Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss


Giữa tháng 4 trời mưa, Vân Ngữ Tịch từ bên ngoài đi vào công ty, người trong công ty nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, cô nhìn lại mình, cảm thấy không có chuyện gì.
Cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Trình Lôi ôm một bó hoa hồng lớn đi tới trước mặt cô và nói: “Vân Ngữ Tịch, làm bạn gái của anh nhé.”
Vân Ngữ Tịch: “...”
Không phải cô đã từ chối rồi sao?
Lại tỏ tình nữa sao?
“Ha ha, Vân tỷ, đồng ý đi.” - mấy người trong công ty hò hét.
Trình Lôi chăm chú nhìn cô và chời đợi câu trả lời của cô.
Công bằng mà nói Trình Lôi cũng không tệ, không nói đến mấy căn nhà của anh ta, chỉ là tình cách khá hòa nhã, lại tốt bụng.
“Ngữ Tịch, cho anh cơ hội nhé.” - Trình Lôi nói tiếp: “Có lẽ sau khi hẹn hò với anh, em sẽ thấy lựa chọn của mình là đúng.”
“Vân tỷ, đồng ý đi, anh ấy là một người đàn ông tốt.” - Những đồng nghiệp nam bên phòng kinh doanh vừa được tuyển vào ra sức giúp đỡ.
Du Uyển ngồi ở một bên nhìn có vẻ chua chát, sau sự việc của Ninh Tước, cô ta rất xấu hổ, cũng may người trong công ty không ai nói gì, sau đó cô ta lén lút xin lỗi Vân Ngữ Tịch, cô ta hoàn toàn bị mê muội.
“Xin lỗi, ở đây có ai tên là Vân Ngữ Tịch không?” - Một người giao hàng bước vào với một bó hoa rất lớn, trông giống như chín mươi chín hoa hồng.
Mọi người nhìn nhau một phen, hôm nay là ngày gì vậy?
“...Là tôi.” - Vân Ngữ Tịch không biết có chuyện gì, nhưng trong lòng thở phào, áy náy nhìn Trình Lôi một cái liền nhanh chóng đi tới
“Đây là hoa có người gửi cho cô.

Người đó nói cô là nữ thần của anh ấy, hy vọng cô sẽ nhận thành ý của anh ấy.” - Người giao hàng đặt bó hoa lên bàn rồi đưa phiếu cho cô ký nhận.
“Xin lỗi, anh có biết tên người gửi hoa không?” - Vân Ngữ Tịch nhìn hồi lâu, nhưng không thấy thiệp hay cái gì đó tương tự.
“Tôi không biết.” - Người giao hoa lắc đầu: “Nhưng mà anh ấy để lại tin nhắn, hy vọng cô có thể cho anh ấy một cơ hội.”
Những lời này có vẻ giống như những lời Trình Lôi vừa nói.
Vân Ngữ Tịch nhìn những bông hoa, cũng không thể nghĩ ra người tặng là ai.
Trình Lôi ngồi trong một quán rượu với Vương Hữu Phúc uống mấy ly rồi, vì sao hai lần tỏ tình đều phát sinh, Vân Ngữ Tịch hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói.

