Lục Kính Đình liên tục phi cười, còn dễ nghe hơn nhiều so với tài nghề đàn tranh của tôi "Nói mượn cái gì đấy, em không phải vợ của anh sao, cần bao nhiêu?"
Tôi nói ra một con số, anh đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó trong lúc tôi đang run sợ đợi chờ, cất cao giọng hỏi tôi: "Hôm nay đến Thanh Hải, em chỉ thăm thân thích của mình thôi sao?"
Thấy anh hứng thú chất vấn, sợ anh hiểu làm, tôi vội vàng giải thích: "Phải, thân thích nhà em có một đứa trẻ tên là Lộ khiết, lúc em đi dạo ở ngoài thì gặp cô nhóc ấy, thấy cô bé đang khóc, bèn hỏi hạn một chút, mới biết được mẹ cô bé ấy mắc bệnh ung thư máu rất -nd
SB3.0
nguy hiểm, cần phải giải pháu ghép tủy
"Chốc nữa anh chuyển cho
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở miệng định bụng nói cảm ơn, thế nhưng một giọng nói nhẹ mềm mại đột nhiên cắt đứt lời của "Anh Đình, đã xong chưa? Đi thôi."
Tôi ngay cả chớp mắt cũng không chớp được, hô hấp như ngừng lại trong giây phút Một bên hốt hoảng nghe Lục Kinh Đình đáp lại lời của Kiều Lam, một bên đợi đối phương nói chúc ngủ ngon.
Điện thoại tất lúc nào tôi cũng không kịp
nhận ra.
Tôi nhìn điện thoại di động, ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng vẫn thảo khuyên tai sau đó với vào phòng tắm rửa, thế nhưng nước nóng vừa mới bao trùm lấy toàn thân, độtSB30
-nd
nhiên mát diễn
Khách sạn thường không có chuyện như vay xảy ra hết lần này đến lần khác lại đụng phải tôi, trước mặt tôi đen như mực, tôi lục lọi khắp nơi, vất và làm mới tìm được cửa phòng làm thế nhưng khuỷu tay và đầu gối cũng bị ngã đau điếng người.
Tôi chịu đựng cơn đau nhức, cuối cùng cùng chất vật to được đến bên giường tiến chiếc điện thoại di động của mình để trên từ đầu giường lại không cần thân chiến phái khuyến tài, rơi lạch cạch trên mặt đất, tôi với và quỳ xuống dưới đất tìm đội khuyến tài, thế nhưng không tài nào tin được.
Bất đặc đi không thể làm gì khác hơn là đành phải tìm chiếc điện thoại di động ở bên gối trước, sau đó mở đèn pin của điện thoại ra chiếu trên mặt đất để tim kiếm:SB3.0
-nd
Cuối cùng trông thấy nó ở dưới gầm giường, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn pin sáng chói, như ánh trăng sáng lóa, vô cùng xinh đẹp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cả thân thể bỏ trên mặt đất, làm da dan sát xuống sàn nhà lạnh như băng, lạnh lun cầm cập, đồng thời cũng cảm thấy cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu từ từng tế bào đến khớp xương.
Chịu đựng cảm giác khó chịu, đưa tay lấy khuyên tai ra ngoài, thế nhưng một chút ảnh sáng màu đỏ trong đám ánh sáng trắng khiến toàn bộ thân thể tôi run rẩy lên.
Chút ánh sáng màu đó ấy vô cùng nhỏ bé, giống như một khối chu sa ai đó cầm lấy vậy.
Tôi kinh ngạc một hồi lâu, dần dần thu lại ánh mắt ngỡ ngàng, khi ánh sáng trong căn phòng đột nhiên vụt lên, năm chặt đôi khuyên tại ở lòng bàn tay, tự an ủi lấy sự khó chịu trong lòng
Trước đây có Tương Thanh thường nói đùa vỡ tôi rằng làm người thư ta cũng có thể bị người xấu xa để mà tôi chỉ nhị là lúc đang làm chuyền đỏ cùng với kim chủ trong phòng còn cờ cất caiere thu nhỏ quay hết lại quá trình NƯỚC VỀ GỖ biến thành một cuốn phim mang đi can
Mà cách tốt nhất để kiếm te trong phong có cả để rea hay không đó chính là tất de dien seq từ đen pin tiểu khắp nơi, ini:đẾT CÓ Cá Cá đó là creato từ Thế những thường thì không ai lên máy Chuyện phiền phức như vậy.
Namục đích của Lục Kinh Định chắc chắn không làm như vậy, thế nhưng là gắn camera có nhỏ vào khuyên tai rồi giả bộ đưa cho tôi Nếu như là vì đảm bảo sự an toàn của tôi thìhoàn toàn có thể nói cho tôi biết, nhưng anh lại
lên lên ra tay.
Lẽ nào anh ấy không tin tối sao?
Đột nhiên nghĩ vậy, thân thể tôi dường như bị tuyết lạnh dội một lần, lạnh toát từ chân tới đầu.
Có suy nghĩ bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, bởi vì tôi không cho rằng Lục Kinh Đình sẽ thật lòng đối với tôi, hơn nữa trước đây tôi còn là người của Chu Phong anh sợ tôi một báo tin tức cũng là hợp tỉnh họp lý.
Tôi thôi không suy nghĩ linh tinh nữa, đặt đôi khuyên tai vào trong hộp quà, sau đó thay quân áo sạch sẽ, đúng lúc Lộ khiết gọi điện thoại tới, nói đang chờ tôi dưới lầu.
Tôi thấy thông báo chuyển tiền đến tài khoản, cầm túi rời khỏi phòng.
Ban đêm, thành phố Thanh Hải chật ních người, bầu không khi thoảng lành lạnh.
Thân thể nhỏ nhỏ của Lộ khiết đang xoay tròn ngoài cửa, trim một chiếc áo khoác màu xám tro, kiểu dáng bình thường, không chút sân sủi, ăn mặc vô cùng mộc mạc
Cho nên tôi vừa ra khỏi cửa đã tìm thấy cô ấy, thấy gò má cô ấy đã hồng hồng, mi mất hơi sưng, dường như vừa mới lau sạch nước mặt nước mũi đi vậy.
Cô ấy nhìn thấy tôi, nhẹ giọng gọi chị Ái Phương, còn thoáng chút tiếc nuối đối mặt với tôi.
"Đị, dẫn chị đi thăm mẹ em, sau đó cũng nhau nộp tiền thuốc thang
Thực sự có thể sao? Lộ khiết thận trọng hỏi tôi, ánh mắt kia dường như đang lo lắng tôi không chịu nổi số tiền lớn như vậy.
Cũng đúng gia cảnh của tôi không khá lắm, có gần bốn trăm triệu cũng sắp gánh không nồi hơn nữa tôi còn là phụ nữ
Tôi mỉm cười võ về bà vai của cô ấy kéo có ấy lại: Ừ, đi thời
Chúng tôi lái xe đi tháng về hướng đến bệnh viện, là một bệnh viện nhỏ đâu cũng có thể tìm được trong thành phố Thanh Hải, chúng tôi ra khỏi xe còn chưa đi tới của chính bên cạnh đột nhiên có một người phụ nũ xuất hiện chẳng nói chẳng rằng gì đã tắt một cái vào mặt Lộ khiết, mắng "Con điểm
Người phụ nữ này mặc một bộ quần áo dài màu xanh ngọc đến, xen lẫn một mùi nước hoa nồng nặc, bởi vì động tác thoáng qua quá nhanh, khiến tôi không thể nhìn thấy được mặt của cô ta.-nd
"Cô là ai, chuyển của tôi đến lượt có chỗ miệng vào à?" Cô ta gào lên hất tay tôi ra, đồng thời khuôn mặt hung dữ quay sang trừng mất nhìn tôi, trong chốc lát nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta cũng đơ ra, tiếng quát liên tục kia cũng nghẹn bử trong cổ họng.
Kinh ngạc gào tên tôi.
"Sao cô lại ở đây?" Triệu Mộng Tuyết nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Lộ khiết, vẻ mặt mùi mit.
"Tôi là chị gái của Lộ khiết, không khéo vừa mới biết chuyện của chị với Lộ Khiết Lộ khiết còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cũng nhất thời bị kích động giúp chị làm việc, xin có Chu giơ cao đánh khẽ, tha cho Lộ khiết, tìm người khác đi."
Tôi khách khi giải thích một phen, sau đó nói thay cho Lộ khiết.
Có lẽ Lộ khiết không nghĩ rằng tôi biết Triệu Mộng Tuyết, ánh mắt-nd
SB30
tròn xoe sửng sốt nhìn tốt chạm chạm trên trán chỉ thiếu chưa dần ba cái dấu hỏi chấm to dung
Triệu Mộng Tuyết dừng lại một chút, mới nhận ra tôi vừa nói gì, đột nhiên phi cười, hất cảm, như từ trên cao nhìn xuống chúng tôi y da, hóa ra là em gái của cô hả, khó trách được, chị gái làm bồ, em gái đi chứa thuế, hai người đúng là cùng một nhà thật, kiểu gì cũng phải làm chút chuyện xấu xa
Tôi không vui nhíu mày, bình thường ghét nhất những kẻ có tiền ra vẻ lên mặt nạt người như này, bọn họ từ khi sinh ra không giàu thì cũng sang, nào hiểu được tâm trạng buồn phiền vì đầu muối củi gạo của những người nghèo chúng tôi.
Chúng tôi nỗ lực để sống, mà bọn họ lại lấy bỡn cợt người khác làm thủ vui.
Cuộc đời này chính là không công bang
như vậy.
Tôi mặc kệ sự chăm chọc của có ta, thuận theo đáp lời.
Phải, chúng tôi làm chuyện xấu xa lần lớn trong tối ngoài sáng muốn kiếm tiền, nhưng cái người đưa tiền cho chúng tôi làm chuyện xấu như các người thì sạch sẽ làm
"Cô Triệu Mộng Tuyết tức giận, mặt tối sớm đi, nhưng vẫn còn chút dáng vẻ kiêng kỵ đối với tôi, cho nên không dám giận tôi ra mặt, thế nhưng lại vít ánh mắt độc địa chẳng khác nào cần cho Lê khiết đang sợ hãi bên cạnh.
Từ, mặc Kế ra sao, trước đây cô ta đã đồng ý với tôi, tôi đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, chuyện này không thể sáng tỏ như vậy.
Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho chị Chỉ sợ đối phương không muốn lấy tiền, chỉ muốn người
Chờ đến khi cô ta mắng ra tiếng sau đó tôi
Cuộc đời này chính là không công bằng như vậy.
Tôi mặc kệ sự châm chọc của cô ta, thuận theo đáp lời.
"Phải, chúng tôi làm chuyện xấu xa, lần lộn trong tối ngoài sáng muốn kiếm tiền, nhưng cái người đưa tiền cho chúng tôi làm chuyện xấu như các người thì sạch sẽ làm chắc?"
"Cô.." Triệu Mộng Tuyết tức giận, mặt tối sầm đi, nhưng vẫn còn chút dáng vẻ kiêng kỵ đối với tôi, cho nên không dám giận tôi ra mặt, thể nhưng lại vứt ảnh mất độc địa chẳng khác nào rẫn cho Lộ khiết đang sợ hãi bên cạnh
"Hừ, mặc kệ ra sao, trước đây cô ta đã đồng ý với tôi, tôi đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, chuyện này không thể sáng tỏ như vậy
"Bao nhiêu tiền, tôi đưa cho chị.
Chỉ sợ đối phương không muốn lấy tiền, chỉ muốn người.
Quả nhiên là như vậy, Triệu Mộng Tuyết quay về phía tôi cười âm hiểm, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tân Ái Phương, cô nghĩ rằng tôi muốn tiền sao? Đừng tưởng rằng bây giờ cô leo lên được cho câu ba là tôi không dám làm gì cô là cô ta tiêu vào tôi trước, nếu như đứa nhỏ này không mang được, không sinh được, còn muốn chạy à? Có phải biết rõ thủ đoạn của tôi chứ.
Giọng điệu nói chuyện của cô ta ban nãy còn luống cuống, lại trở nên vô cùng bình tĩnh, không hề nặng nề.
Thế nhưng từng câu từng chữ với ánh mắt lạnh như băng kia, đủ khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Lộ Khiết nghĩ lại mà sợ, núp về phía sau lưng tôi, thân trong năm lấy quần áo của tôi, nhẹ giọng nói: Chị Ái Phương, cô ta không dễ chọc đầu, hay là thời đi, chỉ cần mang
"Không được.
Tôi không đợi cô ấy nói hết lời đã cắt ngang, chút việc này không thể đồng
y dược
Thân thể của Lỏ khiết run lên, không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay năm lấy quần áo tôi cũng không buông ra, khẽ run nhè nhẹ, thoạt nhìn vô cùng sợ sệt.
Triệu Mộng Tuyết nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi, càng kéo bầu không khí xuống nặng nề hơi, đè ép cổ họng hỏi tôi: "Cô tính không thả người sao?"
Tôi nghiền rằng, trong lòng cũng thoảng chút sợ hãi, bị cặp mắt kia nhìn, cảm thấy chỉ cần không thuận theo ý cô ta, bản thân mình cũng sẽ bị làm nhục.
“Tôi nói rồi, Lộ khiết không thể giúp chị mang thai, cô Chu hãy đi tìm người khác đi.
Nói xong, tôi không muốn nghe cô ta uyhiện thêm nữa mở miệng nói tiếp.
Hơn nữa chuyển mang thai hộ này có phải cái gì vinh dự làm đầu, nếu như cô Chu có tinh bám riết lấy tôi không ngại kể chuyện của cô ra ngoài, để cho mọi người biết và có một chút nào!
Chuyện Triệu Mộng Tuyết không thể mang thai không có một ai biết, chị Tướng Thanh cũng trời xui đất khiến nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng coi như không biết làm lỡ đi, thế nhưng nếu bị ép, tôi không ngại cho toàn thế giới biết
Lộ khiết sụt sịt mũi, hai má đỏ bừng, mắt sưng húp ngẩng đầu nhìn tôi, suýt chút nữa khiến tôi tưởng rằng cô ấy bị người khác đánh thành mặt bánh bao
"Vậy, chị Ái Phương, mới vừa rồi có ta nói chị làm bộ người khác, là thật sao?
Cả người tôi chững lại, trong lòng như có thứ gì đứt lìa, cô ấy là người thân duy nhất biếtrõ chuyện này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...