Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Một bữa ăn này đặc biệt đáng xấu hổ, bởi vì cái tên được nhắc đến quá đột ngột, tôi và Lục Kính Đình cơ bản là không nói thêm lời nào, toàn bộ quá trình đều là bố mẹ tôi nói chuyện, hai đứa tôi chỉ phụ họa theo sau.

Ăn xong một bữa cơm, Lục Kính Đình và tôi cũng không nói chuyện với nhau, chỉ có tình cờ chạm mắt nhau trên bàn cơm, đại khái tôi cũng biết là bởi vì bố mẹ tôi lại nói ra cái tên Vương Thiết Kiên này, để cho anh nhớ tới ngày hôm đó.

Nhưng đối với chuyện ngày đó tôi một chút cũng không muốn nhắc đến, có lúc đàn ông thường thường chính là như vậy, vào những lúcxảy ra tranh chấp, bạn càng giải thích, người ta lại càng không muốn nghe bạn nói, cho dù có là nửa câu cũng sẽ cảm thấy tức giận hơn, ngược lại bạn càng bình tĩnh thì anh ta sẽ nhanh chóng quấn lấy bạn ngay tức khắc.

Đây chính xác là cách xử lý trăm lần cũng không cũ, chẳng qua là tôi không nghĩ tới nó không hề có hiệu quả với Lục Kính Đình.

Sau khi ăn cơm trên đường trở về, anh đang lái xe, đi qua khúc giao lộ chỗ ngã tư đường, Lục Kính Đình đột nhiên dừng lại tay lái, tôi còn chưa phản ứng thì anh ấy đã tiến sát lại gần tôi, đã quá muộn để lùi về phía sau, tôi đã bị anh vây vào trong vòng tay: “Ngày đó điện thoại tắt máy không trả lời, em đi nơi nào?"
Tôi bị Lục Kính Đình bất ngờ thân mật như vậy mà sợ hết hồn, kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, vẫn là bộ dáng giống như trong quá khứ,tôi dùng một chút mới nói: "Sự việc của Tiêu Dao xảy ra quá đột ngột, em cũng cuống cuồng, điện thoại di động thì hết pin, trong bệnh viện cũng không có dây sạc điện thoại, em cũng không có mang theo cục sạc dự phòng.

"
"Giải quyết xong chưa?"
"Giải quyết xong rồi.

"

Đây là lần đầu tiên chúng tôi bình tĩnh nói chuyện từ sau khi xuống khỏi du thuyền, tôi không nghĩ tới anh ấy cũng ăn ý như vậy, cũng không đề cập tới một từ về chuyện ngày hôm đó xảy ra trên du thuyền.

Đèn xanh vừa vặn sáng, tôi thúc giục Lục Kính Đình nhanh chóng buông tay, anh liền ngồi về vị trí của mình, nhưng lại giữ chặt lấy cánh tay của tôi, tôi đánh hai cái cũng không thể thoát được, một tay anh ấy giữ tay lái, tay cònlại từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy tôi, không còn cách nào khác tôi chỉ đành dựa vào bả vai anh.

Nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Kính Đình, lại cảm nhận nhiệt độ cơ thể trên cơ thể của anh, một loại cảm giác ấm áp chưa từng có trước đây ngập tràn trong đáy lòng của tôi, trái tìm nơi đó nhảy rất nhanh, tôi không tự chủ nhấn ngực, trong đầu nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên tôi gặp Lục Kính Đình ở trong phòng bao.

Nếu như quay ngược thời gian, tôi cũng không thể tin được tại sao mình với Lục Kính Đình có thể đi được đến bước này.

Tôi vẫn cứ dựa vào anh như vậy, cho tới khi xe đã đi vào biệt thự, tôi cũng không hề chú ý đến trước cửa có đỗ mấy chiếc xe với bảng số xe xa lạ, đến khi Lục Kính Đình đã đem xe đậuvào nhà để xe dưới hầm, tôi đi theo anh xuống xe sau đó vào cửa mới phát hiện có chuyện không đúng.

Đèn trong phòng khách được mở sáng trưng, bà Lưu đã ra về lúc tám giờ rưỡi, nếu không nấu cơm sẽ báo trước nửa tiếng, tôi liếc nhìn vào đồng hồ, đã qua giờ rồi, nhưng vừa vào cửa đã thấy đèn bên trong cũng đều mở hết, cho đến khi tôi bước vào từ sau lưng Lục Kính Đình, lúc nhìn đến người bên cạnh chiếc số pha, tôi mới sửng sốt một chút.

Tên vệ sĩ này tôi đã từng gặp, cả đời này cũng không thể nào quên, ban đầu chính là anh ta đã bắt tôi, làm hại tôi thiếu chút nữa thì đã mất mạng vì chết chìm trong dòng sông anh ta là người của ông Lục
Anh ta đứng ở nơi này, không cần nghĩ cũng biết ông Lục cũng đã tới.

Tôi theo bản năng tìm kiếm ở phòng khách, không thấy bóng dáng của ông ta đâu, lúc này trên lầu lại phát ra âm thanh của tiếng cây gậy chống va vào nền đá cẩm thạch, tôi quay đầu lại liền thấy ông Lục đang chống gậy đi từ trên cầu thang xuống.


Khuôn mặt ông ta âm trầm, sắc mặt vô cùng xấu, trong tay còn cầm theo một thứ gì đó, tôi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện thử đồ ông ta đang cầm chặt trong tay là quyển sổ đăng ký kết hôn của tôi và Lục Kính Đình.

Trong nháy mắt tôi nhớ đến lúc đi về tôi đã để quyển sổ đăng ký kết hôn ở trên bàn, không có lập tức mang nó đi cất, chỉ cần có người vừa bước vào phòng của chúng tôi, nhất định có thể nhìn thấy quyển sổ đăng ký kết hôn ở vị trí cực kỳ rõ ràng, sắc mặt của tôi lập tức trở nên nghiêm trọng.

Tiếp theo sau đó lại thấy ông Lục đột nhiên giơ tay lên, hai quyển sổ đỏ trong tay ông ta không chút do dự bay về phía chúng tôi, Lục Kinh Đình đưa tay ra, đem tôi bảo vệ ở phía sau lưng, nhưng chính anh lại không hề động đậy.

Ông Lục ném vừa mạnh lại còn chính xác, hai quyển sổ kết hôn cũng chuẩn xác đập vào trán Lục Kính Đình, sau đó rơi xuống đất.

Lực ném vô cùng mạnh, chỗ va chạm trên trán của anh ấy lập tức sưng thành hai cục u to, Lục Kính Đình cũng không hề kêu đau, vậy mà tôi đứng ở bên cạnh, nhìn thôi cũng thấy đau.

Tôi kéo lấy cánh tay của anh, anh lại tỏ ý
đừng cử động, tiếp theo đó là lửa giận ngập trời của ông Lục.

"Được, rất tốt, tao đã ngừng chuyển vốn đầu tư cho mày, mày làm sao có thể tiếp tục vận hành lâu như vậy, bây giờ vây cánh cứngrăn, học được bản lĩnh, mày đúng là không đặt người bố như tao vào trong mắt mà!"
Ông Lục mở miệng nói liên hồi, nói cả một hơi mà cũng không thấy mệt.


"Con không có.

"Không có?" Ông Lục nâng cao âm điệu, cười nhạt: "Trong mắt mày tao đầu là cái đinh gì, nếu mày coi tao là bổ, thì cũng sẽ không lên lút đi đăng ký kết hôn như vậy, tao còn đang hỏi tại sao lại không thấy hộ khẩu ở nhà, thì ra mày lại có bản lĩnh mua chuộc người bên cạnh tao.

"
Ông Lục hãy còn đang nói, thì đột nhiên có người bị mang vào từ bên ngoài, người nọ nhìn qua cũng đã lớn tuổi rồi, đầu đầy tóc hoa râm, mang một mắt kiếng gọng vàng ở trên sống mũi, nhìn rất từ ái.

Chỉ là tình cảnh hiện tại của ông ấy cũng trồng rất tệ, hai tay bị trói lại, vừa bị đưa vào đã bị đẩy ngã ra đất, ngoài miệng dán một miếng băng keo cao su.

Lục Kính Đình nhìn thấy ông ấy, sắc mặt không được tốt lắm: "Bố, chuyện lần này là do con lợi dụng điểm yếu uy hiếp bác Tổng thay con làm, ông ấy không có phản bội bố, là do con dùng đứa trẻ trong nhà ông ấy làm điểm yếu lợi dụng ông ấy giúp đỡ con, chuyện này không hề liên quan đến bác Tổng
Tôi đứng ở sau lưng anh ấy, cảm nhận được sự khẩn trương của Lục Kính Đình và bắp thịt cả người đều căng thẳng.

"Đến hộ khẩu mà còn trộm giúp mày, vậy mà còn nói không có phản bội tao? Một cái là con trai tao, một người là thân tín của tao, hai người các người nhất định cũng hiểu rõ tạo làngười như thế nào, vậy mà còn kết hợp với nhau lừa gạt tao, chuyện này, mày nói xem tạo có thể để yên cho nó sao? Xem ra là mẹ mày qua đời quá sớm, tao lại không có làm tốt trách nhiệm của một người bố, không thể giúp mày lĩnh hội thật nhiều đạo lý.

Vệ sĩ bên người đưa cho ông ta một cái găng tay, ông ta vừa nói, vừa chậm rãi sỏ chiếc găng tay vào, đến khi chúng tôi nhận ra ông ta định làm gì thì đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ nghe được một tiếng đùng bên cạnh lỗ tại, một tiếng súng vang lên, đình tại nhức óc.

Tôi bị dọa sợ lui về phía sau một bước bịt kín lỗ tai.


"Đừng mà!"
Thời điểm Lục Kính Đình bước lên ngăn cản nhưng đã chậm, nhìn người đàn ông hơn nămmươi tuổi rõ ràng đang sống sở sở vậy mà giờ đây đột nhiên nhằm mặt nằm ở trong vũng
máu.

Nhanh Chuẩn Ác
Lúc ông Lục ra tay, chỉ để lại cho tôi cảm giác như vậy, tôi bị dọa sợ nhằm tịt hai mắt lại, cho dù là sau này mỗi lần nghĩ đến hình ảnh của buổi tối hôm đó cũng đủ để trở thành cơn ác mộng của tôi, bởi vì tôi làm sao cũng không nghĩ tới, đầy sẽ là bài học thứ hai trong đời của tôi.

Bài học thứ nhất là để cho tôi biết cách đối mặt với thực tế.

Ở trong cái nơi đầy rẫy sự ham muốn vật chất và quyền lực tiền bạc này, nhiều thứ không theo ý muốn của bản thân, và xã hội không thể dung thứ cho sự trong trắng và thuần khiết của bạn, vì vậy chúng ta phải lặp đi lặp lại sự vậtlộn, đau khổ và nước mắt sẽ dẫn từng bước từng bước thoát ra khỏi hình dáng ban đầu của
mình.

Tôi vốn dĩ cho là cái vòng tròn mà tôi tham gia đã đủ phức tạp và bẩn thỉu rồi, nhưng tôi lại hoàn toàn không nghĩ tới ở bài học thứ hai này, là cuộc sống hoàn toàn đem tôi đẩy về phía vực sâu vô tận!
Hai mắt Lục Kính Đình đỏ hoe, anh trợn mắt nhìn về phía ông Lục, cắn răng nghiến lợi nói: Ông!"
Ông Lục thu súng lại, vệ sĩ bên người cũng đã bắt đầu xử lý thi thể, ông ta ung dung thong thả thảo cái bao tay xuống, nói rõ từng câu từng chữ: "Làm một người bề trên của mày, tao cảm thấy tao cũng cần dạy cho mày biết một số chuyện, nếu mày đã lựa chọn tự do phóng khoảng thì cũng phải nhất định có đủ can đảmdám đứng ra gánh vác lấy hậu quả mà mình tự ý gây ra, tao cũng hy vọng lần này mày cũng có thể nhớ rõ được rằng, lão Tống là bởi vì mày trong một phút nhất thời tự do phóng khoảng tự ý làm bậy mà chết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui