Trong phòng khách có năm người, người ngồi người đứng nhưng không ai muốn lên tiếng trước.
Ánh mắt Tống Hiểu Minh đầy sự giễu cợt nhìn Vân Ngữ Tịch rồi nhìn về phía Phong Tiêu.
Lưu Huyên Huyên nhìn chằm chằm Phong Tiêu, đợi anh ta giải thích một lời.
Diệp Ngọc Dao giống như người ngoài cuộc, không ai nhìn cô và cô cũng giữ im lặng ngồi yên.
Phong Tiêu luôn lạnh lùng và không quan tâm đến ai nghĩ gì về anh ta.
Haizz…
Vân Ngữ Tịch thở dài trong lòng, đây là chuyện gì vậy? Nếu tất cả đều không muốn mở miệng, vậy cô đành làm con pháo thí vậy.
"Sếp Lưu, Tống tổng, Diệp tiểu thư, các người không nên hiểu lầm, tôi chỉ đến giúp Phong tổng nấu cơm thôi.
" - Cô bình tĩnh nói.
Phong Tiêu không thể nói lời nào đành nhìn cô.
Gần đây ngày nào anh cũng trò chuyện video với Harry, Harry là bác sĩ tâm lý nổi danh ở nước ngoài.
Trên đời này liệu có cái gì đó khoa học không thể lý giải được không?
Anh theo chủ nghĩa vô thần và chỉ tin vào khoa học, nhưng hiện đang rất bối rối vì một người.
Harry nói mỗi con người bình thường đều có một tín ngưỡng riêng như theo các loại đạo giáo khác nhau, đó là những điều thần bí mà khoa học không thể giải thích.
Tại sao tất cả mọi chuyện đều phải được khoa học giải thích, bạn chỉ cần chắc chắn người bạn gặp chính là người bạn mong muốn.
"Vân tiểu thư, cô cảm thấy chúng tôi sẽ hiểu lầm cái gì?" - Tống Hiểu Minh nhếch môi cười khinh bỉ.
"Hiểu Minh.
" - Giọng nói của Phong Tiêu trầm thấp, mang theo cảnh cáo.
"Sao vậy, đau lòng à?" - Tống Hiểu Minh ác độc nói.
"TỐNG HIỂU MINH.
" - Lần này Phong Tiêu thực tức giận.
Tống Hiểu Minh nhìn Phong Tiêu lộ vẻ thất vọng: "Có đôi khi tôi thật tự hỏi, có phải cậu bị bỏ bùa không?"
Phong Tiêu luôn thờ ơ với bất cứ người phụ nữ nào, như thể đối phương là không khí, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thấy Phong Tiêu hết mực bảo vệ một cô gái như vậy.
Người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm cái gì để quyến rũ Phong Tiêu, ngoại hình trung bình, năng lực trung bình, chỉ có một đôi mắt đặc biệt trong trẻo.
Nhưng đôi mắt đó càng khiến hắn có cảm giác chán ghét.
Luôn cảm thấy nó quá đạo đức giả.
Vân Ngữ Tịch lại thở dài trong lòng, cũng may là cô không biết Tống Hiểu Minh đang nghĩ cái gì, nếu không cô cũng không nói lên lời.
Khi một người đã ghét một người, bất kể cô có làm gì, cũng là ác ý trong mắt hắn.
Nhìn hai người đàn ông trừng mắt với nhau, Vân Ngữ Tịch lại lên tiếng: "Tôi không biết thành kiến của Tống tổng dành cho tôi từ đâu mà ra, không phải ai trên đời cũng tham lam hư vinh, tôi có người mà tôi thích, không có ý định thích một người khác.
"
Lời này chính là nói cho Diệp Ngọc Dao và cả Phong Tiêu cho thấy thái độ của cô.
Bạn trai của người khác, cô sẽ không thích, mong bọn họ không nên hiểu lầm.
"Vân tiểu thư, người cô thích là Hạ Nhất Đông, nhưng hắn ta đã kết hôn rồi, cô ở đây tơ tưởng đến chồng người khác là không thích hợp đâu.
" - Tống Hiểu Minh vẫn lộ ra ác ý, nhân phẩm kém như vậy, sao có thể tin cô ta không đến đây câu dẫn Phong Tiêu.
Vân Ngữ Tịch sắc mặt tái đi, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt, cái mũi đau nhức, vết thương trong lòng lại một lần nữa nức ra, cảm giác đau đớn này không phải người trong cuộc không thể hiểu được.
Bộ dạng này của cô khiến Lưu Huyên Huyên sửng sốt, trong ký ức của cô, có một người con gái đã từng nhìn Hạ Nhất Đông với vẻ mặt kìm nén và nói rằng: " Nếu sau này anh có yêu một người khác, xin hãy nói với người con gái bên cạnh anh đầu tiên.
"
Lúc đó người nói câu ấy là Diệp Ngọc Dao.
Bây giờ nhìn vẻ mặt của Vân Ngữ Tịch, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ vô cùng ngớ ngẩn.
"Tống Hiểu Minh, đủ rồi.
" - Phong Tiêu đứng lên nắm lấy tay cô muốn rời đi, nhìn bàn tay nhỏ nhắn run lên trong lòng bàn tay, trái tim anh khẽ đau đớn, anh không thể nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô: "Đây là việc của tôi, không cần thiết phải giải thích với các người.
Được, các người muốn bênh vực kẻ yếu, vậy thì tốt nhất nên nói chuyện thẳng thắn đi.
"
Anh vừa nói, vừa nhìn về phía Diệp Ngọc Dao.
Người luôn giữ im lặng liền chớp chớp lông mi.
"Tôi và Diệp tiểu thư trước nay vẫn chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.
" - Phong Tiêu lạnh lùng nói, nhìn ánh mắt muốn giết người của Tống Hiểu Minh, trấn tĩnh nói: "Lúc đầu tôi nghĩ Diệp tiểu thư là người tôi muốn tìm, về sau tôi cũng cùng Diệp tiểu thư giải thích.
"
"Bốp…"
Tống Hiểu Minh dùng một quyền đánh tới, nghe những lời này của Phong Tiêu, cơn tức giận không biết từ đâu bay tới: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Nếu cô ấy không phải người cậu đang tìm, tại sao lại mang cô ấy về.
"
Đầu lưỡi Phong Tiêu chạm vào vết thương bị đánh trên môi, trong nháy mắt hiểu rõ, có chút buồn cười nhìn Tống Hiểu Minh: "Diệp thị muốn chuyển về Nam Dương, muốn Diệp tiểu thư về nước khảo sát thị trường trước.
"
Mọi người đều là người thành công trong cuộc sống, nói đến đây ai cũng sẽ tự hiểu.
Lần trước Phong Tiêu đưa Diệp Ngọc đến một sự kiện, đó không phải là bạn trai mang bạn gái giới thiệu, chỉ là muốn giới thiệu cho cô biết một số nhân vật quan trọng ở thành phố Nam Dương.
Với sức ảnh hưởng của Phong Tiêu, sẽ có nhiều người nể mặt anh mà chú ý đến Diệp gia, đây là anh muốn giúp Diệp gia một chút khi quay về Nam Dương.
Giới truyền thông ầm ầm đưa tin về mối quan hệ giữa hai người, cả hai đều không làm rõ ràng, nên mọi người luôn cho rằng hai người bọn họ đang hẹn hò.
Tống Hiểu Minh và Lưu Huyên Huyên biết Phong Tiêu đi tìm Diệp Ngọc Dao chín năm, cho nên luôn tự nghĩ rằng Phong Tiêu đưa Diệp Ngọc Dao trở về là do anh yêu cô ấy.
Nhưng sự thật Phong Tiêu và Diệp Ngọc Dao đều hiểu rõ.
Vân Ngữ Tịch có chút bối rối: "Không phải.
"
Phong Tiêu hỏi lại: "Tại sao không phải.
"
"Câm miệng.
" - Tống Hiểu Minh trừng mắt Vân Ngữ Tịch: "Cô cảm thấy rất kiêu ngạo sao?"
"Tống Hiểu Minh, cậu đừng có nhắm vào cô ấy, chuyện này không liên quan đến cô ấy.
" - Phong Tiêu ra mặt bảo vệ cô.
"Haha…" - Tống Hiểu Minh cảm thấy thật buồn cười, chuyện này sao có thể không liên quan đến cô ta, nếu không vì cô ta, sao hắn có thể động tay mà đấm Phong Tiêu.
"Phong Tiêu nói không sai, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè.
" - Diệp Ngọc Dao đứng lên, vẻ mặt không thay đổi: "Hôm nay đến đây là làm phiền anh rồi, tôi có việc đi về trước.
"
"Tôi đưa cậu về.
" - Lưu Huyên Huyên cũng đứng lên.
Lưu Huyên Huyên từ đầu đến cuối cũng không phát biểu ý kiến, nhưng theo góc độ của cô thì ai cũng có lỗi sai.
Nhưng Diệp Ngọc Dao là bạn của cô, nên cô sẽ đi cùng Diệp Ngọc Dao.
Tống Hiểu Minh thất vọng nhìn Phong Tiêu, quay người bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vân Ngữ Tịch cảm thấy không thích hợp liền nói: "Phong tổng, xin lỗi, tôi đi trước.
"
"Tôi đưa cô về.
" - Phong Tiêu đang định lấy chìa khóa xe.
"Không cần đâu… tôi sẽ tự về.
" - Vân Ngữ Tịch vội vàng cự tuyệt.
"Vậy cô đi đường cẩn thận.
" - Phong Tiêu kìm nén nói.
Chờ người rời đi, một mình anh đứng ở cửa sổ nhìn ra ánh đèn bên ngoài, không ai đoán được đang nghĩ cái gì.
Điện thoại di động reo lên, mặc cho người nhận không muốn nhận vẫn rất kiên trì.
"Alo.
"
"Thằng nhóc này, ngay cả điện thoại của ta cũng không muốn nghe.
" - - Phong Tuân lớn tiếng mắng chửi bên kia.
"Ông nội.
"
"Khi nào thì đưa Tiểu Dao về nhà ăn tối, xem kỹ năng chơi cờ của con bé có kém đi chút nào không?" - Phong Tuân vui vẻ nói.
Ông biết cháu trai tìm người ta chín năm, nay đã tìm được người, lại không muốn đưa về Phong gia để tính toán chuyện xa hơn, là sợ Phong gia không đồng ý sao?
Phong Tiêu trầm mặc mấy giây, ngay cả ông nội cũng nghĩ như vậy, chẳng trách người ngoài đều hiểu lầm.
"Chỉ là bạn bè bình thường thôi.
"
"Cái gì? Con đã có người mà mình thích rồi sao?" - Phong Tuân nhận thấy sự thờ ơ trong lời nói của Phong Tiêu.
Ai quen biết Phong Tiêu đều hiểu rõ anh ta là người không thích giải thích.
Mỗi khi có một nữ nhân nào đó muốn câu dẫn anh ấy, bị mang điều này ra chế giễu anh, anh ấy đều tỏ ra nhàm chán và không thèm để ý.
Vậy mà bây giờ lại mở miệng giải thích, chắc chắn là trong lòng có người yêu thích.
Phong Tiêu:"Ừm.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...