàng đó.
Phong Sa vẫn cứng miệng nói đó chỉ là hàng hóa bình thường.
Sau đó, trước công chúng, anh ta còn mang theo một gói hàng nhỏ để xác minh Mã kết quả xác minh cho thấy đây thực sự là hàng hóa bình thường.
Tôi tự hỏi, kế hoạch của Lục Kinh Đinh là dựa vào số hàng hóa này để Phong Sa bị bắt, nhưng tại sao hàng hóa là giả mạo?
Sau đó, tôi chợt phát hiện ra Lục Kinh Đình cũng giống như tôi, đang có mặt tại buổi điều trần.
Vẻ mặt của anh không có chút thay đổi nào, có vẻ như những chuyện này đều nằm trong dự đoán của anh.
Phiên tòa đầu tiên cử kỳ lạ như vậy mà kết thúc.
Sau đó tôi đi theo Lục Kinh Đình ra ngoài rồi chuẩn bị một số chứng cứ tiếp theo.
Vừa ra ngoài, Lục Kính Đình lập tức nhận được một cuộc điện thoại.
Cũng không biết là anh ấy nói gì mà phải đi trước rồi để tôi một mình đứng ở hành lang.
Tôi nhìn vào cái đĩa trong lòng bàn tay mình.
Lúc này tôi không có đủ can đảm để lắng nghe di chúc cuối cùng của mẹ mình.
Tôi sợ bà ấy biết tôi là tình nhân của người khác, biết tôi chính là người đã giết họ.
Tôi sợ họ sẽ ghét tôi, sẽ trách mắng tôi.
"Thay vì đứng đây mà nhìn nhập tâm như thế thì cô nên suy nghĩ xem tiếp theo mình nên nói gì.
Khi tôi không để phòng thì có một giọng nói bất ngờ vùng lên bên tại tôi.
Nghe vậy, tôi với vùng cất cái đĩa trong tay đi rồi quay đầu nhìn lại.
Là chị Nam, nhưng cô ta cũng đến đây một mình.
"Tôi thấy cô có vẻ rất nhiệt tình chuẩn bị các bước tiếp theo để trừng phạt ông Phong." Chị Nam đưa hai tay lên ôm ngực rồi yểu điệu đi đến trước mặt tôi.
Theo sau cô ta còn có một mùi nước hoa ngọt ngào, rất gây mui.
Tôi quay đầu lại với vẻ tự nhiên, lạnh lùng trả lời: "Vậy thì sao chứ?"
Nói cách khác, tôi chắc chắn phải liều mạng với Phong Sa.
Nghe vậy, chị Nam lại đột nhiên nở một nụ cười.
Cô ta đưa mắt quét qua tôi một lượt: "Tân Ái Phương, chẳng lẽ cô còn chưa nhận ra tình cảnh của chính mình sao? Phiên tòa vừa rồi cô cũng đã thấy đó, Phong Sa có thể dễ dàng thoát khỏi tội danh buôn lậu, cô cảm thấy kế tiếp cô còn có thể làm cách gì có tác dụng đây?"
Hình như trong lời nói này của cô ta còn có ý gì khác.
Vì vậy, tôi lập tức ngước mắt lên nhìn về phía cô ta, cau mày.
"Ý cô là sao?"
Trái tim của tôi cũng nhận được mà cảm thấy lo lắng, bởi vì thực tế tôi đã nhận ra được chỗ kỳ lạ.
Chi Nam cũng đừng động tác của mình lại, sau đó cười tìm tìm mà đặt đấu của mình tựa vào tại tôi.
Hồi thờ ám áp bao quanh vành tai của tôi khiến cho tôi cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, cả người tôi cũng vì thế mà rùng mình.
"Tôi lén nói cho cô biết, lần này người chống lưng cho Phong Sa chính là nhà họ Lục.
Hơn nữa, cô có thể vĩnh viễn không thể biết được giao tình của nhà họ Lục và nhà họ Phong.
Như cô thấy rồi đó, tiếp theo, cho dù cô có bảo người khác làm gì thì cũng vô dụng thôi, bởi vì nhà họ Lục chọn nhà họ Phong rồi."
Phản ứng đầu tiên của tôi là có phải Lục Kính Đình muốn cửu Phong Sa hay không? Tại sao Phong Sa lại có một cơ hội tốt như vậy?
Cô ta nhìn về mặt không tin tưởng của tôi thì cũng không nói nhiều.
Lúc này, thử lưu lại bên tại tôi chỉ là một tiếng cười kỳ lạ giống như một cái chuông gió.
Đến khi cô ta rồi đi, cuối cùng tiếng cười đó vẫn không tan bien.
Tôi dựa vào bức tường rồi cứ ngẩn ngơ như vậy trong một thời gian dài.
Cho đến khi Lục Kinh Đình gọi tên tôi, tôi mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía anh.
Lục Kinh Đình siết chặt năm đắm rồi bất ngờ ôm lấy tôi vào lòng anh rồi anh cứ lặp đi lặp lại hai chữ bên tai tôi: "Xin loi
Tôi chỉ cảm thấy mơ hồ.
Tôi cảm thấy ngực của tôi bi dè nén.
"Tân Ái Phương, em có thể tin anh một lần cuối không?"
Tôi cứng nhắc, tôi không biết anh sẽ nói gì, nhưng tôi lại có một dự cảm không hay: "Anh nói đi."
Lục Kinh Đình buông tôi ra rồi chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi.
Anh cũng duỗi các ngón tay ra.
Lúc này, đôi mắt của anh có màu rất nhạt, bởi vì đôi lông mi rũ xuống khiến cho đôi mắt của anh sâu hơn, nhìn cứ giống như vũ trụ mênh mông, sau khi đã vào rồi thì không cách nào để tự giải thoát.
Vì vậy, anh đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu mới có thể lên tiếng: “Đừng liều mạng với Phong Sa nữa
Tôi gần như đã nghi ngờ rằng bản thân mình đang gặp ảo giác.
Biểu cảm trên mặt tôi cứng đờ.
Tôi lùi lại một bước là lưng lập tức đập vào bức tường phía sau.
Tôi nghiêng đầu và run rẩy hỏi: "Anh đang nói cái gì vậy?" "Anh sẽ bồi thường cho em mà Tân Ái Phương lần này em có thể không liều mạng với phong Sa được không? Thù của bố mẹ em anh nhất định sẽ báo cho emm), nhưng không phải là bây giờ, có được không?" "Lục Kính Đình, để khốn nạn.
Tôi hét lớn.
Tôi đã không thể kiềm chế được nữa mà tát anh một cái.
Tiếng vang phát ra từ cái tất cứ vậy mà vang vọng khắp hành lang một lúc lâu rồi mới biết mất.
Tất cả những người xung quanh đều nhìn chúng tôi với ảnh mắt kỳ lạ.
Đấu Lục Kính Đình bị đánh mà quay sang một bên.
Làn da màu lúa mì dần dần hiện lên năm dấu ngón tay màu đỏ.
Mái tóc rủ xuống che khuất đôi mắt đó, cho nên tôi không thể nhìn thấy sắc mặt của anh ta.
"Tránh ra." Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tức giận đến như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi hoàn toàn quân thân phận của anh, thân phận có thể đề bep tôi bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào,
Tôi không ngần ngại đẩy mọi người ra rồi bước vào nhà vệ sinh, hung hăng mở vòi nước và táp nước lên mặt mình hai cái.
Tôi nghĩ rằng ít nhất tôi có thể tin tưởng anh ta một chút, nhưng từ ngày hôm qua, khi nghe những gì chị Nam nói và những lời của Chu Phong.
Hơn nữa còn những lời vừa rồi của anh ta nữa, cuối cùng thì bức tường trong trái tim tôi cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Lục Kinh Đình, niềm tin của tôi với anh có thể kết thúc ở đây được rồi.
Tôi sững sờ nhìn người phụ nữ với mái tóc vàng ở trong cái gương trước mặt.
Lúc này, tôi giống như một con quỹ nước có sắc mặt trắng xám.
Tôi gần như sắp không thể tin được mình là con người.
Tôi vỗ nhẹ vào hai má.
Lúc này, loa phát thanh thông báo phiên tòa sắp được tiếp tục chợt vang lên.
Tôi vội vàng lấy cái dây buộc tóc trong túi ra, rồi buộc tóc lên.
Sau đó lau nước trên mặt mình đi rồi trang điểm lại một chút để che dấu khuôn mặt xấu xí này đi.
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên và đi đến tòa án..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...