Vân Ngữ Tịch chính thức đi làm tại công ty trò chơi Thiên Tân.
Phúc lợi của công ty thật sự quá tốt, để giữ cho nhân viên được thoải mái, công ty trang bị một phòng trà với một cái tủ lạnh cỡ lớn chứa đầy đủ trái cây, đồ uống và đồ ăn nhẹ, trái cây sấy khô… máy pha cafe và máy làm kem cũng trang bị, đặc biệt còn có hai chiếc bàn tròn để nhân viên có thể ngồi nhắn tin nhanh chóng.
Công ty chỉ có hai cô gái, còn lại đều là đàn ông đeo kính và cắm đầu vào máy tính.
Người ta nói những kẻ cắm đầu vào máy tính cả ngày đều yếu ớt, lúc này cô mới thấy đúng.
"Vân Ngữ Tịch, lát nữa có gói hàng chuyển phát, cô lấy giúp tôi." - Trong văn phòng, một người đàn ông mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính gào lên.
"Được "
"Vân Ngữ Tịch, tôi gọi đồ ăn giao tới, một lát cô đợi ký nhận giùm tôi." - Một nam nhân khác lại nói.
"Được."
Trong văn phòng, Phong Tiêu nhìn vào video trong điện thoại di động, sắc mặt không được tốt lắm.
"Alo, Phong tổng, có việc gì sao?" - Trong giờ làm việc, Hà Bách Niên quen gọi theo cấp trên và cấp dưới.
Mọi người đều nghĩ Hà Bách Niên là ông chủ của Thiên Tân nhưng thật ra ông chủ lớn phía sau là đại boss Phong Tiêu.
Tuy nhiên Phong Tiêu cơ bản là không hỏi về tình hình công ty, một năm chỉ cần báo cáo tài chính một lần.
Bây giờ nếu không phải là vì Vân Ngữ Tịch, Phong Tiêu có lẽ một năm nửa năm cũng không có gọi tới.
"Vân Ngữ Tịch đến chỗ cậu là làm cái gì?" - Phong Tiêu đi thẳng vào vấn đề, mở miệng liền trực tiếp chất vấn.
Hà Bách Niên bối rối và không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Cậu ra ngoài xem một chút, nhân viên công ty của cậu thật biết sai khiến người khác." - Phong Tiêu không vui nói, anh không nỡ quản lý cô, lại không ngờ một đám người thật giỏi sai khiến cô.
Hà Bách Niên bị mắng vội vàng chạy ra ngoài xem có việc gì, Vân Ngữ Tịch đang cầm một đống đồ đưa cho từng người một.
"Vân Ngữ Tịch, vào phòng tôi một chút."
Vân Ngữ Tịch nhanh chóng đi vào bên trong.
"Hà tổng, anh gọi tôi."
"Ừm…" - Hà Bách Niên nhìn điện thoại di động vẫn còn cuộc gọi với Phong Tiêu, để cho cậu ấy nghe: "Sau này đừng làm những chuyện đó."
"Sao vậy?" - Vân Ngữ Tịch nháy mắt không hiểu.
"Đó không phải là bổn phận của cô." - Hà Bách Niên liếc nhìn điện thoại di động.
"Hà tổng, đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau thôi, không có cái gì gọi bổn phận cả.
Chị Khả Hân còn thay nước lọc hằng ngày, hôm qua cống vệ sinh bị tắt, cũng chính chị Khả Hân đã thông nó…"
Chị Khả Hân mà Vân Ngữ Tịch nói chính là cán bộ nhân sự Trần Khả Hân, một người phụ nữ không khác đàn ông là mấy.
Hà Bách Niên nghe vậy gương mặt có chút nóng lên, ừm thì nam nhân trong công ty đều không bằng Trần Khả Hân: " À… nếu như cô nguyện ý thì tôi cũng không có gì để nói, cô ra ngoài làm việc đi."
Đợi người ra ngoài, Hà Bách Niên nhấc điện thoại lên: "Phong tổng, anh nhìn xem."
Phong Tiêu trầm mặc hồi lâu, nếu một mực bao bọc cô ở công ty, ngược lại sẽ làm bất lợi cho cô ở công ty hơn: "Vậy tùy ý cô ấy."
Nói xong liền ngắt máy.
Hà Bách Niên không nói nên lời, người này còn có thể thiên vị hơn không?
Bữa cơm trưa, Khả Hân hẹn Vân Ngữ Tich buổi tối đi tới khu ẩm thực gần công ty ăn tối.
Lúc này bạn gái của Hà Bách Niên là Sở Nhiên đi tới, Sở Nhiên liếc nhìn Vân Ngữ Tịch, có lẽ không nhận ra nên ngẩng đầu đi thẳng vào bên trong phòng làm việc.
"Hừ, em bên tránh xa cô ta ra một chút." - Trần Khả Hân rất không thích Sở Nhiên, nhắc nhớ Vân Ngữ Tịch.
Vị trợ lý trước kia cũng vì cô ta mà uất ức phải nghỉ việc.
Sở Nhiên rất thích đi mua sắm, nhưng đôi khi Hà Bách Niên quá bận rộn nên không đi cùng cô ta được.
Cô ta liền sai bảo trợ lý cùng cô ta đi mua sắm, thực ra là muốn có người xách đồ mà thôi.
Một hồi hai hồi cuối cùng cũng chịu đựng đủ, cô ta còn coi người ta như tay chạy việc, cô gái không thể chịu đựng nổi và cãi nhau với Sở Nhiên.
Kết quả Sở Nhiên tức giận khóc lóc đi tìm Hà Bách Niên phàn nàn, nói muốn đuổi việc cô trợ lý.
Cô gái trợ lý tức giận đặt đơn từ chức trên bàn Hà Bách Niên trực tiếp rời đi.
Tâm tình một chút với chị Khả Hân, mới biết rõ Hà Bách Niên thật sự rất tài giỏi, nhưng lại yêu Sở Nhiên quá mù quáng, người người đều cảm thấy Sở Nhiên kia kiếp trước phải tu mấy kiếp.
Đang nói chuyện thì điện thoại cô rung lên có tin nhắn.
"Anh đã ly hôn."
Ngắn ngủi bốn chữ, không có thêm nội dung gì, số điện thoại di dộng cũng là một số xa lạ.
Vân Ngữ Tịch biết ai đã gửi nó.
Từ ngày Hạ Nhất Đông say rượu đến nay cũng đã nửa tháng, ngày hôm sau khi Hạ Nhất Đông say rượu, cô gọi điện cho anh ra nhưng bên kia lại ngắt máy.
Không ngờ anh ta lại gửi một tin nhắn như vậy cho cô.
Nhưng liệu Hoắc Phỉ Phỉ đồng ý sao?
Cô lơ đãng suốt một buổi chiều, suy nghĩ có nên gọi lại hay không, nhưng rồi lại bỏ cuộc.
"Tịch Tịch, hôm nay cậu có thể tùy tiện ở đâu đóm không cần phải về ký túc xá." - Lục Tiểu Hi gửi tin nhắn cho Vân Ngữ Tịch.
Cô đã ngồi trên xe bus trở về, trong nháy mắt suy nghĩ đến từng người một: "Là Hoắc Phỉ Phỉ hay là ai?"
Lục Tiểu Hi đang cùng người khác lời qua tiếng lại, cửa trường học người đến người đi, rất nhiều người nán lại xem.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng nhưng lại có giọng điệu kích động, cao giọng hét lên: "Vân Ngữ Tịch đâu, tôi muốn gặp cô ta."
"Bà Hạ, bà thật kỳ lạ, bà đến trường học của tôi để tìm Vân Ngữ Tịch.
Tịch Tịch và con trai và đã chia tay từ lâu rồi, muốn tìm hắn ta thì nên tìm con dâu của bà đi." -Cái miệng của Lục Tiểu Hi giống như súng máy liên tục nả đạn.
Người phụ nữ kia cũng coi là mồm mép, chưa bao giờ chịu thiệt thòi, vậy mà bị một tiểu nha đầu làm mất mặt, mặt đỏ bừng tức giận nói: "Nếu không phải cô ta là một con hồ ly tinh, con trai tôi đã không ly hôn, hãy bảo cô ta ra ngoài đi."
"Haha, Hạ Nhất Đông ly hôn rồi, Ôi… tôi thật sự rất vui vẻ." - Lục Tiểu Hi vui vẻ vỗ tay tán thưởng: "Nhưng việc con trai bà ly hôn có liên quan gì đến Vân Ngữ Tịch? Đừng có hở tý mở miệng gọi hồ ly tinh, cũng không biết ai trước đó mới là hồ ly tinh, rõ ràng là hai người yêu nhau tốt đẹp, lại chen chân vào làm tiểu tam, bây giờ thì bị chồng ly hôn rồi, tốt hơn bà nên an ủi cô ta đi."
"Cô…"
"Bà Hạ, tôi khuyên bà nên đi tìm con trai bà mà gây sự, hắn không phải nghe lời bà nhất sao? Có lẽ nếu bà khóc lóc, gào thét rồi treo cổ tự tử, hắn ta sẽ tái hôn thôi." - Lục Tiểu Hi dùng lời nói đả thương bà ta, coi như là giúp Vân Ngữ Tịch xả giận.
Người phụ nữ trung niên kia chính là mẹ của Hạ Nhất Đông, bà ta tức đến không cần mặt mũi, bước tới muốn dạy Lục Tiểu Hi một bài học.
Lục Tiểu Hi biết đánh không lại liền bỏ chạy vào phòng bảo vệ: "Bà Hạ, ở đây là trường học, khắp nơi là camera, lại gần cục cảnh sát."
"Hừ, tôi còn sẽ đến." - mẹ Hạ Nhất Đông giận dữ rời đi.
Mẹ Hạ Nhất Đông đi không bao lâu, Vân Ngữ Tịch cũng về đến.
"Tiểu Hi." - Vân Ngữ Tịch chờ mãi không thấy Lục Tiểu Hi trả lời, không yên lòng chạy về.
"Không phải tớ nói cậu không cần về." - Lục Tiểu Hi nhìn thấy cô liền kéo cô đi về ký túc xá.
"Tớ không yên tâm." - Vân Ngữ Tịch nhìn Lục Tiểu Hi một vòng, cô không muốn để Lục Tiểu Hi phải vì cô mà bị thương.
Lục Tiểu Hi kể lại những chuyện vừa xảy ra, sau đó lại nói: " Tịch Tịch, Hạ Nhất Đông đã ly hôn thật rồi."
"Ừm." - Cô cũng không ngờ tới.
"Hắn ta sẽ thật sự theo đuổi lại cậu chứ?" - Lục Tiểu Hi nheo mắt nhìn Vân Ngữ Tịch: "Thành thật sẽ được khoan hồng, hắn ta có liên lạc với cậu chưa?"
"Tới nhận được một tin nhắn ở số lạ, nói rằng anh đã ly hôn."
"Mẹ nó, thằng khốn đó thật sự có tâm tư đó." - Lục Tiểu Hi chửi bậy, nhin Vân Ngữ Tịch ngơ ngác liền lấy tay móc cổ cô đe dọa: "Cậu có thật là không muốn quay lại không?"
"Không có." - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
"Vân Ngữ Tịch, tớ nói cho cậu biết, cậu mà quay lại với hắn ta, tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc."
"Tớ chỉ lo lắng cho anh ta thôi, nhưng tớ sẽ không quay lại đâu." - Cô nghĩ đến lần đó anh ta say rượu ngã trên đường nên có chút lo lắng.
"Thật sao?"
"Ừm, chỉ có vậy thôi."
Hai người đang nói chuyện, điện thoại Vân Ngữ Tịch lại reo lên, cô vừa nhấn nghe bên kia đã vang lên tiếng khóc tức tưởi..
"Vân Ngữ Tịch, tôi sẽ không nhường Hạ Nhất Đông cho cô đâu, cũng sẽ không để con của tôi không có cha." - Hoắc Phỉ Phỉ vừa khóc vừa hung hăng nói.
"Tùy cô."
Vân Ngữ Tịch thản nhiên đáp lại, lúc cô muốn người cũng rời đi, hiện tại cô không muốn, ai thích thì tự mà cầm đi.
Có lẽ vì ngữ khí của Vân Ngữ Tịch quá nhẹ nhàng nên kích thích Hoắc Phỉ Phỉ, cô ta cao giọng hét lên: "Vân Ngữ Tịch, có phải cô đang rất đắc ý không?"
Vân Ngữ Tịch: "..."
"Hừ, tôi biết cô nhất định đang cười nhạo tôi, cho rằng tôi là một kẻ thảm hại bị bỏ rơi, nhưng mà tôi sẽ không để cô đắc ý lâu đâu.
Có chết tôi cũng sẽ không buông tay Hạ Nhất Đông, tôi thà tiêu diệt anh ta chứ không để anh ta đến bên cô…"
Lục Tiểu Hi nghe cô ta hét ầm lên: "Đi thôi, cô ta chắc bị điên rồi."
Lục Tiểu Hi lấy điện thoại Vân Ngữ Tịch ngắt máy, sẵn tay chặn luôn số cô ta.
Cả Vân Ngữ Tịch và Lục Tiểu Hi đều không quan tâm đến vấn đề này nữa.
Ai ngờ trên mạng xã hội lại xuất hiện một bài đăng làm dậy sóng, đối phương tự miêu tả mình là nữ nhân thánh thiện đáng thương, đang mang thai nhưng chồng lại bị một Bạch Liên Hoa dụ dỗ, cô chịu đựng và không nói ra, cô muốn cho chồng mình cơ hội, nhưng không ngờ Bạch Liên Hoa lại tâm cơ, dụ dỗ chồng cô ly hôn, dùng bạo lực tinh thần lạnh nhạt và hơn nữa không về nhà mấy ngày.
Bài đăng trở nên hot mạnh mẽ mọi người bắt đầu chửi bới nam chính và Bạch Liên Hoa không ngớt.
Lục Tiểu Hi là người thích hóng drama nên cũng nhanh chóng đọc được, lúc đầu cô còn cảm thấy bất bình, nhưng về sau cảm thấy là lạ vì tên viết tắt trong bài viết giống như tên của Hạ Nhất Đông và Vân Ngữ Tịch, tình tiết câu chuyện lại rất giống, như là học chung đại học, nhà giàu có, có công ty,...
Hơn một năm trước, Vân Ngữ Tịch đã bị bạo lực mạng rất lớn, sự tổn thương lúc đó của Vân Ngữ Tịch khiến Lục Tiểu Hi không bao giờ dám nhắc tới.
Vậy nên cô cảm thấy thật sự lo lắng nhưng lại không dám nói với Vân Ngữ Tịch, sợ cô ấy bị kích thích.
Suy nghĩ một chút, lợi dụng lúc Vân Ngữ Tịch đi tắm, lén lấy điện thoại của cô đi ra ngoài, gọi cho một người…
Phong Tiêu đang đi xã giao thì nhìn thấy Vân Ngữ Tịch gọi đến.
Đây là lần đầu tiên Vân Ngữ Tịch chủ động gọi điện cho anh, anh lập tức không để ý người khác, lập tức cầm điện thoại đi ra cửa.
"Có chuyện gì sao?" - Giọng nói đầy ôn nhu.
"Xin chào, tôi là Lục Tiểu Hi."
"Có chuyện gì?" - Giọng điệu trong phút chốc trở nên lạnh lùng.
Lục Tiểu Hi nghe vậy liền nghẹn ngào, có cần phải đối xử khác biệt như vậy sao? Cô dù sao cũng là bạn thân của Vân Ngữ Tịch, nếu chọc giận cô, cô liền thổi chút gió bên tai Vân Ngữ Tịch, hừ… mang hắn vào danh sách đen.
Lục Tiểu Hi nên giận, cô gọi vì việc của Vân Ngữ Tịch: " Tôi nhìn thấy một bài đăng trên mạng, trong một tài khoản có tên Giấc Mơ Của Phỉ Phỉ, rất thú vị."
Nói xong cũng không thèm nghe bên kia nói gì, trực tiếp cúp máy xem như trả đũa thái độ của hắn.
Rất nhanh Phong Tiêu khẩn trương nhìn ra vấn đề, nhìn bài viết liền đen mặt.
Hơn một năm trước, khi cô bị thương anh không kịp xuất hiện.
Lần này, anh sẽ bóp chết tất cả mọi thứ, trước khi có bất cứ tổn hại nào xảy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...