Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi và Chu Phong chưa bao gặp chị Nam khi hai chúng tôi đi cùng nhau cả.

Vậy thì tại sao cô ta lại biết quan hệ giữa tôi và Chu Phong? Máy chuyện này, thông thường sẽ chẳng có mấy ai chú ý tới.
Nhưng bây giờ lại không phải lúc suy xét những chuyện này.

Mắt thấy sắc mặt ông Phong đột nhiên t ám đi, ông ta đen mặt hỏi tôi: "Chuyện cô ta nói đều là sự thật?"
Tôi thấy có muốn giấu cũng không được nữa rồi, đành dứt khoát chuẩn bị thừa nhận.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, chị Nam đã thay tôi trả lời: "Ô kìa ông ơi, ông cũng lần trước cậu ba nói đi cướp hàng khi đó chính Tân Ái Phương là người đi giữ chân cục trường Chu.

Nếu không phải có quen biết gì đó, hơn nữa còn phải là người có quan hệ cực kỳ tốt thì làm sao có thể giữ chân cục trường Chu kia được? Anh ta cũng đâu phải kẻ án chạy đầu
Những lời cô ta vừa nói ra đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa của những lời trước đó.

Lúc này tôi không có cách nào nói thêm vào đủ chi một cầu, hoàn toàn bị chi Nam cho một vai trong vở kịch này.
Trong bộ dạng ông Phong lúc này cứ như án phải thạch tín đỏ, sắc mặt cứ tím tím đen đen, lúc nhìn tôi cũng tràn đầy ý thù địch.
Tôi vội vàng hả miệng định giải thích thì chị Nam bằng đẩy tôi một cái, lực đẩy rất lớn, khiến tôi đứng không vững, lào đào một lúc rồi ngã cải phịch xuống đất, ê ẩm cả mông.

"Cô còn có gì để giải thích nữa? Tôi thấy cô chính là kẻ đi đến đâu là dụ dỗ người khác đến đây.

Sau đó ôm mục đích mà đến bên người ông, để Chu Phong làm người do thám tình hình."
Tự nhiên bị đổ ụp chuyện này lên người, tôi bị bắt ngờ quá nên không kịp để phòng.
Hai tay tôi xoa xoa vài cải, phủi hết bụi bẩn trên tay đi, sau đó không hề hoảng hốt mà vững vàng đứng lên, nhìn thẳng ông Phong đang nổi giận ra mặt: “Thưa ông, những lời chị Nam nói cũng chỉ năm mươi năm mươi.

Trước đây thì em đúng là người của cục trưởng Chu, nhưng cũng chỉ là một người tình bị anh ta chơi chán rồi vứt mà thôi.

Hơn nữa, chẳng phải người đến bên ông cũng không phải người mà em sắp xếp đầy U?" Ông ta nghe thấy vậy thì về mặt cũng bắt đầu có chuyển biến, bởi vì trước sau gì người bị liên ly cũng không phải nhân vật nhỏ bẻ gì, làm sao có thể bị một đứa con gái như tôi đây sắp đặt cho được?
Tôi thấy nhân lúc còn đang nóng, phải rên sắt cho thành thép ngày: "Hơn nữa, nhà họ Tần là nhân vật như thế nào, sao có thể bị em thuyết phục được chứ Anh ta đưa em cho ông thực ra chỉ là bởi lúc đấy nổi hứng mà thôi.

Nếu sự thật đúng như chị Nam đã nói, vậy thì một cô gái như em đây mà lại có thể lửa từ cậu ba cho đến nhà họ Tần, cuối cùng lại cả ông nữa, như vậy có phải không được thực thể cho lắm không?" “Cô...!Người ta đều nói, lòng dạ đàn bà như mở kim đáy biển, ai biết có phải do cô cất giấu tâm cơ quá sâu nên trùng hợp lại lừa được bọn họ hay không.


Chị Nam nổi giận đùng đùng, phản đối lời của tôi, sau đó còn chuẩn bị định thêm mắm dặm muối vào lời nói với ông Phong nữa.
Nhưng tôi lại không định để cô ta mở miệng nói tiếp nữa: “Nếu nói như vậy, thời gian chị Nam trà trộn vào đó còn dài hơn tôi, hơn nữa thời gian đợi ở bên cạnh ông đây cũng dài hơn tôi.

Vậy có phải cô càng nên bị tình nghi trong việc hạ độc trên người ông không?"
Mặt cô ta bằng trắng xanh lại, những lời vừa định nói giờ cũng nghen lại ở cổ.

Cô ta quay đấu, chửi ẩm vào mặt tôi: "Con đi này, cô nói hưới nói vượn cái gì day?" "Được rồi, cãi nhau cái nối gì.

Trước hết không nói đến chuyện này nữa, tôi sẽ điều tra cho rõ ràng.

Nếu tôi phát hiện ra một trong số các người làm ra chuyện này, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết."
Những lời ông ta nói là thật, trong đội con người của ông ta âm u lạ thường.

Thông thường những người đàn ông trong giới xã hội đen sẽ tỏa ra một chút khí tức sắc bén và nguy hiểm.
Tôi lạnh buốt sống lưng, cẩn thận suy nghĩ một chút thì thấy chắc chắn chuyện này có liên quan đến chị Nam.

Nhưng cô ta cứ nhất quyết đổ vấy cho tôi, mà nếu tôi không cảnh giác một chút thì sợ là bị chặn đường mất rồi.
Hai bên chúng tôi đều không nói lời nào, những kẻ có ý xấu khi chăm sóc ông Phong cũng đứng bên canh.
Từ đó tới hết buổi trưa, chị Nam cũng không làm điều gì thừa thãi nữa, khiến tôi cũng dần thả lòng cảnh giác trong lòng.

Nhưng đến đúng ba giờ chiều cùng ngày, một người đàn ông phá cửa mà vào khiến tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Người đàn ông này mặc một bộ âu phục màu đen, đại khái khoảng ba mười lăm tuổi, đầu tóc cao đi, chỉ để kiểu húi của, trông không quá đẹp trai, nhưng cũng khá dễ nhìn.

Khi xông vào, anh ta chẳng cần biết người trên kẻ dưới ra sao, vô cùng kích động, vừa mới vào cửa đã gọi một tiếng “ông”, sau đó chạy thật nhanh rồi quỹ cái "bịch" trên mặt đất.

Anh ta chạy thẳng tới bên cạnh giường của của ông Phong, tay nắm lấy chiếc chăn trên giường, lòng nóng như lửa đốt mà thông báo: "Không hay rồi ông ơi, hàng buôn lậu của chúng ta đã bị người của cục trường Chu cướp mất rồi." "Cái gì?” Ông Phong kinh ngạch hét lên một tiếng, đồng thời lật tung chăn lên, há hốc miệng.
Mà lúc này, trong lòng tôi cũng lộp độp một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là không biết Lục Kinh Đình thế nào.

Nếu lần này bị bắt thì chỉ sợ sẽ không thể ra khỏi cục cảnh sát được.


Nhưng tôi lại đột nhiên nhớ ra đêm qua anh có nói rằng hôm nay sẽ là ngày khó khăn nhất, thế nên tôi nghĩ không biết liệu có phải chuyện này cũng đã được anh tính toán cả rồi không?
Tôi đang suy nghĩ đến mức nhập thần thì bên hồng lại có một cú đạp đang bay đến đá vào người tôi.

không kịp để phòng, tôi ăn trọn củ đạp đó, trực tiếp bị đã ngã lăn trên mặt đất.

Lúc này, tôi cảm thấy suýt nữa thì xương cốt đã bị bẻ gãy “Cái con đi này, chắc chắn là cô đã mặt báo cho
Chu Phong
Đầu óc tôi ong ong hết cả lên, ngắng đầu với vớ mặt mờ mịt nhìn chị Nam đang chỉ trích tôi.

Thật đúng là tôi không thể hiểu được cô ta nghĩ cái gì trong đầu.
Đột nhiên bị đạp một cái như vậy, chân tay tôi cũng luống cuống.

Ông Phong đang nổi nóng lại nghe được những lời này thì cũng hưởng ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía tôi, bàn tay run rẩy chĩa vào người tôi mà hỏi: "Có phải là em không?"
Trong đầu tôi trống rỗng, không hề nghĩ ngợi gì mà nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận.
Nhưng ông Phong lúc này không tin tôi nữa.

Ông ta đột nhiên rời giường, đi tới trước mặt tôi, túm lấy cổ áo mà kéo tôi lên trên.
Tôi vốn đã bị chị Nam đá vào hông đến đau điếng, giờ lại bị kéo như vậy khiến toàn bộ gân xanh đều nổi lên, đau đớn híp mắt lại, một bàn tay bám vào eo mà xoa.
Ông ta cúi đầu, hơi thở trầm khàn phun lên mặt tôi, áp lực từ hơi thở của ông ta khiến tôi khó có thể hít thở được "Rốt cuộc có phải em hay không? Nếu không phải em thì tại sao lại trùng hợp như thế? Đầu tiên là tôi trúng độc phải nằm ở đây, sau đó hàng hóa lại bị cướp đi mất
Ông ta nói liền tù từ một hơi, sau đó dừng lại hết thật sâu, phần xương tay đang nằm cố áo tôi cũng vang lên lách cách, sắc mặt trông vô cùng khó coi, khiến tôi đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân, quần áo cũng ướt sũng.

“Trước đó rõ ràng chúng ta đã hỏi thăm đầu vào đấy cả rồi.

Theo lịch trình thì hôm nay cục trưởng Chu sẽ không đến bến tàu kia, vậy mà bây giờ tình huống này lại xảy ra, vậy không phải do có người bí mật bảo lên thì là gì?".
Miệng tôi méo xệch đi, yếu ớt lắc đầu, vô tình nhìn về phía chị Nam ở bên cạnh.

Hai tay cô ta khoanh trước ngực, bộ dạng vô cùng đắc ý nhìn về phía tôi mà cười.
Đến giờ phút này tôi mới hiểu, những gì vừa nói mới chỉ là khúc nhạc dạo đầu, chỉ để tôi thừa nhận mình có quan hệ với Chu Phong mà thôi.


Việc đã đến nước này, chắc chắn Phong Sa sẽ không nghe lời tôi giải thích gì nữa, mà khẳng định rằng đó là do tôi làm.
Tôi cảm thấy sợ hãi cho cái tâm cơ sâu thẳm ấy của cô ta, lúc này thân thể không nhịn được mà run cảm cấp.

MÔng này, tôi thấy không cần phải nói những lời vô nghĩa với cô ta nữa đâu, chắc chắn là do có ta làm rồi, nếu không thì còn có thể là ai được nửa
Chi Nam bắt đầu thêm mắm thêm muối, khiến không khí trong phòng căng thẳng hẳn lên.
Tôi chỉ ngoan ngoãn yếu đuối đối diện với Phong Sa, hy vọng ông ta có thể động lòng một chút: Ông mấy ngày nay tôi luôn trông coi bên cạnh ông, đi đâu đề mà bí mật bảo tin lên được? Hơn nữa tôi và cục trường Chu đã kết thúc từ lâu, không tin ông cứ hỏi cậu ba mà xem “Cô câm miệng đi.

Bây giờ có lẽ vì chuyện hàng hóa này mà còn chưa biết cậu ba có thoát thân được hay không nữa kìa!" Quả nhiên chị Nam không thể để cho tôi có cơ hội nghỉ xả hơi, cứ thế mà oán tôi.

Nhưng ông Phong có vẻ không hề xúc động như trong tưởng tượng, cũng không giống người chỉ vì lời nói của một cô gái mà mất đi phán đoán của chính mình.
Ông ta chăm chú nhìn tôi thật lâu, sau đó thả tôi ra, đẩy ra ngoài, khiến tôi lại một lần nữa ngã xấp xuống, chất vật không còn gì để nói.
Sau đó, tôi nghe thấy ông ta nói chuyện với người vừa đi vào kia: "Bây giờ tình hình thế nào rồi?" "Cậu chủ và cậu ba đều bị người của cục trưởng Chu đưa vào cục cảnh sát rồi, hơn nữa.
Nói xong, anh ta đột nhiên củi thấp đấu, ấp a ấp ủng, không thể nói hết cả câu, dường như có gì đó rất khó xử.
Ông Phong đang trong lúc lo lắng không ngừng mà lại gặp phải một gã đàn ông cử úp úp mở mở thế này khiến ông lại càng lo hơn, cả người run rẩy nói: "Hơn nữa cái gì? Nói đi chứ!"
Người đàn ông kia lí nhí vài tiếng, nơm nớp lo sợ rồi mới trả lời: "Hơn nữa, hàng lậu kia cũng được đưa về cục cảnh sát rồi, chỉ sợ...
Người đàn ông này kéo dài câu phía sau, không cần phải nói thì đại khái mọi người cũng có thể nghĩ được.

Nếu Lục Kính Đình và Phong Lạc Trung không thể thoát thân thi kế tiếp chính là nhà họ Lục sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát làm khách.
Mà ông Lục thì lại khác, ông ta có khả năng đưa Lục Kinh Đình ra ngoài.

Nói cách khác thì sẽ chỉ có nhà họ Phong gặp họa mà thôi.
Ông Phong kinh ngạc lùi về sau hai bước, sức lực toàn thân như bị hút cạn cả rồi.

Chị Nam nhanh chóng đi từ phía sau lên đỡ ông ta, như vậy ông mới không bị ngã trên đất Mà chuyện này vẫn còn dài, chưa hề dừng lại.

không khí trong phòng bệnh dường như cũng đông cứng lại, xung quanh lặng ngắt như từ, đến ngay cả tiếng thở cũng rất yên lặng.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng điện thoại cố tình vang lên, thật giống như một đao đâm thẳng vào ngực người ta vậy, khiến tôi cũng căng thẳng theo.
Ánh mắt ông Phong thâm trầm nhìn đến chiếc điện thoại bên phía tủ đầu giường, đôi tay già nua run rẩy cầm chiếc điện thoại lên, nghe máy.

Một giọng nói không lớn cũng không nhỏ vang lên trong gian phòng khá yên tĩnh này.

“Ông ơi, không xong rồi.

Theo tin báo, người của cục trường Chu muốn tới bệnh viện bắt ông với tôi danh buôn lậu." “Mẹ nó!" Ông Phong hét lên, ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất.


Điện thoại liền rơi ngay trước mặt tôi, vỡ tan thành năm bảy mảnh vụn, linh kiện vắng tứ tung khắp nơi, khiến tôi sợ tới mức cả người déu do lai.
Vứt điện thoại xong, ông Phong thở hổn hển, ngực cũng phập phồng, mãi sau đó mới ổn định lại được.
Ông ta giơ tay ra đòi điện thoại di động từ người đàn ông bên cạnh, sau đó ấn vào một ảnh đại diện mà gọi điện qua.

Nhưng gọi đi gọi lại mấy lần mà đối phương cũng không nghe máy.

Cảm xúc của ông ta vừa mới ổn định lại được, vậy mà giờ lập tức lại bắc hòa lên.

Ông ta mắng to một tiếng "chết tiệt" sau đó lại ném điện thoại của người đàn ông kia xuống ngay trước mặt tôi.
Ngay cả chị Nam đang ở trong phòng lúc này cũng phải cư xử thật cẩn thận, chỉ sợ ông Phong liếc mắt nhìn qua.
Ông Phong nổi giận, vừa mắng "Nhà họ Lục chết tiệt” vừa ném tất cả những món đồ nào có thể ném trong phòng xuống đất, khiến cảnh tượng trong phòng trở thành bãi chiến trường.
Nói như vậy, cú điện thoại kia hẳn là gọi cho ông Lục rồi.

Vốn là điện thoại cầu cứu, nhưng không ngờ đối phương lại không nghe máy.

“Cậu, đi sắp xếp một chiếc thuyền, hôm nay chúng ta rời bến.
Người đàn ông kia gật đầu lia lịa, mau chóng chạy ngay ra ngoài cửa.

Nhưng vừa mới mở cửa thì đã đụng ngay phải những người đang từ ngoài đi tới.

Anh ta hết lên kinh hãi một tiếng, sau đó trực tiếp ngã ngồi ngay bên cạnh tôi.
Theo bản năng, tôi nhìn lại về phía cửa ra vào, muốn nhìn xem người bị đụng phải kia là người như thế nào.

Nhưng không ngờ, vừa nhìn thấy xong thì máu trong người tôi cũng muốn động cả là.
Tôi bày ra bộ dạng kinh ngạc nhìn bọn họ, không ngờ cờ chỗ này lại có thể tình cờ gặp ngay bố mẹ tôi.
Mẹ tôi lo lắng nâng anh chàng vừa ngã trên đất dậy, sau đó vừa phải bụi cho anh ta vừa hỏi anh ta xem có bị sao không.
Tôi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

Khi bố tôi nhìn về bên này, tôi đã quay đầu lại ngay.

Nhưng mọi chuyện đã muộn, tôi còn nghe thấy tiếng bố tôi kinh ngạc gọi tên thuở nhỏ của tôi.

"Ái Phương"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui