Phong Tiêu trên máy bay quay về Nam Sơn ở chuyến bay gần nhất.
Không ai ngờ rằng đây là vụ án bắt cóc ngắn nhất lịch sử.
Bọn bắt cóc không thể nghĩ rằng sẽ có người tìm ra tung tích của bọn chúng nhanh như vậy nên bọn chúng ném cô vào một căn phòng bẩn thỉu, để một tên ở lại canh giữ, cả đám bỏ ra ngoài uống rượu.
Cảnh sát bên kia lập tức tới cửa, hoàn toàn không có đánh nhau, người đàn ông bị bỏ lại nhìn cảnh sát lập tức quỳ xuống giơ hai tay đầu hàng.
Những người còn lại đều bị bắt trong vòng chưa đầy một giờ và đều nhận tội.
Vân Ngữ Tịch cũng không bị thương, chỉ hoảng sợ.
Khi cảnh sát xông vào cứu người, tên lưu manh bị bỏ lại canh giữ rõ ràng đang muốn làm chuyện xằng bậy với Vân Ngữ Tịch.
Nhưng chỉ là hắn ta còn chưa kịp cởi nút áo của đối phương thì cảnh sát đã ập tới.
Vân Ngữ Tich vẫn được đưa đến bệnh viện, Phong Tiêu quay về tới khi cô đã ngủ say.
Nhìn cô nằm trên giường bệnh ngủ ngoan ngoãn, trên mặt có vết đỏ rất rõ ràng.
Ánh mắt Phong Tiêu càng lúc càng sắc bén, quay người ra hành lang, nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: "Mặt cô ấy là thế nào?"
"Bọn chúng khai là do Hoàng Thiên Quân đánh." - Người đàn ông bên cạnh vội vàng nói.
Lại là Hoàng Thiên Quân, quả nhiên Vân Ngữ Tịch cùng cái gia đình này không tránh khỏi, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho cố vấn pháp luật của tập đoàn NY: "Luật sư quyền lực nhất thành phố Nam Dương là ai?"
Không cần biết dùng thủ đoạn nào cũng phải khiến Hoàng Thiên Quân phải trả giá đắt, đối với loại cặn bã như hắn, tốt nhất ngồi tù cả đời.
Tất nhiên, không thể nói trước được trong tù sẽ có ai xử lý hắn ta không.
Người đàn ông bên cạnh nhìn Phong Tiêu trông rất tức giận, với sự hung hăng như một con quỷ giết chóc.
Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, người phụ nữ trên giường bệnh thật sự đã không sao.
Vân Ngữ Tịch bắt đầu năm mơ, trong mộng tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào.
Cô ôm mình ngồi xổm, sau đó chậm rãi khóc nấc, những âm thanh quỷ quái từ trong bóng tối sâu thẳm truyền đến, mỗi loại đều mang theo ác ý chế nhạo.
Cô không biết phải cầu cứu ai và cũng không biết ai có thể cứu được cô.
Sự tuyệt vọng trong lòng cô nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể vô cùng lạnh lẽo, lúc đầu cô nghe thấy giọng của mẹ mình, Vân Ngữ Tịch, mày chỉ là một kẻ dư thừa, năm đó trong bệnh viện tại sao tao không bóp chết mày.
Sau đó là giọng của người nhà họ Hoàng, ai dai là con gái sao, không được, không thể giữ lại, giữ lại nhà chúng ta cũng không nuôi, cũng không thừa nhận con cháu nhà họ Hoàng.
Cuối cùng là lời nói độc ác của Hoàng Thiên Quân, ai bảo mày không phải là con trai, cút đi, cái nhà này không chào đón mày.
Đúng vậy, cô luôn biết mình là kẻ dư thừa, cha không thương, mẹ cũng không thương.
Cô cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt.
Nếu cô là người được nhặt về hoặc không phải con cái nhà họ Hoàng thì cô ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trong người cô đang chảy dòng máu của nhà họ Hoàng, chỉ vì cô ấy không phải con trai, cứ như vậy đối xử khác biệt sao?
"Tịch Tịch, Tịch Tịch…"
Là ai đang nắm tay cô, giọng nói dịu dàng gọi tên cô.
Cô đột nhiên thoát khỏi cơn ác mộng, mở mắt trong trạng thái mơ hồ, ánh mắt đượm buồn, khuôn mặt tái nhợt.
Tim Phong Tiêu thắt lại, lập tức ôm cô vào lòng.
Vân Ngữ Tịch ngày hôm nay rất giống khi cô là Diệp Ngọc Dao hơn chín năm trước, đêm đó cô uống rượu, được Ngô Trình Thành cứu về, lúc đó cô nằm trên giường và toàn thân rung lên không ngừng khóc, cơ thể tràn ngập nỗi buồn sau thẳm, dường như đối với thế gian này không còn lưu luyến.
Điều này khiến anh thật sự sợ hãi.
"Không sao đâu, Tịch Tịch… có anh ở đây, sẽ không sao đâu." - Anh không ngừng nói.
Vân Ngữ Tịch từ từ tỉnh táo lại, thanh âm trong cổ hòng khàn khàn: "Sao anh lại quay về."
"Vợ anh bị bắt cóc, anh không nên quay về sao?" - Nhắc đến chuyện này Phong Tiêu lại càng thêm tức giận, nhưng lại sợ làm cô sợ nên đè nén cảm xúc xuống: "Anh cảm thấy anh nên lắp một cái định vị trên người em, thuê thêm mấy cận vệ đi theo em, nếu ngày nào đó em gặp nguy hiểm thì anh phải làm sao bây giờ."
"Vậy anh nên nhốt em làm kim ốc tàng kiều." - Vân Ngữ Tịch cố ý ngắt lời, khiến anh bật cười.
Cô biết về vụ bắt cóc sẽ khiến anh lo lắng.
"Vậy anh nên trói em vào thắt lưng của anh, để anh không phải suốt ngày lo lắng cho em." - Phong Tiêu cười trầm ấm.
Vân Ngữ Tich nghe vậy liền đưa tay ôm lấy eo của anh.
Khi bị đám người của Hoàng Thiên Quân bắt cóc, cô cảm thấy rất sợ hãi, nhìn thấy người đàn ông muốn sàm sỡ mình, sự sợ hãi lại càng nâng lên.
Cô không sợ chết nhưng sợ bọn chúng vấy bẩn mình.
Nếu thật sự xảy ra, có lẽ cả đời này cô không bao giờ ở bên cạnh Phong Tiêu, cô phải rời xa anh và sống cô độc cả đời.
Khi đó nếu cảnh sát không xuất hiện kịp thời, cô đã cố gắng tự sát bằng cách cắn lưỡi.
Cũng mãy mọi thứ đều đến kịp lúc, may mắn cô vẫn là trong sạch, vẫn là xứng đáng với anh.
Cảm giác sợ hãi khiến cô gặp phải cơn ác mộng, cũng may khi mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Phong Tiêu.
Khi Lục Tiểu Hi biết tin Vân Ngữ Tịch bị Hoàng Thiên Quân bắt cóc, cô đã mở miệng chửi thề ba ngàn chữ không hề lặp lại, Hà Bách Niên ngồi nghe Lục Tiểu Hi mắng chửi, anh không những không cảm thấy thô lỗ, ngược lại còn cảm thấy dễ thương.
Chuyện của nhà Vân Ngữ Tịch, anh cũng đại khái biết qua lời kể của Lục Tiểu Hi, nên trong chuyện này anh cảm thấy Lục Tiểu Hi chửi không sai.
Hà Bách Niên đưa Lục Tiểu Hi đến bệnh viện thăm Vân Ngữ Tịch.
Cô vừa bước xuống liền nhìn thấy người không muốn gặp.
"Bà đến đây làm gì?" - Vân Hy Nguyệt lảng vảng bên ngoài cửa bệnh viện, cảm giác muốn đi vào nhưng lại không dám vào.
Vân Hy Nguyệt tự nhiên nhận ra Lục Tiểu Hi, hai mắt sáng lên, nắm lấy tay áo cô: "Cô có thể đưa tôi đến gặp Vân Ngữ Tịch không, Thiên Quân chỉ là nhất thời hồ đồ, mới có thể hành động như vậy."
Lục Tiểu Hi nghe thấy điều này chỉ cảm thấy mỉa mai, cho đến bây giờ người phụ nữ này chỉ nghĩ đến con trai bà ta, thật đáng mỉa mai.
Cô hất tay Vân Hy Nguyệt ra: "Hồ đồ, bắt cóc chị gái được gọi là hồ đồ."
"Hừ, Tịch Tịch đúng là xui xẻo tám đời mới liên quan đến gia đình các người.
Các người có khi nào đối tốt với cô ấy, học phí của cô ấy đều là tiền của ông ngoại để lại, khi học đại học phải bán mạng đi làm thêm để kiếm sống, bà chưa bao giờ nuôi cô ấy, vậy mà luôn làm khó cô ấy, Tịch Tịch nợ cái gì bà ở kiếp trước à?"
Vân Hy Nguyệt không ngừng xin lỗi: "Trước đây là tôi không đối tốt với Vân Ngữ Tịch, tôi xin lỗi, nhưng mà Thiên Quân vẫn còn là trẻ con, thằng bé vất vả từ trong tù đi ra, bây giờ lại phải vào tù, điều này sẽ hủy hoại thằng bé, van xin cô, để cho tôi gặp Vân Ngữ Tịch."
Luc Tiểu Hi cuối cùng cũng đã hiểu thấu câu nói con hư tại mẹ.
"Tôi sẽ không cho bà gặp Tịch Tịch, có mơ cũng đừng nghĩ tới." - Lục Tiểu Hi nghiến răng nghiến lợi: "Có cái gan dám bắt cóc Vân Ngữ Tịch, thì sẽ phải trả giá bằng pháp luật."
"Cô không được phép rời đi."
Vân Hy Nguyệt còn muốn bước đến kéo Lục Tiểu Hi, liền bị một người đàn ông ngăn lại: "Theo tôi thay vì dì đi tìm Vân Ngữ Tịch, không bằng đi cầu xin tòa án, không chừng giảm được mays năm."
Hà Bách Niên nói xong, cũng đi theo Lục Tiểu Hi đi vào bên trong bệnh viện.
Vân Ngữ Tịch ở một khu cao cấp, cửa ra vào còn có mấy cận vệ mặc tây trang trông coi.
Bất cứ ai đến, đều phải thông qua báo cáo, mới có thể bước vào.
Nếu như bình thường Lục Tiểu Hi sẽ mắng Phong Tiêu bày trò quái dị, nhưng khi nhìn thấy Vân Hy Nguyệt, cô cảm thấy Phong Tiêu thật biết suy nghĩ, phòng ngừa Vân Ngữ Tịch bị quấy rầy.
"Tịch."
Lục Tiểu Hi vừa vào liền chạy đến bên giường ôm lấy Vân Ngữ Tịch, sau đó nhìn xem xung quanh có bị thương hay không, cuối cùng phát hiện trên mặt cô có vết đỏ.
Dấu đỏ tuy đã tiêu tan rất nhiều, nhưng vân còn dấu đỏ.
Lục Tiểu Hi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, đưa tay sờ lên mặt Vân Ngữ Tịch: "Đám người Hoàng Thiên Quân đánh cậu à?"
"Không sao đâu." - Vân Ngữ Tịch cười nhạt.
"Chết tiệt, Tịch… cậu xem có phải năm nay gặp hạn không, trên mặt luôn chịu nạn, lần trước…."
"Khụ khụ… không sao đâu, không sao đâu, chỉ là một cái tát thôi… cũng coi như là phúc lớn mạng lớn…" - Vân Ngữ Tịch nhanh chóng ngăn Lục Tiểu Hi nói tiếp.
"Sao… cậu đang lo lắng cho ngườ nào đó à?" - Lục Tiểu Hi liếc nhìn Phong Tiêu.
Vân Ngữ Tịch không còn cách nào khác chỉ nhìn Lục Tiểu Hi lắc đầu, lần đó khi Phong Tiêu gặp tai nạn ở bệnh viện, cô bị Nhạc Thư Phi vung một cái tát, nhưng dù sao mọi thứ cũng đã qua rồi.
Kể từ khi Phong Tiêu biết Nhạc Thư Phi tát cô, anh đã lạnh lùng một cách tàn nhẫn với mẹ của mình.
Cô không muốn vì cô mà mối quan hệ giữa anh và mẹ căng thẳng, vì cô có thể nhìn ta Nhạc Thư Phi thật sự muốn hàn gán mối quan hệ giữa hai mẹ con.
"Tịch, về sau tớ nghĩ cậu không nên đi ra ngoài một mình."
Cách đây không lâu, vì chuyện của Hạ Nhất Đông mà cô đã bị xe của Hoắc Phỉ Phỉ cố tình đâm vào.
Bây giờ, vì bạn trai giàu có mà bị Hoàng Thiên Quân bắt cóc.
Nói chuyện rất lâu, đến chiều Lục Tiểu Hi và Hà Bách Niên cũng rời đi.
Ra đến cửa phòng, Lục Tiểu Hi nháy mắt với Phong Tiêu và muốn anh theo ra.
"Mẹ của Tịch Tịch ở cửa bệnh viện, anh có biết không?"
Phong Tiêu không biểu hiện quá nhiều, hiển nhiên là anh đã biết, nhưng Vân Ngữ Tịch ở phòng VIP, còn có cận vệ bên ngoài, tuyệt nhiên không ai có thể tiến vào.
Tất cả thành viên nhà họ Hoàng đều trong danh sách cấm, phải cách xa Vân Ngữ Tịch 10 mét, để tránh cho cô không thoải mái.
"Chuyện của Hoàng Thiên Quân anh tính thế nào?" - nhắc đến người này Lục Tiểu Hi lại muốn chửi tục.
Phong Tiêu hừ lạnh một tiếng, đời này Hoàng Thiên Quân đừng mơ có cuộc sống tốt, để hắn ở trong nhà lao học được rằng kẻ ác sẽ có ác nhân trị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...