Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


“Sợ tôi đụng vào người em như thế ư?"
Chu Phong đột nhiên dừng lại, mọi căng thẳng trên người tôi bỗng chốc tan biến, bình tĩnh ngước mắt nhìn anh ta, chợt phát hiện ra cánh tay của anh ta đặt lên hai bên người tôi, đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi
Quần áo trên người dường như cũng bị anh ta cởi bỏ hơn một nửa người, hai làn da kề sát vào nhau, thân thể của anh ta ấm nóng khiến tôi không ngừng run lên, tôi cắn chặt môi, run rẩy nhẹ nhàng trả lời đúng thế.

Đôi mắt của anh ta càng trở nên u ám.

"Chính là vì em cảm thấy anh ta sẽ cho em một danh phận ư? Hay là anh ta có thể khiến em sung sướng? Hừm?" Chu Phong bóp chặt cắm tôi, khiến cho tôi không thể trốn tránh câu hỏi của anh ta, trong giọng nói vừa xen lẫn sự chân thành vừa tha thiết không rõ ràng, "Nói đi

Tôi đã từng nhìn thấy bộ dạng của anh ta khi tra hỏi một tên phạm nhân, anh ta từ trước đến giờ luôn rõ rằng phân mình, và mọi thứ đều năm trong tầm kiểm soát của Chu Phong.

Thế nhưng cảm xúc bây giờ chính là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta.
Tôi vô thức muốn rằng nói không có, thế nhưng nghĩ đến việc sẽ như thế sau khi tôi giải thích, tôi lại càng không biết rằng thái độ của anh ta sẽ ra sao, trái tim tôi cố chấp, nghiến chặt răng, dứt khoát kiên trì nói đúng vậy.

“Sung sướng hơn tôi ư?" “Tôi...ưm!” chưa kịp nói ra lời, ngón tay cái chai sạn của anh ta ấn chặt đôi môi mềm mại của tôi, ấn một lực rất mạnh, đôi môi tôi nhấn chặt lên hàm răng, trong khoang miệng dâng tràn một mùi máu tanh nồng.
Anh ta rủ mắt xuống, im lặng nhìn tôi, nói đến tình cảnh này, nhìn bộ dáng không tức giận của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút khác thường: "Muốn anh ta thỏa thuận việc hôn nhân ư, đừng có nghĩ đến việc mơ tưởng viễn vông như thế, anh ta có thể sẽ không bao giờ cho những thứ mà em ao ước, nhà họ Tôn không giống như nhà họ Triệu, mối quan hệ ở đẳng sau còn có cả một quân khu đại viện, chỉ cần em nhất cử nhất động, có thể khiến cho gia đình nhà em không còn đường sống nữa rồi, trước giờ tôi vốn cho rằng em là một con người thông minh, nhưng lần này thật sự em ở bên cạnh anh ta đã mất hết đi lý trí rồi ư? Hay là em cảm thấy rằng anh ta thật sự đã động lòng với em, cho nên mới tiếp cận em sao?"
Thật sự Chu Phong đã đâm trung điểm yếu của tôi, lần quản trong cái vòng xoáy này đã lâu, những tình cảnh đến thế nào cũng từng chứng kiến và cũng từng nghe qua đủ loại câu chuyện, loại phụ nữ như cô sống trong tình cảnh này, rất ít ai có một kết cục tốt đẹp cả, còn không thì cứ liên tục đồi kim chủ, bị bọn họ làm thú vui tiêu khiển, sau khi chơi chán rồi, rồi dán lấy kim chủ không buông, cuối cùng rồi sao chứ, cũng sẽ bị thủ đoạn của bà vợ cả ầm ĩ náo nhiệt một trận, bọn họ không cãi nhau với chồng, thì sẽ âm thầm chơi đùa với bạn, những chuyện tìm người tạt axit cũng không việc phải hiếm hoi gì.
Chứng kiến quá nhiều, nên tôi cũng dần xem nhẹ nó, trước kia, tôi cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ rằng một ngày nào đó vợ của Chu Phong thật sự sẽ tìm đến cửa, lúc ấy anh ta không ra mặt giúp đỡ tôi, có đánh có chửi thì tôi cũng chịu.

Nhưng bây thì không giống như thế, thứ tôi sợ nhất chính là liên luỵ đến người nhà.

Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net

Trong khoảng thời gian tôi ngẩn ngơ sừng sở, Chu Phong đứng dậy, khi tôi bừng tỉnh trong cơn suy nghĩ, thì anh ta lại để lại một câu, rồi đi ra cửa.
Mọi sự lo lắng và hoảng hốt còn lại của tôi nhìn bóng lưng anh ta khuất dạng sau cánh cửa kia.

Sau đó nghe thấy tiếng giày da đi ra, sau đó tiếng đóng cửa lại, tôi mới ngẩn ngơ phản ứng lại, vào một khắc trước khi anh ta rời khỏi, tôi vẫn còn một chút sức lực và kiên cường, thế nhưng cả một đêm tôi không thể yên giấc.
Cả một đêm tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong giấc mơ đều liên quan đến Lục Kính Đình, trong giấc mơ, tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng mà anh hằng yêu thích đã bị vấy bẩn máu, phút chốc sau, tôi lại mơ thấy anh mặc một bộ lễ phục, trong buổi hôn lễ ấy, phía hai bên lễ đường náo nhiệt gọi tên Tôn Ly, chính là người con gái đang mặc bộ đồ cô dâu kia, vào khoảnh khắc tiến hành hôn lễ, tôi nhìn thấy Tôn Ly nham hiểm nhìn tôi và mìm cười, sau đó tôi lại bị người khác bắt các đi, tôi vùng vẫy gào thét gọi Lục Kinh Đình, thế nhưng anh lại không nhìn thấy và cũng không nghe tiếng tôi.
Cứ như thế, giấc mơ ấy cử trăn trở lặp đi lặp lại, đến sáng hôm sau, tôi thật sự mệt là người, cuối cùng mới có thể chìm vào giấc ngủ, ngủ cho đến khi ba giờ chiều tối mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, chính là Trần Dương gọi đến, nói rằng hôm qua chiếc bông tại của tôi bị rớt trên xe, muốn đưa lại cho tôi, vốn dĩ tôi nói bỏ đi, vì một chiếc bông tai mà tấn công chạy đến đây một chuyến, thật sự không cần thiết.

Dù sao thì đây là đồ Chu Phong tặng, tất nhiên cũng sẽ trả lại nó cho anh ta.

Thế nhưng, anh ta nói rằng mình đang ở dưới lầu, tôi sững sở một hồi, hỏi rằng có Chu Phong ở đó hay không, anh ta trả lời không có, sau đó tôi miễn cưỡng ngồi dậy rời khỏi giường, đi xuống dưới lầu lấy đồ.

Trần Dương đưa cho tôi chiếc bông tai, tôi cảm ơn, quay người rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước, anh ta lại kêu tôi lại, "Cô Tần, tôi ở đã đi theo nhà họ chu cũng nhiều năm rồi, cũng lái xe cho cục trưởng Chu nhiều năm, ở bên cạnh anh ấy một thời gian như thể tôi cũng có thể nhìn thấy được, nếu hai người thật sự cắt đứt mối quan hệ như thế, tôi cảm thấy có phần đáng tiếc, mặc dù xung quanh cục trưởng Chu có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng duy nhất mỗi cô, tôi có thể nhìn thấy được, cô không giống với bọn họ,
Tôi ngập ngừng một hồi, mim cười, ngắt lời anh ta, “Trấn Dương, có gì mà không giống nhau chủ, chúng tôi cũng đều là kẻ thứ ba, làm tình nhân, nếu không phải vì tiền thì còn vì cái gì nữa chứ? Anh đừng có đánh giá cao về tôi như thế " "Không, tôi biết có Tân sẽ không như vậy, tôi cũng biết rằng những lời lẽ này tôi không nên nói ra, nhưng tôi cảm thấy cần phải nói cho cô nghe
Nói chuyện với anh ta xong, tôi vội vàng đi thẳng vào thang máy, đứng trong thang máy một lâu sau tôi mới bĩnh tĩnh lại nghĩ đến câu trả lời cho việc tại sao tôi lại ở phía dưới, tôi cần phải trả lời lý do như thế nào.

Kết quả là khi đến tầng lầu, tôi vừa mới bước chân ra khỏi thang máy, chưa kịp đi đến mở cửa, liền nhìn thấy Lục Kính Đình từng bước từng bước đến gần tôi, không nói một lời nào, đưa tay ra ôm chặt lấy tôi vào trong lòng ngực rộng lớn của anh.
U?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận