Lâm Khấu Khấu cầm tập tài liệu màu xanh dương, chắn ngang giữa hai người.
Bùi Thứ nhìn cô một lúc lâu nhưng không hề giơ tay ra nhận.
Lâm Khấu Khấu đang định hỏi thì anh đã quay người đi vào thang máy, quẳng lại một câu: “Có thể em có kế hoạch của mình, nhưng tôi sẽ không nhúng tay vào đâu.”
Dứt lời liền ấn đóng cửa thang máy lại.
Lâm Khấu Khấu cứ thế nhìn anh biến mất trong khe hở đang dần khép lại, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại kịp: Đang sợ cô bày ra mưu hèn kế bẩn nên không muốn giẫm vào hố à?
“Danh tiếng của mình xấu xa tới mức khiến nhiều người nghĩ mình có dã tâm thế cơ à?” Cô vô thức ngẫm lại bản thân, sau đó nhìn tài liệu về ứng viên còn y nguyên trong tay mình rồi lẩm bẩm, “Thế là không mắc mưu thật à? Thật sự không mắc mưu sao…”
Lâm Khấu Khấu lắc đầu cười một tiếng, chỉ nói đây gần như là tất cả những gì mình có thể làm rồi, còn lại cứ phó thác cho trời đi, chẳng ai kiểm soát nổi. Thế là cô cất tập tài liệu đi, về phòng khách sạn nghỉ ngơi. Dù sao sáng ngày mai còn hẹn gặp Trần Dật bên Trang sức Linh Sinh nữa, ắt hẳn sẽ là một trận chiến quyết liệt đây.
Bùi Thứ về tới phòng mình, trằn trọc không thể nào ngủ được.
Câu nói khiêu khích của Lâm Khấu Khấu cứ quanh quẩn bên tai anh.
Sáng hôm sau thức dậy, anh vẫn còn hơi lơ đãng.
Lúc xuống lầu ăn sáng, Trang Trạch thấy anh đứng một mình trong khu ăn uống đợi mì, mắt lóe lên rồi bèn bước tới, cũng gọi một tô mì, sau đó đứng cạnh Bùi Thứ cất giọng chế nhạo: “Không còn cộng sự nữa nên đứng một mình ở đây chờ mì, trông hơi thảm rồi đấy.”
Bùi Thứ không cần quay lại cũng biết là hắn nên chẳng buồn quan tâm.
Trang Trạch bèn nói: “Năm đó cậu rời khỏi Hồng Kông để về làm headhunter, tôi đã bảo đây là một con đường không thể quay lại rồi mà. Giờ cậu thấy chưa, đám headhunter cầm tiền của tư bản, mang danh là cung cấp cơ hội việc làm cho ứng viên nhưng thực chất cũng chẳng khác gì chúng ta, đâu có cao thượng gì hơn chúng ta đâu. Sao, có nghĩ tới việc quay về không?”
Bùi Thứ lạnh lùng nói: “Thi Định Thanh biết bà ta trả tiền cho anh làm headhunter mà anh lại chạy tới đây lôi kéo tôi không hả?”
Trang Trạch mặc bộ âu phục trắng cực kỳ lịch lãm, giả lả cười: “Hàng Hướng đã bị tập đoàn Lượng Tử mua lại từ lâu rồi, tiền lương của tôi có phải do Thi Định Thanh trả đâu.”
Bùi Thứ: “…”
Tiền lương của hắn không phải do Thi Định Thanh trả.
Nghe câu này, cuối cùng anh cũng quay lại nhìn Trang Trạch một cái, trong con ngươi màu xám đậm dấy lên sự dò xét.
Trang Trạch lại làm như không hề ý thức được những gì mình vừa nói mà chỉ điềm nhiên bảo: “Tôi vẫn thấy cậu trước đây thú vị hơn, đã giơ tay chém xuống là tàn nhẫn chuẩn chỉnh, cả đất cảng chẳng có tay đao phủ nào giỏi hơn cậu được.”
Đầu bếp dùng muôi vớt sợi mì từ trong nồi nước sôi, chan vào tô nước lèo đã được chuẩn bị sẵn rồi rắc thêm hành lá, rong biển, tôm khô các thứ, một bát mì nóng hổi được đẩy tới trước mặt Bùi Thứ.
Anh nhìn hơi nóng bốc lên từ bát mì, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói gì.
Trang Trạch vẫn muốn giúp anh nhớ lại quá khứ một chút.
Tình hình kinh tế năm đó không tốt, một công ty đa quốc gia buộc phải thu nhỏ hoạt động kinh doanh, muốn xóa bỏ nhà máy ở Thâm Quyến rồi chuyển địa điểm gia công các linh kiện chính sang khu vực Đông Nam Á rẻ hơn.
Công việc này tình cờ được giao cho Bùi Thứ và Trang Trạch.
Công ty khách hàng hy vọng họ dùng cái giá thấp nhất để cắt giảm 30.000 công nhân ở nhà máy Thâm Quyến.
Có thể thấy, việc này không dễ chút nào.
Trên đất Trung Quốc này, sa thải quản lý cấp cao không khó, nhưng đuổi việc công nhân tầng dưới chót lại cực kỳ căng.
Bình thường họ đều dựa vào sức lao động để nuôi sống gia đình, tính tình lại khá quyết liệt, không chịu nghe những lời đạo lý dối trá mà cũng chẳng có nhiều thứ để mất, đôi khi đuổi việc họ còn đối mặt với nguy hiểm tính mạng nữa.
Hắn và Bùi Thứ cũng không ngoại lệ.
“Tôi còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta tới nhà máy để tìm hiểu tình hình công nhân đã bị chặn trong văn phòng, cái cà vạt 3000 đồng bị người ta túm tới mức thành giẻ rách, thậm chí cậu còn bị họ cầm cờ lê phang vào đầu nữa.” Trang Trạch nhớ lại, chợt thấy hơi buồn cười, “Khi ấy tôi cứ nghĩ đơn này thôi xong, ai ngờ là cậu lại có cách.”
Chẳng ai muốn mất việc hết.
Đối diện với sự phẫn nộ của công nhân, Bùi Thứ không chọn cách lấy đá chọi đá. Kế hoạch của anh là ra vẻ đáng thương trước mặt đám người này, ra sức nói lời ngon tiếng ngọt; nhưng sau lưng thì liên hệ với mấy kẻ đầu têu gây chuyện tìm cách mua chuộc, cho đủ lợi ích, thậm chí là sắp xếp đường lui cho họ.
Thế là kẻ đầu têu gây chuyện đã trở thành người của anh hết, thậm chí còn sẵn sàng làm tay trong báo cáo tình hình bên đám nhân viên với họ bất cứ lúc nào nữa.
Những người còn lại gần như trở thành rắn mất đầu ngay tức khắc.
Họ tan rã thành từng nhóm nhỏ, dù hơi tốn công tiêu diệt từng phần nhưng cuối cùng vẫn khống chế được ngân sách, không dùng bao nhiêu tiền mà đã cắt giảm được hết sạch.
“Cậu biết chuyện khiến tôi ấn tượng nhất là gì không?” Trang Trạch bỗng bật cười, chậm rãi nói, “Là lúc cuối, cậu đưa phong bì cho chính kẻ đã phang vỡ đầu mình đấy…”
Ngày cuối cùng của đợt giảm biên chế, Bùi Thứ đầu còn quấn băng gạc mà vẫn bảo người ta tìm phong bì đỏ, sau đó lại gọi người đã phang cờ lê mình tới, cầm phong bì 800 đỏ chót đưa cho gã.
Cảnh tượng lúc ấy thực sự như tạc vào trong lòng của Trang Trạch.
Khuôn mặt Bùi Thứ vẫn bình tĩnh, không hề có gợn sóng nào.
Anh chìa tay đưa phong bì đỏ đó ra.
Gã công nhân cầm cờ lê phang anh đã bị đuổi trước đó. Lúc đối diện với Bùi Thứ, gã đã không còn vẻ tức giận như trước nữa, thay vào đó là sự hèn mọn sau khi cơn phẫn nộ đã tắt, mà sự hèn mòn này còn có chút nhu nhược, cũng như…
Sự sợ hãi dành cho người nắm giữ vận mệnh của mình.
Tới giờ Trang Trạch vẫn thấy cảnh tượng đó còn vượt xa cả những bức danh tác trong bảo tàng mỹ thuật, đây giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo vậy.
Hắn dùng giọng điệu gần như là tán thưởng nói: “Cậu là tên đao phủ tàn nhẫn nhất mà tôi từng gặp, là một thiên tài giảm biên chế.”
Bùi Thứ cúi mặt tính bỏ đi.
Trang Trạch nghiêng người nói: “Dù sao cậu cũng không còn dính tới Lâm Khấu Khấu nữa, làm headhunter để trả thù một cách công khai sao đã bằng quay lại làm giảm biên chế được?”
Bùi Thứ đứng đó một chốc rồi không thèm để ý tới anh ta nữa, bỏ đi mất.
Trang Trạch thấy thế cũng chỉ khẽ cười, nhẩm tính xem mình có bao nhiêu khả năng thuyết phục được anh, nhưng cuối cùng không hề đuổi theo khuyên gì thêm.
Đã nói hết những gì nên nói rồi, hăng quá hóa dở, hắn vẫn ý thức được chuyện này.
Bùi Thứ ăn sáng một mình xong thì tới phòng họp của nhóm 4.
Bên Triệu Xương Hòa đã cho câu trả lời, hôm nay ông ta sẽ nghĩ cách khuyên Dịch Duệ Phong.
Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, tâm trạng của mọi người đều rất tốt.
Chỉ là Hạ Sấm luôn thất thần.
Bùi Thứ cũng không ổn lắm, lúc nào cũng chìa ra bộ mặt như đưa đám.
Đáng lẽ hồi sáng đã vứt hết những thứ liên quan tới Lâm Khấu Khấu ra khỏi đầu rồi, thế mà Trang Trạch nhắc tới chuyện hồi trước lại khiến anh thấp thỏm khôn nguôi.
Càng không muốn nghĩ tới thì những suy nghĩ hỗn loạn lại càng tuôn ra.
Thực sự anh không hiểu sao lúc Lâm Khấu Khấu đưa tài liệu của Thẩm Tâm, anh không giơ tay nhận phứt cho rồi nhỉ?
Không cần biết cô có mưu hèn kế bẩn gì, anh chỉ không muốn xem cô dùng cách đó để chốt đơn thôi!
Trên bàn họp, thời gian trên đồng hồ điện tử trôi qua từng chút một.
Bùi Thứ càng nghĩ thì nỗi lòng lại càng nặng trĩu.
Cuối cùng, anh bỏ việc trong tay xuống rồi chợt quay sang hỏi Hạ Sấm: “Cậu từng cướp mất của Lâm Khấu Khấu một ứng viên, thế có tài liệu hoàn chỉnh về case nhóm 5 đang làm không?”
“…”
Hạ Sấm ngước mắt lên nhìn anh, hơi nhíu mày ra chiều không hiểu sao anh lại tự dưng nhắc tới chuyện này.
Bùi Thứ không nói nhảm: “Gửi tài liệu cho tôi.”
Hạ Sấm ngồi không nhúc nhích: “Anh tính làm gì?”
Bùi Thứ nói: “Cậu muốn thấy cô ấy lấy được quả Snitch vàng thứ ba à?”
Hạ Sấm nhìn anh một lúc lâu như đang nghĩ gì đó, sau mới quay đầu lôi ra tập tài liệu dưới cùng trong chồng rồi đưa cho Bùi Thứ.
Bùi Thứ đưa tay nhận lấy.
Nhưng lúc này, Hạ Sấm lại không chịu buông tay.
Bùi Thứ lập tức nhíu lông mày, nhìn về phía cậu ta.
Hạ Sấm nói: “Cho anh tài liệu cũng được, nhưng tôi muốn hỏi một chuyện.”
Bùi Thứ nói: “Hỏi gì?”
Hạ Sấm yên lặng một lát rồi nói: “Tương tự chuyện Triệu Xương Hòa thuyết phục Dịch Duệ Phong nhảy việc, chị ấy cũng cố ý làm thế với tôi đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...