Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss


Kể từ khi Vân Ngữ Tịch đồng ý làm bạn gái của Phong Tiêu, tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt của anh phi thường vui vẻ.
Khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng thường ngày của anh ấy dường như đã bị biến đổi bởi ánh nắng mùa hè nóng, anh ấy luôn nở nụ cười với bất kỳ ai anh ấy gặp.
Ngay cả các cô ý tá cũng choáng váng đỏ mặt với nụ cười của anh.
"Phong tổng, anh mới gặp người ta thì đừng tiết ra hormone." - Trương Mỹ Kỳ vừa gọt trái cây vừa bĩu môi: "Nhìn anh dùng gương mặt quyến rũ các em gái nhỏ, không sợ cái vị kia ghen à?"
Phong Tiêu không thèm để ý đến cô ta, chỉ là tâm tình rất tốt, không giấu được nụ cười trong lòng, khiến người ta cho rằng anh đang cười với mọi người.
Nhưng mà lời nói của Trương Mỹ Kỳ cũng khiến anh để tâm, dường như Vân Ngữ Tịch chưa bao giờ vì anh mà ăn giấm.
Những người đến thăm anh ngoài các đối tác, không có ít nữ nhân, lấy danh nghĩa đến thăm nhưng luôn mong muốn tìm có hội leo lên cành cao.

Thế nhưng Vân Ngữ Tịch cũng chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn, vẻ mặt không chút bối rối.
Nghĩ đến đây, nụ cười anh biến mất.
Bỗng nhiên trong lòng anh biển giấm sôi trào, đang suy nghĩ xem không biết Vân Ngữ Tịch có từng ăn giấm dành cho Hạ Nhất Đông hay không?
Vân Ngữ Tịch hầm canh từ nhà mang đến, vì chuyện của Phong Tiêu nên cô xin phép Hà Bách Niên nghỉ phép một thời gian, tất nhiên Hà Bách Niên liền đáp ứng, nói cô chờ Phong Tiêu khỏe lại thì tính tiếp.
Vân Ngữ Tịch hiện là bạn gái của Phong Tiêu, với tính cách của Phong Tiêu không chắc Vân Ngữ Tịch có được đi làm tiếp hay không.
Vừa vào phòng bệnh, cô đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phong Tiêu, Trương Mỹ Kỳ ngồi bên cạnh vui vẻ ăn trái cây.
"Sao vậy?" - Vân Ngữ Tịch mang hộp giữ ấm để một bên, nhẹ giọng hỏi thăm.
"Không có gì."
Vân Ngữ Tịch nghe giọng điệu này tựa như đang giận dỗi việc gì đó, cô liếc mắt nhìn về phía Trương Mỹ Kỳ.
Người ăn trái cây nhúng vai, có trời mới biết tại sao Phong tổng lại tức giận, cô nói có mấy lời, chẳng lẽ cô gọt trái cây mà không đưa anh ta ăn, cho nên anh ta hờn dỗi.
"Hôm nay em đặc biệt hầm gà ác cho anh, anh có muốn ăn một chút không?" - Vân Ngữ Tịch không hiểu lý do liền muốn đổi chủ đề, một lát không có người sẽ hỏi anh ấy nguyên nhân.
Gần đây nhìn thấy Phong Tiêu cô luôn cảm thấy thẹn thùng, nghĩ đến đây là bạn trai của mình, cô lại thấy ngọt ngào trong lòng.
"Ừm."
"Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước." - Trương Mỹ Kỳ nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Phong Tiêu, lập tức nở một nụ cười giả tạo.
Nói xong liền cầm túi xách rời đi.
Vân Ngữ Tịch tiễn cô ấy ra ngoài, trước khi rời đi Trương Mỹ Kỳ còn để lại một câu: "À… cái tên xấu xa… à không Phong tổng, đưng chiều chuộng hắn.

Nam nhân càng chiều chuộng sẽ càng sinh hư hỏng."
"Vâng." - Vân Ngữ Tịch mỉm cười.

Nhưng cô không nghe những lời này, Phong Tiêu đã phải bị thương trong vụ tai nạn xe, giờ đây cô xem anh là một bộ dạng yếu ớt, nói một câu nặng lời đều không nỡ.
"Sau này không cho tiễn cô ta." - Phong Tiêu khó chịu nói.
Cô ta đến tay không thì không nói, còn tự ý cầm trái cây của người khác mang đến ăn một cách rất vui vẻ.
Để anh khó ở chính là sao Vân Ngữ Tịch lại đi ra bên ngoài lâu như vậy, cái này khiến anh ghen.
Nếu Vân Ngữ Tịch biết anh ghen như vậy sẽ cạn lời, cô tiễn Trương Mỹ Kỳ khoảng năm phút, có mất bao lâu.
"Đừng nghe lời cô ta nói, sợ học được thói xấu." - Phong Tiêu bá đạo nói.
Vân Ngữ Tịch cạn lời khi nghe Phong Tiêu nói xấu người khác.
"Ừm, nghe anh."
Vân Ngữ Tịch nghe theo lời anh, đổ canh vào bát rồi đưa ra.
"Anh đau đầu." - Phong Tiêu không cầm bát, nhìn cô.
Anh có chỗ nào đau đầu, chỉ là muốn được cô đút cho.
Nghe vậy Vân Ngữ Tịch liền lo lắng, nghe anh nói bị đau đầu liền hỏi muốn gọi bác sĩ xem hay không?
"Không, anh chỉ hơi mệt." - Phong Tiêu bình tĩnh bịa chuyện.
"..Vậy để em đút anh ăn nhé." - Vân Ngữ Tịch thăm dò hỏi, nhưng đối phương nhìn cô không trả lời, trầm mặc biểu thị thái độ của mình.
Vân Ngữ Tịch mím môi cười hiểu ý, ngồi ở bên giường đút cho anh.
Lục Tiểu Hi đến đây cùng với Hà Bách Niên.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tiểu Hi trợn mắt nhìn cái kiểu biểu lộ tình cảm này.
"Tôi tưởng Phong tổng chỉ bị thương ở đầu, ai ngờ tay cũng bị thương à?"
Phong Tiêu thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, vẫn thong thả uống canh.
"Sao cậu lại đến?" - Vân Ngữ Tịch vui vẻ nhìn Lục Tiểu Hi, bát canh đang đút đã cạn, chuẩn bị cùng Lục Tiểu Hi nói chuyện.
"Anh muốn một bát nữa." - Phong Tiêu thản nhiên nói.
"Tiểu Hi, Hạ tiền bối, mời ngồi một lát." - Vân Ngữ Tịch xoay người, rót thêm một bát, tiếp tục đút cho anh.
Lục Tiểu Hi không đành lòng nhìn Vân Ngữ Tịch ngây thơ bị Phong Tiêu tranh thủ tình cảm, vậy mà Vân Ngữ Tịch còn dung túng hắn.
Con sói xám xấu xa lợi dụng lúc thỏ trắng áy náy và cảm động liền mở lời tỏ tình đầy cảm động, hạ gục đối thủ không còn mảnh giáp.
Hà Bách Niên biết Lục Tiểu Hi và Phong Tiêu đều không thích nhau, cảm thấy vừa bất lực, vừa buồn cười.
Giống như hai đứa trẻ trong lớp mẫu giáo cũng muốn chơi với một đứa trẻ khác, liền ngấm ngầm cạnh tranh với nhau.
Phong Tiêu rõ ràng là đứng bên phía mạnh hơn, Lục Tiểu Hi luôn chịu tổn thất sau trận chiến.
Phong Tiêu dùng đủ mọi cách đuổi Lục Tiểu Hi rời đi, ngay cả việc cùng cô ấy tranh giành Vân Ngữ Tịch yêu thích ai hơn cũng không bỏ qua.

Hà Bách Niên thấy tình hình căng thẳng liền nói mình chưa ăn cơm mà kéo Lục Tiểu Hi rời đi.
Đợi hai người rời đi, Phong Tiêu nhịn không được liền nói: "Tịch Tịch, có người nói với anh, em căn bản không quan tâm đến anh."
Vân Ngữ Tịch: "..."
Một ngày 24h, ngoài trừ thời gian cô về nhà tắm rửa, làm đồ ăn cho anh, còn lại đều ở bệnh viện cùng anh.
Anh nói anh chán, cô liền cũng anh trò chuyện.
Anh nói anh không ngủ được, chỉ có thể nắm tay cô mới ngủ được, cô đỏ mặt để anh nắm tay ngủ thiếp đi, Phong Tiêu muốn cô nằm chung giường nhưng cô kiên quyết từ chối, anh vừa mới mổ xong, sợ đụng phải vết thương thì phải làm sao.
Rồi cô không quan tâm anh chỗ nào?
"Em chưa bao giờ nói yêu anh." -Anh nói nửa thật nửa giả, bày ra sự bất an trong lòng.

Con người thật kỳ lại, trước khi chỉ cần cô đồng ý là được, khi cô đồng ý rồi, lại cảm thấy không đủ, sợ cô chỉ đồng ý vì cảm động việc anh cứu cô.
"Em yêu anh."
Cho dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn bình tĩnh nói.
Cô cảm nhận được sự bất an của anh nên cô muốn cho anh thấy trong lòng cô cũng yêu anh.
Bởi vì ba chữ này, Phong Tiêu lập tức mỉm cười, nắm lấy tay Vân Ngữ Tịch: "Em lập lại lần nữa."
"Em yêu anh."
"Có thật không?"
"Thật."
"Vậy em hãy nói thêm vài lần nữa được không?" Hạnh phúc đến quá đột ngột, trong lòng luôn có sự bất an.

Vân Ngữ Tịch nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của anh, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, cô cúi thấp giọng nói vào tai anh: "Tiêu Tiêu, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…"
Ngày hôm sau, Vân Ngữ Tịch quay về nhà nấu canh cho Phong Tiêu.
Phong lão gia tử từ bên ngoài bước vào, nhìn xung quanh một vòng, liền trầm mặc ngồi xuống ghế.
"Có việc?" - Phong Tiêu nhìn sắc mặt của ông nội Phong liền nhận ra sự khác biệt.
"Con chính là kẻ điên." - Trầm ngâm một chút Phong lão gia tử liền chửi rủa.
Phong Tiêu nghe bị mắng, hoàn toàn thả lỏng, thản nhiên cười: "Không điên thì làm sao có thể có được ngày hôm nay."
Phong lão gia tử không còn lời nào để nói về hành động của đứa cháu duy nhất của mình.

Căn cứ vào camera ghi lại, Phong Tiêu lao đến cứu Vân Ngữ Tịch, nhưng Phong lão gia tử nhìn ra, anh hoàn toàn có thể ôm Vân Ngữ Tịch cùng tránh sang một bên.
Nhưng anh ta lại dùng một thủ đoạn tàn bạo nhất, đẩy Vân Ngữ Tịch sang một bên, tự mình nhận cú tông.
"Con không sợ mình chết thật à?" - Phong lão gia tử hung hăng nhìn cháu trai, nếu không phải Phong Tiêu đang thụ thương, chỉ e ông đã dùng gậy đánh cho một trận.
Lỡ như anh thật sự nhắm mắt mãi không mở, những người còn lại phải làm sao đây.
"Không phải con đang rất tốt nói chuyện với ông nội sao?" - Phong Tiêu mỉm cười, tỏ vẻ không thèm để ý.
Phong Tiêu đã đánh một cược lớn trong đời mình, khi anh nhào đến cứu cô, anh có thể cho cả hai cùng tránh né nhưng anh lại chợt suy nghĩ, nếu anh thật sự ngã xuống vì cứu cô, cô thích anh một phần, có thể tăng thêm hai ba phần hay không?
Rõ ràng là anh đánh cược đúng, từ lúc anh tỉnh lại tỏ tình, Vân Ngữ Tịch bật khóc đồng ý, hiện tại còn chăm sóc anh như bảo bối, chỉ sợ anh đau hơn một chút.
"Thật sự chưa bao giờ sợ hãi sao?" - Phong lão gia tử vẫn còn rất tức giận.
Đây có phải là cháu trai của Phong Tuân hay không, hay là kẻ nào đó trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
"Lúc đó con không sợ."
Lúc đó anh luôn nhìn thấy những bức ảnh Hạ Nhất Đông luôn ở bên cạnh cô, luôn muốn quay lại với cô, anh sợ cô mềm lòng quay lại đoạn tình cảm đó, anh biết phải làm sao?
Vậy nên anh quyết định dùng cách này để trái tim Vân Ngữ Tịch hướng về phía anh, để cô chỉ nhìn thấy anh mà không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì khác.
"Nhưng mà sau khi tỉnh lại, con lại sợ hãi."
Vì khi anh mở mắt ra, nhìn một bộ dạng đau khổ của cô, anh biết anh đã hù dọa cô rồi.
Lợi dụng lúc lòng cô yếu đuối nhất, anh vô sỉ tỏ tình, đúng như anh đoán, cô đồng ý anh.
Nhưng mấy ngày qua ở chung, anh nhận ra cô trước kia cũng đã thích anh, tuy không bằng 1/10 tình cảm anh dành cho cô, nhưng ít nhất trong tim cô cũng đã có anh.
Lỡ như anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để lại cô một mình sống trong đau khổ, có là ma anh cũng không thể an tâm.
Thật may mắn, anh đã tỉnh lại và tiếp tục bảo vệ được người anh yêu.
Phong lão gia tử nhìn Phong Tiêu phức tạp, đúng như lời ông đã nói với Nhạc Thư Phi, Vân Ngữ Tịch chính là sinh mệnh của Phong Tiêu.
Lỡ như Vân Ngữ Tịch xảy ra chuyện, Phong Tiêu sẽ thế nào, không ai dám tưởng tượng.
"Còn nữa, những chuyện kia của con, thì con nên xử lý đi.

Có nghĩ đến nếu con bé biết được thì hậu quả ra sao không?" - Phong lão gia tử cảnh báo.
Không điều tra thì thôi đi, tra một cái liền giật mình.

Ai lại cho người theo người khác 24/24 báo cáo chi tiết mọi hoạt động, đây chính là biến thái đó.
"Xem ra biện pháp bảo mật cũng không tốt, ngay cả ông nội cũng biết." - Phong Tiêu không quan tâm đáp, trong lời nói có chút bất mãn.
"Đừng có quái dị như vậy, bây giờ con cũng đã theo đuổi được người ta rồi, phải biết trân quý, mối quan hệ không phải thương trường mà khiến con phải tâm cơ toan tính như vậy."
Phong lão gia tử nghĩ tới Vân Ngữ Tịch, một cô gái thuần khiết như vậy, lại bất ngờ gặp phải đứa cháu này của ông, một kẻ điên cuồng dai dẳng, không biết là may mắn hay xui xẻo?
"Con biết." - Phong Tiêu rầu rĩ trả lời.
"Ngoài ra, bỏ đi cái tính chiếm hữu, ta còn chưa thấy ai mặt dày như con, tiến một bước đòi thêm bước nửa."
Ai đó thích bám dính người, ăn dấm với cả bác sĩ, hận không thể trói Vân Ngữ Tịch vào người.

Ghen tuông cũng là mùi vị trong tình yêu.
Nhưng ghen tuông đến mức méo mó thì sẽ khiến đối phương cảm thấy sợ hãi.

Đến lúc người ra sợ đến bỏ chạy thì ngồi khóc?
"Rất rõ ràng sao?"- Phong Tiêu nhíu mày lạnh nhạt nhìn ông nội Phong.
"Rõ ràng gì vậy?"
Vân Ngữ Tịch từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Phong lão gia tử ngồi đó liền lễ phép chào: "Ông nội Phong."
"Ông nói nó đừng có bám dính lấy con cả ngày." - Phong lão gia tử cười nói.
Vân Ngữ Tịch nghe vậy liền mỉm cười, đi đến bên giường bệnh, không để ý đến ánh mắt của ông nội Phong, nắm lấy tay của Phong Tiêu lại nói: "Thật ra là con đang bám lấy anh ấy."
Gương mặt lạnh nhạt của anh lập tức biến mất vì câu nói của cô.
Anh thích cách cô chủ động đến gần anh, như vậy anh mới có thể chắc chắn rằng cô yêu anh, không phải vì anh cứu cô.
"Con gái, đừng chiều nó, nếu không một ngày nó sẽ hư hỏng." - Phong lão gia tử lần này cười trêu chọc.
"Chiều hư anh ấy mới có thể làm anh ấy của một mình con." - Vân Ngữ Tịch nghịch ngợm nghiêng đầu: " Cưng chiều anh ấy như vậy chỉ có một mình con chịu được tính tình của anh ấy, như vậy sẽ không có người cùng con tranh mất."
"Ông nội Phong, người không biết Phong Tiêu xuất sắc đến mức nào đâu, có rất nhiều cô gái xinh đẹp luôn lén liếc nhìn anh ấy, con thậm chí còn muốn ghen tuông mấy lần."
"Thật sao?"
Phong Tiêu ngạc nhiên nắm tay cô, với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn như một cậu bé.
"À…ừm…"
Vân Ngữ Tịch nghi hoặc rồi gật đầu, thật ra những lời này chiếm đa số là nói đùa thôi mà.
Từ bên ngoài đi vào cảm thấy không khí có chút không tốt, cô chỉ muốn nói đùa cho không khí sôi động một chút.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phong Tiêu, cô có chút bối rối.
"Anh hạnh phúc, anh rất hạnh phúc…"
Hóa ra Vân Ngữ Tịch cũng vì anh mà ăn dấm.
Phong lão gia tử cũng không có thèm nhìn kẻ vừa điên biến thành kẻ ngốc trước mặt: "Được rồi, tôi cũng không muốn trở thành bóng đèn."
Phong Tuân đứng dậy chuẩn bị ra khỏi cửa, Vân Ngữ Tịch muốn đứng theo ra tiễn liền bị bàn tay kéo lại không cho đi.
"À." - Phong lão gia tử quay lại nói: "Chuyên lần trước, mẹ con cũng rất hối hận, để cho ta nói lời xin lỗi."
Vẻ mặt vui vẻ của Phong Tiêu bỗng lạnh đi, kể từ khi biết Nhạc Thư Phi tát Vân Ngữ Tịch, anh đã không cho hai người họ vào bệnh viện thăm mình.
Vân Ngữ Tịch siết chặt tay anh, ôn nhu nhìn anh rồi nhìn về phía Phong lão gia tử: "Cha mẹ quan tâm con cái, đó là chuyện bình thường, ông nội đừng quá lo lắng."
"Bà ây không nên đánh em." - Phong Tiêu lập tức bất mãn nói: "Mọi người đều biết em đối với anh là quan trọng thế nào, anh nguyện ý bảo vệ em, nếu muốn đánh thì đánh anh, không được chạm vào em."
Phong lão gia tử cảm thấy tới tuổi này còn bị nhét cơm tró, hừ lạnh rời đi.
Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của cô, Phong Tiêu lại nói: "Tịch Tịch, nếu như một ngày, em phát hiện anh không như em tưởng tượng, em có rời bỏ anh không?"
"Không, chỉ cần anh không buông ta em, em sẽ mãi mãi ở bên anh." - Vân Ngữ Tịch kiên đinh đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui