Tôi nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi, nên cũng không dám kéo dài thêm nữa.
Phong Lạc Trung thấy tôi lẻn ra ngoài thì giục cô ấy: "Tiêu Dao, nếu cô chưa nghĩ xong, vậy lần sau hãy nói với tôi, lát nữa tôi có chút việc
Tiêu Dao sợ tôi bỏ chạy, nhanh chóng năm lấy cánh tay của tôi, từ từ ngẩng đầu lên, cần thận thăm dò tôi: "Lần trước mình thấy cậu nói chuyện với Tần Phúc rất vui vẻ, quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Chỉ quen biết thôi, không có quan hệ gì hết.
Tiêu Dao sửng sốt một lúc, bàn tay nằm lấy cánh tay của tôi tăng thêm sức.
Sau khi cần nhắc lại, gượng cười nói: "Haha, thì ra là vậy.Muốn nói lại thôi, tôi không đoán được cô ấy đang muốn nói gì, nhưng vẻ mặt đó cũng không giống như muốn tìm hiểu Tần Phúc.
"Cậu có chuyện gì không tiện nói sao?"
Dao Dao lại lắc đầu, ngừng một lúc rồi lại gật đầu, sau đó kéo tôi ngồi xuống giường, hai tay đan lại đặt lên đùi.
Một lúc lâu sau, cô ấy hít sâu một hơi nói với tôi: "Thực ra là như thế này, cậu còn nhớ đàn anh Triệu không?"
Tôi gật đầu, nghe cô ấy tiếp tục nói: "Mình biết rằng chuyện này không nên tìm cậu, nhưng mình thực sự không có bất kỳ quan hệ nào để giúp anh ấy.
Trước đây không lâu, Tần Phúc muốn thu mua lại công ty của đàn anh Triệu.
Cậu cũng biết đấy tuy nó không lớn cho lắm, nhưng nếu bị thu mua thì đàn anh Triệu sẽ không còn gì cả."
Chuyện này làm tôi nhớ đến cuộc tròchuyện giữa Tần Phúc và Triệu Mạnh Hưng lúc trước, tôi luôn có cảm giác kỳ quái, hóa ra là vì chuyện này.
"Cậu muốn nhờ mình nói chuyện với Tần Phúc?" Tôi ngước mắt lên, không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện không thể nào.
Tiêu Dao gật đầu, nhanh chóng chán nản ôm trán than khẽ: "Nhưng cậu cũng đã nói không có quan hệ gì với anh ta, chuyện này e rằng rất khó nói."
Tôi không phủ nhận điều đó, muốn đợi đến khi cô ấy tự bỏ ý định nhờ tôi ở trong đầu đi.
Nhưng không ngờ cô ấy lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng, hai tay ôm chặt lấy vai tôi vô cùng phấn khích: "Nhưng cậu có cậu ba Lục mà, mình nghe nói cậu ba Lục và Tần Phúc là đối tác.
Không thì cậu nói chuyện công ty của đàn anh Triệu cho anh ta biết đi.
Chuyệnnày cũng không lớn, thêm một cái cũng không nhiều, bớt một cái cũng không ít, không phải sao?"
Nhắc đến Lục Kính Đình tôi lại đau đầu, sắc mặt tôi cũng xấu đi vài phần.
Tuy người ngoài nhìn vô có vẻ như Lục Kính Đình và Tần Phúc đang hợp tác, nhưng trên thực tế là Tần Phúc đã nhận lúc cháy nhà hội của mà cướp đi một nửa cổ phần.
Tiêu Dao không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt tôi, cô ấy vẫn nhìn tôi đây mong đợi.
Tôi không nỡ từ chối nên đành phải tạm thời đồng ý, nói rằng sẽ nói chuyện với Lục Kính Đình thử xem.
Sau đó lại nói chuyện với cô ấy vài câu rồi
đi về.
Sau khi quay về, đã khoảng bảy giờ rưỡi tối.
Thành phố rộng lớn phủ sắc tà, đắm mìnhtrong ảnh hoàng hôn.
Vách kính phản quang của tòa nhà như được treo đèn màu, phản chiếu hoàn toàn ánh hào quang.
Đường cao độ xa xăm theo ánh hào quang vạch ra một vòng cung cong như lòng đỏ trứng gà được đánh ra.
Cái nóng của ban ngày khiến người ta ít ra đường hơn, nhưng với ánh đèn rực rỡ của thành phố, người đi bộ cũng đã dần dần kéo ra đường.
Tôi ngồi trên xe, đóng lại khung cảnh Thanh Hải phồn hoa, cảnh đẹp ở trong mắt, nhưng tim lại không đặt ở đây.
Trong đầu nghĩ đến chuyện bây giờ Lục Kính Đình đang làm gì với Kiều Lam, tôi có nên nói chuyện của Tiêu Dao hay không.
Vô thức đã về đến khách sạn, tôi nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có Phong Lạc Trung thì mới vào thang máy lên tầng nơi tôi ở,căn phòng thứ ba ở trong góc.
Còn chưa đi đến đó, tôi đã thấy Phong Lạc Trung trên tay cầm một chiếc túi nhựa.
Bên trong túi nhựa, có thể nhìn thấy được góc cạnh của những hộp cơm
Anh ta dựa vào tấm gạch ốp tường tráng men trắng, nửa đầu buông thống, nhắm mắt lim dim.
Bước chân quẹo vào góc của tôi nhanh chóng lùi lại, dựa hẳn vào bức tường đối diện với đôi mắt tròn xoe.
Nếu quá khứ đã không biết nói gì, nhưng có vượt qua được hay không đã không còn là điều phải suy nghĩ nữa, kết cục vẫn sẽ như vậy.
Sau khi suy nghĩ xong, tôi vẫn thận trọng tiến lại gần, lúc chỉ còn cách anh ta một mét, anh ta đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm: "Chị đi đầu vậy?"Phong Lạc Trung luôn mang đến cho người ta cảm giác đúng đắn và ngay tháng, nhưng vẻ mặt vô cảm lúc này, cùng với đôi mắt khuất sau mái tóc, dường như được bao phủ bởi một màu u ám, khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Tôi mím chặt môi, hai mắt lay động, trả lời: "ở trong phòng chán quá, tôi xuống lầu đi dạo một vòng.
"Chị dâu, mặc dù chị là người của Lục Kính Đình, nhưng bây giờ anh ấy đã giao chị cho em, vì vậy em phải chịu trách nhiệm đối với chị, mong chị đừng chạy lung tung.
Nếu chị gặp phải rắc rối, em sẽ rất khó xử.
Giọng điệu của anh ta lạnh lùng, giống như uống một ly nước ngọt nhưng lại không ngọt.
Tuy không đến mức cảnh cáo, nhưng vẫn phải nhắc nhở tôi.
Tôi cười hai tiếng, nói rằng tôi hiểu rồi.
SauLiteong 46.
đó mở cửa, anh ta ngay lập tức đi vào, đặt túi nhựa trong tay lên bàn, nói: "Đây là bữa tối."
"Haizz, tôi có thể gọi khách sạn mà không cần phiền anh đến đây đâu." Tôi ngạc nhiên, ánh mặt di chuyển theo động tác của anh ta.
Đầu tiên anh ta lấy hộp cơm ra khỏi túi, rồi trả lời lại tôi: "Còn không phải do người kia nhà chị nói rằng sợ đồ ăn của khách sạn không hợp với khẩu vị chị sao, thế nên đã nói với em vài
thứ để em đi mua cho chị."
Nói xong thì thân thể hơi cong của anh ta đứng thẳng lên một chút, nghiêng đầu về phía tôi, trêu chọc nói: "Chị dâu cũng thật có phúc, đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy quan tâm đến một người phụ nữ như vậy."
Nếu tôi không biết chuyện anh ta hiện nay đang ở bên Kiều Lam, tôi có thể vì hành động này mà cảm động đến rơi nước mắt, nhưng bâygiờ trong lòng tôi chỉ còn một sự im lặng.
Thậm chí còn nghĩ đến khi lừa chó, chỉ vô tình ném cho nó một miếng thịt, sau đó con chó sẽ trung thành với anh ta hơn.
Tình hình hiện tại của tôi, có khác gì chủ với
chó đâu.
"Chị dâu, chị nghĩ thế nào?" Phong Lạc Trung lên giọng gọi tôi, còn lấy tay quơ quơ hai
lần trước mắt tôi.
Tôi định thần lại thì thấy anh ta đã bày hết đồ ăn trong hộp lên bàn, toàn là những món tôi thích ăn.
Tôi lại nhìn đến thất thần, giống như đang lẩm bẩm một mình, lại giống như đang đáp lại lời của anh ta: "Không, tôi chỉ đang nghĩ, có nên gọi điện thoại chào hỏi anh ấy một chút không."
"Aizzz, đừng gọi bây giờ, cứ chọn lúc em trở tay không kịp rồi lại phát cơm chó cho em chứ."Phong Lạc Trung vừa ồn ào vừa đưa tay ôm ngực, giả làm dáng vẻ đáng thương.
Hành động ấy tràn đầy sức sống, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thư thái.
Tôi không nhịn được phì cười, nỗi buồn cũng tan đi rất nhiều.
Phong Lạc Trung cùng cười với tôi, đợi đến khi cười đủ rồi thì bí mật thò tay vào túi, nhưởng mày hỏi tôi: "Lục Kính Đình bảo em mua cho chị vài thứ, chị đoán xem là cái gì?"
Tôi ngơ ngác, lắc đầu.
Nhìn anh ta lấy ra một hộp quà nhỏ màu đỏ trong chiếc quần tây cách tân, trong đầu cô chợt hiện lên hình dáng của một chiếc nhẫn.
Tôi lắc đầu, nghĩ rằng bản thân đã có một chiếc nhẫn rồi, không thể được tặng thêm chiếc thứ hai nữa.
"Tôi không biết.""Vậy chị mở ra xem thử đi." Anh ta đưa cho tôi chiếc hộp, tôi mở ra trong trạng thái nghi ngờ.
Một đôi bông tai nhắn nhụi, bóng loáng rơi vào tầm mắt.
Màu sắc giống như mỡ dễ, xung quanh là hoa lễ được điêu khắc bằng phỉ thúy, trên đó gần một chuỗi dây bằng bạc, trông rất tinh xảo và quý phái.
"Thế nào, thích chứ?" Phong Lạc Trung nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười hỏi.
Tôi nhìn đôi bông tai, trong lòng có chút gợn sóng, nhưng tôi bình tĩnh lại rất nhanh.
Tôi đã từng nhìn thấy thứ này trên tivi trước đây, đây là tác phẩm đầu tiên của một nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng, là một món đồ hiếm hoi giá cao cũng không mua được.
Nhưng không biết Lục Kính Đình đã lấy được nó bằng cách nào, nhìn tay nghề tinh xảo và thiết kế đẹp mắt này, nó không phải là đồLabding 4
giá.
"Tại sao lại cho tôi thứ có giá trị như vậy?"
Phong Lạc Trung ngơ ngác a một tiếng, sau đó cười nhạo nói: "Chị làm sao vậy, Lục Kính Đình thích chị đương nhiên muốn tặng cho chị, chuyện này thì có gì kỳ quái."
Lúc nhà thiết kế ra mắt bông tai này, anh ta có giới thiệu một chút về ý nghĩa của nó, nó tượng trưng cho tình yêu chân thành và duy nhất.
Lục Kính Đình đưa cho tôi thứ này, tương đương với việc trao cho tôi tình yêu duy nhất đời này của anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy hộp quà trên tay vô cùng nặng nề, khiến hai tay tôi run rẩy đến mức không cầm nổi
Tôi cười khổ cất nó đi, không có ý định nhận nó.
Nhưng Phong Lạc Trung lại lập tức bước tới ngăn lại, nằm chặt cổ tay tôi, rồi tự ý lấy đòi bông tai ra: "Lục Kinh Đình nói, muốn em nhìn chị đeo nó vào, đi đầu cũng phải đeo nó.
Hơn nữa một vật có ý nghĩa như vậy, lẽ nào chị muốn để nó tiếp tục ở trong hộp phủ bụi sao?"
Lời anh ta nói giống như đang ám chỉ rằng, tôi muốn phủ bụi lên trái tim chân thành của Lục Kính Đình sao.
Tôi nghe vậy thì cảm thấy vô cùng chua xót, do dự một lúc lâu, tôi vẫn đeo đôi bông tai lên như anh ta mong muốn.
Lúc hạt châu lắc lư, có cảm giác vô cùng nặng nề.
Phong Lạc Trung vỗ tay hài lòng liên tục khoa trương khen tôi đeo đẹp.
Sau đó lại nói thêm vài câu rồi rời đi.
Tôi chạm vào những hạt châu ẩm nhuận trong tay, trái tim tôi từng phút từng giây giốngnhư bị một đôi tay vô hình giữ chặt, khó chịu muốn bật khóc.
Tôi tìm quần áo, chuẩn bị đi vào phòng tầm, sau đó còn phải suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện của Lộ khiết như thế nào.
Nhưng vừa bước vào phòng tầm thì có điện thoại gọi tới, tôi dừng chân quay trở lại bên giường, nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, thế mà lại là Lục Kính Đình.
Tôi ngập ngừng một lúc, bắt máy, không lên tiếng, tôi sợ đó là Kiều Lam gọi tới.
"Sao không nói gì?" Anh ta đợi tôi nói chuyện trước, rất lâu sau mới đột ngột hỏi tôi.
Nghe được âm điệu quen thuộc, tế bào cả người tôi đều trở nên sôi sục, nhưng đây là điều tôi ghét nhất ở mình, dễ dàng bị cảm xúc chi phốiTôi không thể nghĩ bất kỳ điều gì, chị nhẹ giọng ậm ừ cho qua, Anh lại hỏi, "Em có thích đôi bông tại không?"
"Thích." Tôi mơ màng chạm vào mặt bông tại hơi nặng nề đáp lại, suy nghĩ này có phải rất kỳ lạ hay không.
"Thích là tốt rồi, ngày mốt anh sẽ đến đón
em."
Tôi còn đang băn khoăn không hiểu tại sao lại đột nhiên đưa ra thời điểm chính xác để đón tôi, thì chợt nghĩ lại ngày mốt chính là ngày giỗ của mẹ anh ta, có lẽ đó chính là lý do.
Nhưng tôi không dám suy nghĩ hão huyền, nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này, lạnh nhạt ừm một tiếng.
"Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, chúc em ngủ ngon."Thấy anh ta sắp cúp máy, tôi vội vàng lên
tiếng ngăn anh ta lại: "Ừ thì, anh có thể giúp em một chuyện được không?"
"Chuyện gì?"
Ánh mắt tôi nhìn qua cửa sổ trong suốt sát đất không xa bên tay phải.
Thành phố náo nhiệt bên ngoài thu gọn vào tầm mắt, màn đêm cũng đã hoàn toàn buông xuống.
Tôi tính toán thời gian Lộ khiết sắp đến tìm tôi.
"Em có người thân bị ốm, cần một số tiền lớn để phẫu thuật.
Em bây giờ không có nhiều tiền như vậy, có thể mượn anh được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...