Hà Bách Niên cũng không phải là học trưởng trực tiếp của Vân Ngữ Tịch.
Trước kia cô thi cùng trường đại học với Hạ Nhất Đông, điểm số của cô chỉ có thể chọn một ngành bình thường.
Không giống như Hạ Nhất Đông và Hà Bách Niên bọn họ, có thể chọn một ngành chuyên nghiệp nào đó mà họ thích.
Hạ Nhất Đông và Hà Bách Niên đều là học bá ở trường và cùng là cán bộ của hội sinh viên.
Bởi vì Hạ Nhất Đông nên Vân Ngữ Tịch thường xuyên đến hội sinh viên và gặp Hà Bạch Niên, lâu dần cũng trở nên quen thuộc, nhưng sau này không có liên hệ sau tốt nghiệp.
Chỉ nghe nói Hà Bách Niên đang tự mở một công ty game.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Hà Bách Niên tâm tư cô có chút phức tạp.
Trong ký ức kì lạ, cô nhớ Hà Bách Niên là lớp trưởng của lớp cấp ba của Phong Tiêu, cô nhớ vào cái ngày Phong Tiêu nằm viện, Hà Bách Niên đã cùng Tống Hiểu Minh đến thăm anh ấy.
Cô vẫn không biết liệu chuyện đó xảy ra trong giấc mơ hay thực sự nó là hiện tượng siêu nhiên nào đó như xuyên không thời gian.
Cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
"Em làm sao vậy?" - Hà Bách Niên buồn cười nhìn cô, hiếm thấy gương mặt ngu ngơ này của cô.
"À, không sao, chỉ là bất ngờ khi gặp học trưởng ở đây." - Vân Ngữ Tịch ngượng ngùng đáp.
"Sở Nhiên đi mua sắm, tôi không thích chỗ đông người nên đi dạo một vòng." - Hà Bách Niên cười cười nói.
Đàn ông như anh ta khó có thể hiểu nổi sự vui thứ dày vò đó của nữ nhân, nên nhất định chỉ đưa thẻ cho bạn gái, cho cô tùy tiện mua sắm.
"Học trưởng, anh cùng Sở Nhiên kết hôn sao?" - Vân Ngữ Tịch tò mò hỏi.
Sở Nhiên là bạn gái từ thời đại học của Hà Bách Niên.
Cô ấy là hoa khôi của khoa báo chí, có rất nhiều người theo đuổi, cuối cùng cô ấy đã chọn Hà Bách Niên, một người hiền lành và bao dung cho tính khí nóng nảy của cô ấy.
"Không có." - Hà Bách Niên ngại ngùng nở nụ cười: "Sở Nhiên nói chờ tôi mua nhà sẽ kết hôn."
Vân Ngữ Tịch cũng không hỏi thêm vào chuyện riêng tư này.
Trò chuyện thêm mấy câu, trao đổi số điện thoại liền tạm biệt…
Vân Ngữ Tịch đi một vòng lại đi ngang qua cửa hàng của Bạch Giang, cô ghé vào thăm người quen cũ.
Bạch Giang đang chơi cờ trong phòng, nghe phục vụ nói có người đến tìm lền vung tay lên không thấy đang bận hay sao, muốn gặp tự mình đến đây.
Vân Ngữ Tịch đứng ở cửa nhìn vào, cũng không để ý lời hắn nói, lặng lẽ đi sang một bên, nhìn hai người đang đánh cờ.
“..Vân Ngữ Tịch.”
Con cờ trên tay Ngô Tranh rơi xuống, hắn đột nhiên đứng lên, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.
Hắn đã hỏi rất nhiều người, không ai biết cô đã đi đâu.
Bạch Giang nghe Ngô Tranh gọi, cũng quay đầu lại… đúng là cô ấy thật rồi.
“Cô quay về Nam Dương khi nào?” - Bạch Giang hỏi.
“Đã mấy rồi, hôm nay mới có thời gian đến đây thăm anh.”
“Vân tiểu thư à, cô thật sự không xem chúng tôi là bạn, đã đi hơn một năm cũn không có tin túc, tôi còn tưởng cô không có ý định liên lạc với chúng tôi nữa.” - Bạch Giang nói đùa.
“Xin lỗi, vùng núi bên kia không có tín hiệu, cho nên…” - Cô tùy tiện mượn có.
Cô tùy tiện kể về chuyện đi lên vùng núi làm tình nguyện năm đó.
Nói vài câu, Bạch Giang mới cô ở lại ăn cơm sau đó liền rời đi căn dặn nhà bếp.
Ngô Tranh vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đang cười trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Hơn một năm truocs, khi Vân Ngữ Tịch bị tấn công mạng, hắn không có ở Nam Dương.
Khi anh quay lại, cô đã thương tích đầy mình rời khỏi Nam Dương, từ đó hắn luôn đau khổ, luôn nghĩ rằng nếu hắn ở lại đúng thời điểm, hắn sẽ không bao giờ để cô đối mặt chuyện đó một mình.
“Hơn một năm không gặp, cậu trở nên đẹp trai hơn rồi.” - Vân Ngữ Tịch tìm chủ đề trêu chọc hắn.
Nhưng đúng là Ngô Tranh phong thái ngày càng chững chắc và đẹp trai hơn.
Nghe được Vân Ngữ Tịch khen ngợi, Ngô Tranh cười rạng rỡ: “Tôi cũng nên khen cậu ngày càng xinh đẹp sao?”
Rất nhiều người khen hắn đẹp, hắn đều không để ý.
Bây giờ cô nói một câu, vậy mà hắn lại sinh ra một tia xấu hổ và vui mừng.
“Ha ha… có thể nha.” - Vân Ngữ Tịch cười cười, sau đó nhìn vào bàn cờ: “Có cần tiếp tục ván cờ này không?”
“Được.” - Ngô Tranh gật đầu đồng ý.
Bên này đánh cờ vui vè, nhưng trong phong họp của tập đoàn NY đang mưa to gió lớn.
Đây là cuộc họp thường niên của công ty, một số giám đốc cao cấp đang thảo luận về kế hoạch phát triền làm việc cho quý tiếp theo thì nhìn thấy đại boss của họ đột nhiên đen mặt, một mặt giớ thổi báo giông bão sắp đến gần.
Mọi người lập tức khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, là khâu nào sai phạm khiến Phong tổng không vui.
Phong Tiêu nhìn những bức ảnh trong điện thoại và muốn lập tức lao đến chỗ của Vân Ngữ Tịch.
Vì những sai lầm trước đó phải trả giá quá đắt, lần này Phong Tiêu thuê hai công ty thám tử theo dõi Vân Ngữ Tịch 24/24 và phải báo cáo về liên tục, ngay cả khi Vân Ngữ Tịch hắc hơi, anh cũng phải là người đầu tiên biết được.
Anh biết hành vi giám sát này có chút biến thái, nhưng chỉ cần không nhìn thấy cô, không biết cô đang ở đâu anh liền cảm thấy lo sợ, sợ cô lại biến mất, đây là cách duy nhất khiến anh có cảm giác yên tâm.
Chỉ là không ngờ, Vân Ngữ Tịch lại cùng Ngô Tranh gặp gỡ.
Tâm tư của Ngô Tranh với Vân Ngữ Tịch, anh đều biết rõ ràng.
"Phong…Phong tổng." - Giám đốc điều hành đang nói gì đó, sau đó thấy Phong Tiêu đứng lên liền muốn ôm tim, hắn đã nói gì sai sao?
"Các người tiếp tục đi, tôi đi ra ngoài một chút." - Anh bỏ lại lời này, trực tiếp đi ra ngoài..
"Xin chào."
"Em đang ở đâu?" - Chờ điện thoại liên lạc được, Phong Tiêu trầm giọng hỏi.
"Tôi đang có chút bận, anh có việc gì sao?" - Vân Ngữ Tịch đã đi ra ngoài nhận điện thoại.
"Tôi đau dạ dày." - Phong Tiêu đột nhiên thay đổi giọng điệu, thanh âm nghẹn ngào, tựa như rất khó chịu.
"Sao lại đau dạ dày, anh đã uống thuốc chưa?"
Nghe thấy Vân Ngữ Tịch quan tâm, tâm tình Phong Tiêu vui vẻ một chút, nhưng ngữ khí vẫn buồn buồn: "Tối qua muộn quá nên tôi không ăn gì, buổi sáng bận quá nên không có thời gian ăn cơm, lại còn có cuộc họp video vào buổi trưa…"
Anh không ăn khi nào, chỉ là lấy cái cớ mà thôi.
Nhưng đây cũng chính là anh những ngày tháng mà Vân Ngữ Tịch mất tích.
Nghe Phong Tiêu kể lại về lịch trình ăn uống, Vân Ngữ Tịch đen mặt: "Cho nên từ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì à?"
"Ừm."
Vân Ngữ Tịch gần như tức giận bật cười: "Dù có bận rộn đến đâu cũng phải ăn một chút chứ? Anh phải yêu thân thể mình một chút."
"Tôi đột nhiên muốn ăn cơm chiên trứng trán."
"...."
Vân Ngữ Tịch không biết nên trả lời thế nào, anh ta có hiểu ý của cô không?
Cô có làm qua cơm chiên trứng trán cho anh sao?
"Không sao, tối nay tôi sẽ ăn gì đó, để xem có thời gian không." - Thấy cô không trả lời, Phong Tiêu u sầu thở dài, sau đó làm bộ nói: "Không biết uống chút cafe có đỡ đau hơn không?"
"Anh không muốn sống nữa à?" - Vân Ngữ Tịch nghe anh bị đau dạ dày lại còn muốn uống cafe liền lo lắng: "Tôi có thể làm cơm chiên trứng tráng, nếu anh không chê tôi…”
“Lát nữa tôi sẽ đến đón em.” - Nói xong anh vui vẻ cúp điện thoại.
Vân Ngữ Tịch bối rối cầm điện thoại, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Phòng hojpw tại tập đoàn NY ai nấy cũng nhìn nhau, rõ ràng gương mặt đen đi ra ngoài, lúc đi vào với vẻ mặt vui vẻ, thậm chí còn nhìn họ một cách thân thiện.
Mọi người nghi hoặc nguyên nhân, đáng lẽ ra cuộc họp phải kéo dài thêm một giờ, cuối cùng bị anh vung tay lên, kết thúc sớm.
Trương Mỹ Kỳ lôi kéo Đinh Hải Phong, lúc này khinh thường chửi bậy Phong Tiêu một câu: “Đàn ông đang yêu là những kẻ nóng lạnh thất thường.”
Sau đó tới gần Đinh Hải Phong nói nhỏ bên tai: “Một lát anh nới với Phong tổng hôm nay chúng ta về sớm.”
“Sao vậy?” - Đinh Hải Phong nhìn cô, tự hỏi liệu có phải cô muốn cùng anh đi hẹn hò lãng mạng sao?
“Ba em muốn gặp anh.” - Trương Mỹ Kỳ hài lòng nhìn khuôn mặt cứng đờ của anh ta, vỗ vỗ vai an ủi: “Đêm nay biểu hiện tôt một chút.”
Như bị mộng du, Đinh Hải Phong dùng tay chân gõ của văn phòng tổng giám đốc.
Phong Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Có việc?”
Anh hiện tại muốn đi đón Vân Ngữ Tịch, không có thời gian cùng hắn nói nhảm.
“Tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì đây?” - Đinh Hải Phong nhìn Phong Tiêu cầu cứu.
“Đừng nói những thứ vô nghĩa.” - Phong Tiêu lạnh lùng trả lời, không cần dùng não cũng có thể đoán những thứ khiến hắn ta mất đi lý trí chắc chắn liên quan đến Trương Mỹ Kỳ.
“Mỹ Kỳ nói tối nay cô ấy sẽ đưa tôi về gặp ba cô ấy.”
Cha của Trương Mỹ Kỳ là người rất nghiêm khắc và nối tiếng thủ đoạn trong thương trường, ngoại trừ đối với Phong Tiêu là rất yêu thích, thái độ có chút ôn hòa, con lại đều nghiêm túc với người khác.
Trong lòng Đinh Hải Phong lo lắng không thôi.
Lỡ ông ấy không thích hắn?
Lỡ như không cho phép Trương Mỹ Kỳ qua lại với hắn?
“Rất tốt.” - Phong Tiêu đưa ra hai chữ đánh giá.
Cũng may cha mẹ Vân Ngữ Tịch đều là cực phẩm, cô và ba mẹ cũng không kết giao, cho nên về sau anh đi gặp bố vợ cũng không cần lo lắng.
“Sao lại rất tốt.” - Đinh Hải Phong thỉnh giáo.
“Không sợ ông ấy thấy cậu, chỉ sợ ông ấy không thấy cậu, bình tĩnh đi.” - Phong Tiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Hôm nay tan làm sớm đi, chỉnh chu một chút rồi đi.”
Những lời này khiến Đinh Hải Phong tâm tình khẩn trương dịu đi một chút.
Dù sao cũng đã hẹn hò hơn một năm, Trương gia chắc chắn đã biết nhưng khồng có ra tay xen vào, bây giờ muốn gặp hắn, có phải xem như đã tán thành hay không?
Ở nhà hàng của Bạch Giang, Vân Ngữ Tịch ngượng ngùng xin lỗi, nói có việc cần phải rời đi và sẽ mời bọn họ vào dịp khác.
Đợi cô rời đi, Bạch Giang nhìn Ngô Tranh hỏi: “Cậu không định đưa cô ấy trở về sao?”
Cuối cùng người đã quay về, dù thế nào cũng phải nắm bắt cơ hội này.
“Tôi vừa mới nói đưa cô ấy đi, cô ấy từ chối.” - Ngô Tranh khổ sở nói.
“Mọi thứ đều phụ thuộc vào chính mình.”
“Nhưng Phong Tiêu thích cô ấy.”
Ngô Tranh không sợ đấu tranh, nhưng hắn biết hơn chín năm trước người ở bên cạnh cô ấy là Phong Tiêu.
Hiện tại cũng chính là Phong Tiêu, mặc dù hắn không nghe thấy nhưng hắn có linh cảm người gọi đến chính là Phong Tiêu.
Bạch Giang trầm mặc..
việc này hắn cũng nghe nói qua.
Vân Ngữ Tịch đứng ở góc đường, Phong Tiêu lái chiếc Hummer của mình tới.
Để làm cho chính mình hốc hác hơn, anh thản nhiên kéo lệch cà vạt, cởi hai nút áo sơ mi, xoa tóc có chút lộn xộn, khi sắp đến nơi liền dùng nước phẩy lên gương mặt giống như đổ mồ hôi, nhìn thật chặt vật.
Cô nhìn thấy bộ dạng của anh, cho rằng bụng anh vẫn còn đau, cảm giác có chút buồn bực: “Bụng còn khó chịu thì không cần đón tôi, tôi có thể tự mình đến là được.”
“Tôi sợ em không tới.” - Có lẽ bị bức ảnh Vân Ngữ Tịch gặp Ngô Tranh kích thích, trong giọng nói của anh có chút ủy khuất.
Bơi vì lời nói này, tim cô như lỡ nhịp, Vân Ngữ Tịch vội vàng cho Phong Tiêu ngồi ghế phụ nghĩ ngơi trước, còn cô lên ghế lái.
“Anh uống thuốc chưa?” - Cô không nhịn được quan tâm hỏi.
“Ừm.”
Phong Tiêu bình tĩnh nói dối.
trong thâm tâm lại cảm thấy vui vẻ khi nghe được sự quan tâm của cô.
“Ngoại trừ cơm chiên trứng tráng, anh còn muốn ăn gì nửa, tôi nấu cho anh.” - Vân Ngữ Tịch không biết tại sao lại quan tâm đến Phong Tiêu.
Cô đã quyết tâm giữ khoảng cách với anh, nhưng khi nhìn thấy anh tỏ ra yếu đuối, cô lại không nỡ từ chối anh.
“Em làm cái gì, tôi ăn cái đó.” - Anh nhìn cô mỉm cười, nét mặt cứng rắn dường như dịu lại, nhìn anh rất đẹp.
Vân Ngữ Tịch nuốt nước bọt, giả vờ nhìn thẳng về phía trước, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang tăng tốc của mình.
Phong Tiêu vô cùng thích thú nhìn phản ứng của Vân Ngữ Tịch, tự hỏi tại sao cô đột nhiên trở nên xấu hổ.
“Em tìm được việc làm chưa?” - Anh thản nhiên hỏi.
“Tôi còn chưa bắt đầu tìm việc.” - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
“Vậy hôm nay em bận việc gì?” - Anh đưa chủ đề vào vấn để chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...