“Lôi, hai là quên đi.” - Vương Hữu Phú khuyên nhủ.
Trình Lôi đang uống rượu nghe thấy liền nói: “Sao lại quên đi, cô ấy đã có bạn trai rồi sao?”
“Tôi không biết cô ấy có ai không, nhưng tôi nghe nói…” - Vương Hữu Phúc hạ giọng: “Cậu có biết người họ Ngô của tập đoàn Ngô thị, hình như có quan hệ thân thiết với cô ấy.”
Du Uyển từng nói một số bí mật cho hắn.
“Hắn không phải có vị hôn thê sao?”
“Kẻ có tiền thì bên ngoài có bao nhiêu chẳng được, cũng không phải không có khả năng, người đó lại là tổng giám đốc của tập đoàn Ngô thị.” - Vương Hữu Phúc nói như chắc chắn: “Không chùng hôm nay bó hoa kia cũng là anh ta tặng.”
Trình Lôi tâm tình càng thêm phiền muộn, nghĩ đến điều đó thật sự có thể xảy ra, liền mượn rượu giải sầu.
Buổi tối 10h, Trình Lôi say khướt ngồi xe đến nơi ở của Vân Ngữ Tịch, muốn trực tiếp hỏi cho rõ ràng.
Khi đi tới hành lang thì bị một người chặn lại.
“Tránh ra.” - Trình Lôi lớn tiếng nói.
Đối phương không có nhúc nhích, ngược lại còn bước gần một bước, mang theo lời cảnh cáo: “Tránh xa Vân Ngữ Tịch ra, nếu không tôi không biết sẽ làm gì đâu.”
Trình Lôi say khướt: “Biến đi, tôi muốn hỏi cô ấy một chút… cô ấy tình nguyện đi làm tiểu tam cũng không đồng ý ở bên cạnh tôi sao, cứ như vậy mà thích tiền tài… ôi….”
Người bên kia tung một cú đấm lên mặt Trình Lôi, hắn loạng choạng đáp vào tường.
Đối phương lần nữa cảnh cáo, túm lấy cổ áo anh: “Tôi biết rõ cô ấy là người thế nào, sau này nếu còn dám nói những thứ nhảm nhí này, cẩn thận cái mạng..”
“...Anh… anh là ai?” - Trinh Lôi ngẩng đầu, ánh sáng phản chiếu không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng hắn cảm giác được ánh mắt kia sắc bén như dao, khí chất quá đáng sợ, khiến hắn rùng mình.
Khi Vân Ngữ Tịch ra ngoài vứt rác, cửa nhà bên cạnh đóng lại, tuy không thấy rõ ràng nhưng hình như là một nam nhân sống ở đối diện cô.
Trước đó hình như là một người phụ nữ trung niên, họ dọn đi khi nào nhỉ?
Mấy ngày sau Bạch Chiến đến công ty nhìn thấy hoa tràn ngập văn phong hỏi ra mới biết ngày nào Vân Ngữ Tịch cũng có người gửi hoa đến, mỗi ngày một loại, đều là hoa nhập khẩu.
Hắn cười cười trêu chọc mấy câu liền đi vào phòng Vương Hưu Phúc, nụ cười cũng thu lại.
“Chuyện gì mà mặt thối như vậy?” - Vương Hữu Phúc hỏi.
“Có người muốn Vân Ngữ Tịch rời khỏi Hải Dương…” - Bạch Chiến nói một nửa, một nửa không nói ra.
Vương Hữu Phúc hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, bên kia tìm Bạch Chiến nói ra yêu cầu này xem ra cũng không phải người bình thường, nếu hắn vẫn giữ Vân Ngữ Tịch ở lại công ty, chỉ sợ sẽ bị thế lực khác chèn ép.

Hai người đồng thời trầm mặc, Vân Ngữ Tịch là nhân viên từ khi công ty mới thành lập, cũng giúp công ty không ít việc.
Cả hai còn chưa nghĩ ra sẽ nói với Vân Ngữ Tịch thế nào, thì bên kia Vân Ngữ Tịch lại nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn, có người muốn hẹn gặp cô.
Địa điểm là một quán cafe sang trọng.
Vân Ngữ Tịch cũng không biết đối phương là ai cho đến khi họ giới thiệu, cô mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Xin chào, phu nhân." - Vân Ngữ Tịch cúi đầu chào kiềm chế bản thân, đối phương ăn mặc thanh tao nhã nhặn, không nhìn ra là người hơn năm mươi tuổi, nhìn như khoảng ba mươi mấy tuổi.
"Vân tiểu thư, ngồi đi." - Đối phương nói: " Tôi tin là cô cũng biết tôi là ai."
"Vâng."
Vân Ngữ Tịch gật đầu, người đối diện là mẹ của Ngô Trình Thành, hắn ta có vẻ giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt.
"Vân tiều thư chắc cũng biết mục đích tôi đến tìm cô." - Mẹ Ngô Trình Thành nói thẳng vào vấn đề.
"Bác gái, cháu nghĩ chắc chắn có hiểu lầm rồi.

Ngô tiên sinh và cháu cũng là không có quen biết nhiều." Vân Ngữ Tịch nắm tay ở dưới bàn, vẻ mặt thành thật nói.
Bắt đầu từ mẹ của Hạ Nhất Đông, cô đã có một sự phản kháng nhất định đối với những người lớn tuổi trong gia đình người khác.

Những người giàu có này trời sinh đã có cảm giác ưu việt, mỗi lần nói chuyện với cô đều tỏ ra trịch thượng, như thể người như cô không đáng để nhìn thấy.
"Vân tiểu thư quả nhiên là người thông minh." - Mẹ Ngô đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Vân Ngữ Tịch: "Tôi rất thích Đường Uyển Ân, con bé là người duy nhất có tư cách làm con dâu nhà họ Ngô, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ người nào."
Đây là đang tỏ thái độ về vấn đề hôn nhân của Ngô gia.
Gần đây Đường gia nói Đường Uyển Ân muốn hủy bỏ hôn ước, nói Ngô Trình Thành đã có người anh thích, mẹ Ngô Trình Thành tìm người hỏi, mới biết phát sinh cái gì.
Bà biết con trai mình ưu tú, bên cạnh sẽ xuất hiện rất nhiều nữ nhân đeo bám, bà không quan tâm, dù sao ai cũng không thể bước vào cửa nhà họ Ngô.
Lần này nếu Đường Uyển Ân không đòi hủy hôn, có lẽ bà cũng không ra mặt.
Vân Ngữ Tịch trong lòng cảm thấy bất lực, công bằng mà nói, cô và Ngô Trình Thành thật sự không có quan hệ gì, tại sao mọi người đều không tin.
"Tôi biết loại người như các người, nói đi, muốn bao nhiêu tiền." - Mẹ Ngô Trình Thành nói với vẻ giàu có.

Vân Ngữ Tịch suýt chút nữa thì bật cười, chẳng lẽ đại gia đều như vậy, hay là do họ xem phim quá nhiều, một chút liền mang tiền ra nói hãy rời ra con của tôi.
Giống như mẹ của Phong Tiêu, người này cũng như vậy.
"Bác gái, vậy bác nghĩ con trai của bác đáng giá bao nhiêu tiền?" -Vân Ngữ Tịch hiếm khi tỏ ra sự cứng rắn.
Mẹ Ngô Trình Thành dường như đoán được Vân Ngữ Tịch sẽ nói như vậy, mí mắt cũng không nháy nói: "Tôi đã điều tra về cô, cô là người ngoại thành."
Người ngoại thành chính là nói cô không có cái gì, không nhà không người thân, chỉ muốn tiền.
"Vân Ngữ Tịch?"
Một giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên, mang theo chút nghi hoặc.
Hai người đồng thời nhìn lại, thấy Phong Tiêu một thân mặc trang phục sang trọng, sải chân dài đi tới, Vân Ngữ Tịch sửng sốt một chút, cô thật không ngờ sẽ gặp anh ở đây.
"Tôi còn tưởng nhìn nhầm." - Phong Tiêu nhìn Vân Ngữ Tịch nói.
"Sao anh lại tới đây?" - Vân Ngữ Tịch kinh ngạc hỏi, vẻ mặt vẫn có chút không phản ứng lại, hai mắt chớp chớp, nhìn có chút đáng yêu.
"Tôi có hẹn bàn công việc." - Phong Tiêu âu yếm xoa đầu cô, thản nhiên hỏi: "Em đến đây làm gì?"
Mẹ Ngô Trình Thành không lên tiếng mà chỉ quan sát sự tương tác giữa hai người.
Chàng trai này dường như không phải người bình thường, dáng vẻ uy nghiêm và khí chất của một vị lãnh đạo.
"....! có chút việc." - Vân Ngữ Tịch không muốn giải thích quá nhiều, trong lòng nhất thời hỗn loạn, vừa rồi còn nhớ đến anh ấy sẽ luôn xuất hiện lúc cô chật vật nhất, giờ lại nghĩ đến anh ấy liệu có trách cô bỏ đi mà không một lời từ biệt hay không?
"Ừm, vậy em nói chuyện tiếp đi, có người đợi tôi trên lầu." - Phong Tiêu tùy ý chỉ trên lầu.
Mấy ngày này anh luôn đi theo Vân Ngữ Tịch, theo dõi từng bước đi của cô, gửi hoa hằng ngày đến công ty cô, đưa giá cao thuê căn nhà bên cạnh cô, những người cố ý hay vô ý lại gần Vân Ngữ Tịch, anh đều âm thầm xử lý.
"Ừm." - Vân Ngữ Tịch gật đầu.
"Một lát khoan đi, tôi đưa em đi ăn tối." - Phong Tiêu lai xoa đầu cô một cách âu yếm, trong mắt tràn ngập ôn nhu.

Trước khi rời đi, anh liếc nhìn mẹ Ngô Trình Thành rồi đưa ra danh thiếp: "Xin chào, tôi là Phong Tiêu, đây là danh thiếp của tôi, nếu Tịch Tịch nhà tôi làm cho bà phiền toái, thì cứ trực tiếp tìm tôi."
Ý của anh ấy, ai cũng có thể hiểu.
Cảm giác chiếm hữu từ câu " Tịch Tịch nhà tôi" càng muốn làm rõ hơn mối quan hệ giữa hai người.
Vân Ngữ Tịch mặc dù không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng cô biết anh đang giúp cô.
Mẹ Ngô nhìn thấy người rời đi, nghi ngờ liếc nhìn tấm danh thiếp, liền khiến bà chấn động, lúc đầu bà chỉ nghĩ là mọt phú nhị đại mà thôi.
Ở Hải Dương, Ngô gia là vua.
Nhưng ở Nam Dương, Phong gia cũng chính là vua.

Bà ta thật không thể nghĩ rằng họ Phong kia lại là quan hệ tình cảm với cô gái này.
"Xem ra là tôi hiểu nhầm rồi." - Mẹ Ngô Trình Thành lại lên tiếng.
Vân Ngữ Tịch không muốn giải thích thêm, chỉ bình tĩnh nói: "Đúng là hiểu nhầm, bác gái có thể hỏi trực tiếp anh Ngô."
Phong Tiêu ngồi trên lầu, nhìn thấy người phụ nữ kia rời đi, liền trực tiếp xuống lầu.
"Anh…" - Cô muốn hỏi sao anh xuống nhanh thế, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phong Tiêu, cô lại nuốt lại lời.
"Tịch Tịch, thật xin lỗi." - Anh nói.
Vân Ngữ Tịch kinh ngạc, không hiểu anh ấy muốn xin lỗi việc gì.
"Nếu như có tôi ở đó, thì sẽ không để em phải chịu ủy khuất lớn như vậy." - Phong Tiêu trầm giọng nói, mang theo chút yêu thương.
Nếu lúc đó anh không ra nước ngoài, anh cẩn thận hơn, anh đủ mạnh mẽ hơn, anh sẽ không cho phép bất cứ ai khiến Vân Ngữ Tịch tổn thương.
Mỗi lần nghĩ đến những tủi nhục, tổn thương mà cô phải chịu, trong lòng anh luôn có cảm giác đau đớn.

Nếu có thể thay thế cô chịu tất cả tổn thương, anh sẵn sàng gánh vác mọi thứ.
Vân Ngữ Tich trầm mặc, cô hiểu ý của anh, dù sao cũng đã qua cô cũng nghĩ mình đã quên đi.
Nhưng mà nghe một câu nói của anh, cô vậy mà không nhịn được hai mắt đỏ hoe, cố gắng nháy mắt đem sương mù tan đi, lúc này mới nhẹ nhàng trả lời: "Không liên quan gì đến anh, tôi nghe Tiểu Hi nói anh đã giúp tôi giải quyết minh bạch, tôi còn chưa cảm ơn anh."
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, cuộc trò chuyện lập tức thay đổi, cảm giac áy náy chuyển sang buộc tội: "Tịch Tịch, em đến Hải Dương không phải là đang trốn tôi chứ?"
"Không có… không có…" - Vân Ngữ Tịch chột dạ xua tay.
"Vậy tại sao lại đổi số điện thoại và không liên lạc với tôi, tại sao không cho Lục Tiểu Hi nói địa chỉ của em cho tôi?"
"Cái này…" - Vân Ngữ Tịch áp lực rất lớn, nhất thời không nghĩ ra cái cớ.
"Không sao đâu, tôi có thể đợi em suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết." - Phong Tiêu nở nụ cười.
Nếu những người trong tập đoàn NY nhìn thấy chắc chắn sẽ bật khóc thành tiếng, tảng băng này cuối cùng cũng đã tan ra và còn biết cười rồi.

Mỗi lần nhìn thấy đại boss tỏa khí lạnh, không ai có thể chịu nổi áp lực.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui