Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Lục Kinh Đinh kêu người giúp việc vào dọn dẹp, xử lý những mảnh thủy tinh vỡ trên đất, nằm lấy tay tôi dẫn vào phòng ngủ.
Không ngờ trong phòng anh ta còn có hộp thuốc, nằm lấy tay tôi rửa sạch dưới vòi nước, sau khi xử lấy bằng cồn thì anh ta băng bỏ lại giúp tôi
“Não em bị heo găm rồi à? Lại nhặt mảnh thủy tinh như vậ
Lục Kính Đình bằng bỏ rất xấu, ngón tay bị băng xấu muốn chết, tôi muốn kéo ra, nhưng bị ánh mắt của anh ta ép lại.
Sau khi dọn dẹp quần áo đơn giản xong thìLục Kính Đình đưa tôi ra ngoài xem làm quen với nhà họ Lục, đây là nơi anh ta sống từ nhỏ đến lớn, tôi rất xem trọng chuyện đó.
Góc bên phải của tầng ba có một căn phòng dường như đã đóng bụi rất nhiều năm, cánh cửa gỗ chạm trổ hoa lệ duy nhất ở đây, dường như không giống với căn phòng khác, Lục Kính Đình chỉ nhìn lướt qua, không nói gì, liền đi qua.
Nhưng không biết tại sao trong lòng cứ bị mê hoặc, cứ cô ý nhớ ở đây.
Lục Kính Đình thấy tôi rất quan tâm, đột
nhiên quay đầu lại đứng trước mặt tôi, đập vào mắt tôi chính là đôi mắt đen, khiến tôi bị dọa
SỢ.
“Nhìn cái gì chuyên tâm vậy? nhìn anh
giống người khiến người khác không an tâm
sao?”Tôi đỏ mặt, nhìn sang chổ khác, biết rõ là anh ta đang trêu chọc, nhưng tôi cũng không bình tĩnh được, "Đâu có
“Đây chỉ là căn phòng để đồ linh tinh, không có gì để xem đầu.

Đi ăn cơm thôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng vô tình tôi nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt anh ta.
Thời gian còn lại thì đi ăn cơm, có lẽ là bởi vì chuyến đi, nên tối hôm đó tôi ngủ sớm.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi cơn gió lạnh từ bên cạnh thổi vào, tôi đưa tay chạm vào bên cạnh nhưng không có ai.

Tôi đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy có một mình tôi trên chiếc giường rộng hai mét, máy điều hòa trong phòng vẫn đang thổi, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng gió bên ngoài.
Tôi dụi mắt, gọi tên Lục Kính Đình hai lần,nhưng không có ai trả lời, trong lòng cảm thấy sợ hãi, tôi đi chân trần bước ra khỏi phòng.
Ảnh đèn pha lê ở hành lang chiếu sáng cả con đường, ánh sáng như ban ngày.


Khắp nơi đều là hơi thở xa lạ, khiến tôi cảm thấy bất an.
Không quen đường, nên tôi đi lòng vòng khắp nơi, kết quả quay lại nhìn thấy căn phòng để đồ linh tinh buổi sáng.
Nhưng có một khe hở trên cửa, ánh sáng màu vàng từ bên trong phát ra, giống như pha lề chiếu lên chân tôi.
Tôi thò đầu nhìn vào qua khe cửa.

cả người Lục Kính Đình cao lớn như cây tùng bách đang đứng giữa nhà.
Nhưng căn phòng không lộn xộn như những căn phòng để đồ linh tinh bình thường, nó tương đối trống, bên trong chỉ có hai cái bàntrẻ em, vì khóc khuất nên tôi cũng không nhìn
thấy những thứ khác.
Lục Kính Đình mặc áo ngủ màu xám, ngôi trên chiếc ghế không hợp với phong cách của anh ta, quay lưng về phía tôi, không biết đang làm gì.

Qua một lúc, đột nhiên giơ tay lên, trong tay anh ta cầm khung ảnh giống như khung ảnh đã bị rơi.

Trong khung là bức ảnh tôi nhìn thấy lúc ban ngày.
Chỉ là khung ảnh đã bị tôi làm rơi, nhưng bức ảnh bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi vừa kinh ngạc lại vừa chua xót.

Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Tôi rất muốn hỏi anh ta nghĩ như thế nào về Kiều Lam, cả ngày tôi đều chìm trong suy nghĩ và cảm thấy lo sợ bất an, đến mười cái đầu cũng không chịu nổi.

Nhưng dường như giữa tôi và anh ta có một bức tường vô hình, dù bênnào muốn vượt qua cũng có thể bị phá vỡ.
Cho nên tôi càng phải cẩn thận bảo vệ.
Tôi nhìn qua khe cửa hai lần nữa, tôi lên trở về phòng, nhắm mắt lại suy nghĩ rất nhiều, đến khi trên giường truyền đến tiếng động, cả người dần nóng lên, mí mắt không kiềm được, cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, từ sáng thì đã không thấy Lục Kính Đình, mà bữa sáng nóng cũng đã được dọn trên bàn.

Sau khi tôi ăn xong, vú nuôi dọn đồ, từ hành lang có một người đàn ông bước vào, là tài xế hôm qua cầm đồ giúp tôi.

Anh ta đang xách một cái vali bước vào, liếc mắt nhìn tôi, gọi cô Tân.
Tôi ngước mắt nhìn theo hướng anh ta đi, cuối cùng nhìn thấy anh ta đi vào một căn phòng ở lầu bốn.

Để đồ rồi đi ra ngoài, lần này đi thẳng đến trước mặt tôi gật đầu.Tôi có chút ngạc nhiên hỏi một câu, “Đó là
cái gì?”
“Là đồ của cô Kiều”
Tôi ngày người, kinh ngạc hỏi, " Cô ta cũng đến đây?”
Tài xế gật đầu, không chút che giấu, "Mấy ngày nữa ông chủ cũng đến đây, nói người một nhà nên cùng ăn bữa cơm."
Bề ngoài nghe thì thấy hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng tôi luôn có cảm giác bất an, như bị người khác dắt mũi.

Nhưng ngày giỗ khó tránh bữa cơm tụ hội.
Tôi giả vờ không để ý, khịt mũi một tiếng, nhìn tài xế rời đi, sau đó cũng vô vị đi vòng quanh nhà họ Lục.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Kính Đình đột nhiên điện thoại đến, nói muốn tôi xuống lầu,tôi cũng không hỏi anh ta muốn gì, chỉ có thể cảm giác có gì đó thần bí,
Sau đó cũng thay một cái đầm màu trắng rồi đi xuống, nhìn thấy anh ta mặc một bộ đồ màu đen đơn giản, dựa vào chiếc xe Land Rover, trên môi nở nụ cười khinh thường.

Xương quai xanh có chút sâu trên ở áo màu đen, khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng gợi cảm.
Tôi ngây người nhìn một lúc, bị đối phương trêu chọc, “Chồng em có đẹp không? Ánh mặt trời cũng không ngăn được vẻ đẹp trên mặt”
“Ai” Tôi không nhịn được liền đỏ mặt, nhưng lại không trả lời được.

Đang ngượng ngùng, thì anh ta kéo tôi qua đó, “Được rồi, lên xe đi.
Bình thường anh ta đều mặc đồ chỉnh tề,hiếm khi mặc đồ thoải mái như vậy, với nụ cười trên gương mặt, cảm thấy rất dịu dàng.

Tôi cảm giác hôm nay anh ta rất kỳ lạ.
"Đi đâu vậy?” Khi xe chạy được mười mấy mét, tôi mới mở miệng hỏi.
Lục Kính Đình cũng không cho tôi câu trả lời chính xác, chỉ thần bí nói đến nơi sẽ biết thôi.
Tôi đoán rất nhiều nơi, nhưng lại không đoán được anh ta sẽ đưa tôi đến trường học.
Khi xe dừng đến trước cổng trường học tôi còn đang ngơ ngác, nhìn anh ta động tác nhanh nhẹn bước xuống, tôi cũng căng thẳng bước xuống.
Bây giờ là tháng bảy, học sinh cũng được nghỉ mấy ngày, cho nên trong trường cũng không có nhiều người, bảo vệ gác cổng thì đang ngủ gật trước chiếc quạt nhỏ.Khi Lục Kính Đình ngang qua, đột nhiên ngẩng đầu liền, nhìn thẳng vào Lục Kính Đình, liếc mắt nhìn anh ta, lại gục đầu xuống ngủ tiếp.
Đây là không giống với bình thường, chỉ cần ai nhìn thấy Lục Kinh Đình, không qua chào hỏi anh ta, thì cũng gọi một tiếng cậu ba, điều này rất bình thường.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Lục Kính Đình đột nhiên kéo tay tôi, bàn tay của anh ta hơi lạnh, giống như máy điều hòa.
Cũng không biết anh ta kéo tôi đi đâu, nháy mắt tôi đã đứng trong sân bóng của trường, sân bóng được che bằng kính chống nắng, bên trong có mấy người đang hò hét, cũng như âm thanh quả bóng ném trên sân.
Đối với tôi mà nói, trường học giống như là chuyện của mấy trăm năm trước, những tranh đấu của những người phụ nữ với nhau đã xóahết sự ngây thơ thời học trong đầu tôi, hôm nay nhìn thấy những người này đang tranh giành một quả bóng, tôi cũng vô cùng hoài niệm.
Vốn nghĩ Lục Kính Đình chỉ nhàm chán muốn đưa tôi đi xem người khác đánh bóng, không ngờ vừa bước vào không bao lâu, trên sân có một người đàn ông có nước da ngăm đen, ánh mắt sắc bén đột nhiên hướng về phía bên này, trên trán đầy mồ hôi, và nổi gân xanh.
Chỉ thấy anh ta đang hung hăng bước qua đây, làm tôi giật mình, dáng vẻ như muốn đánh nhau, tôi vẫn lo lắng nắm chặt tay Lục Kinh Đình, mới phát hiện anh ta đang mỉm cười, đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông đột nhiên bước lên, đập tay lên vai Lục Kính Đình, tôi còn đang lo lắng anh ta sẽ bị đánh chết, nhưng kết quả Lục Kính Đình vẫn không đánh trả.“A, Lục Kinh Đình, đã lâu không gặp, tôi còn cho rằng cậu đang ở lưng chừng ngọn núi nào đó.

Giọng nói mạnh mẽ, động tác đập vai và cùng quen thuộc, nhìn thế nào cũng không phải kẻ thù.
Lúc này tôi mới hiểu, quan hệ giữa hai người họ không phải bình thường, ở bên cạnh Lục Kinh Đình lâu như vậy cũng không ngờ, anh ta cũng là người có bạn bè.
Hai người gặp nhau nói chuyện rất nhiệt tình, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt nói chuyện như vậy của Lục Kính Đình.

Gần như quên mất sự tồn tại của tôi.
Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, tôi bị đứng bên cạnh bị rơi một lúc.

Mọi chuyện kết thúc khi người đàn ông đó chú ý đến tôi.
“A, vị này là?” Người đàn ông để tay lên người Lục Kính Đình, nghiêng đầu nhìn qua,đứng cách tôi không gần cũng không xa, nhìn
tôi vô cùng kỳ lạ.

Lục Kính Đình cố ý kéo tôi ra xa anh ta một
chút, "Vợ của tôi.”
“A, vợ cậu đi phẩu thuật thẩm mỹ lúc nào vậy? Hay là cậu vẫn thích kiểu này?”
Lời nói của anh ta như một tiếng sét đánh vào người tôi, lúc đó cả người Lục Kính Đình ngây người, sắc mặt cũng lập tức đen lại.
Anh ta thấp giọng nói, “Phong Lạc Trung.

Mỗi chữ đều mang theo sự lạnh lẽo, tôi đang trốn phía sau anh ta cũng không tự chủ được mà run lên.
Người đàn ông gọi là Phong Lạc Trung cũng cảm thấy không khí không đúng, liền nhếch môi ngại ngừng cười, như chợt nhận ra còn có chuyện gì, “A, suýt nữa tôi quên mất,huấn luyện viên muốn tôi thu dọn dụng cụ tập luyện mang qua cho anh ta.

Lục Kính Đình bây giờ cậu đợi tôi một chút, tôi đi rồi trở lại ngay, sau đó đến chỗ cũ ăn một bữa, lần này cậu đừng chạy đó.
Lục Kính Đình rũ mắt xuống gật đầu, sắc mặt cũng bình thường trở lại, giống như lúc nãy không hề có chuyện gì, liền cho qua.
Sau khi Phong Lạc Trung đưa mọi người rời đi, trong lòng tôi vẫn xcofn chút khó chịu.

Lúc nãy kẻ ngốc cũng nghe được những gì anh ta nói, trong đầu tôi lại nhớ lại cảnh tượng đêm qua, chắc hẳn anh ta cũng biết người Lục Kính
Đình thích là Kiều Lam.
Còn cho rằng tôi là Kiều Lam đã phẫu thuật
thẩm mỹ.
"Làm sao vậy?” Lục Kính Đình lấy tay khiều mũi tôi, cảm giác tê dại khiến tôi tỉnh táo lại, thìnhìn thấy đôi mắt đen không thấy đáy.
Tôi lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ dư thừa đi.

Bây giờ tôi chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiều đó.
“Có phải là bởi vì câu nói lúc nãy của cậu ta?” Tôi cũng không muốn nhắc lại, nhưng lại bị Lục Kính Đình đem ra nói như vậy, khiến tôi không nói được lời nào.
Anh ta thấy tôi không nói gì, trên mặt cũng không có biển cảm gì, nhưng tôi nghe những lời như vậy cũng có chút không hiểu, “Em yên tâm, em là vợ của anh, điều này là không thể nghi ngờ.
Nghe anh ta nói những lời như vậy, tôi
không khỏi nhíu mày mà hiểu, bởi vì thời đại này tình nhân khắp nơi, vợ thì tính là cái gì?
Nhưng tôi vẫn miễn cưỡng cười và gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui