Lâm Khấu Khấu tống cổ được Trang Trạch đi, đang khấp khởi cười vui, vừa ngẩng lên thấy Bùi Thứ đứng dậy rời khỏi nhóm Hạ Sấm thì nụ cười trên môi cứng lại.
Cô cứ tưởng gã này nói giỡn.
Nhưng ngay sau đó, MC đã lấy lại bình tĩnh, nói nốt câu tiếp theo: “Người bị đuổi khỏi nhóm 4 là cố vấn Bùi, Bùi Thứ.”
Không ngờ lại là anh thật!
Lâm Khấu Khấu máy mắt lia lịa, nhíu chặt mày, dời ánh mắt nghiền ngẫm khỏi Bùi Thứ, lia tới Hạ Sấm ở phía sau anh.
Cậu ta vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn, hơi cụp mắt trông vô cùng bình tĩnh.
Khác với những người khác thấy giật mình khi Bùi Thứ bị đuổi, điều khiến Lâm Khấu Khấu ngạc nhiên là Hạ Sấm, không ngờ cậu ta lại chịu viết tên Bùi Thứ lên tấm thẻ?
Khi người bị đuổi khỏi nhóm 4 được xác nhận, cả hội trường lập tức bùng nổ.
Nhất là khi thấy Bùi Thứ chẳng đen mặt đi ra mà còn cười tủm tỉm.
Thế càng khiến người ta nghĩ ngợi miên man.
Trang Trạch đứng bên khu Ghẻ lạnh, thấy Bùi Thứ đến gần, mới đầu nhíu mày, sau đó cười mỉa: “Ban nãy cậu vỗ tay to nhất mà giờ cũng tới khu Ghẻ lạnh à?”
Bùi Thứ cười tỉnh bơ: “Tôi với anh không giống nhau.”
Trang Trạch nhìn anh chằm chằm.
Bùi Thứ ung dung ngồi xuống chỗ trống cạnh hắn, khịa không nể tình: “Anh là bị người ta đá bay khỏi nhóm, còn tôi tự tin đề cử bản thân, chủ động chớp lấy thời cơ, chúng ta đâu có giống nhau.”
“Chủ động chớp lấy thời cơ?” Đầu Trang Trạch bỗng được khai sáng. Hắn bất chợt nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Lâm Khấu Khấu lúc đuổi hắn đi, tức khắc vỡ lẽ, “Cậu rời khỏi nhóm Hạ Sấm vì muốn vào nhóm Lâm Khấu Khấu à? Hai người đã bàn bạc trước với nhau rồi!”
Làm gì có ai hiểu rõ luật chơi bằng Lâm Khấu Khấu nữa?
Bùi Thứ híp mắt cười.
Ban nãy khi có kết quả chia nhóm, anh không muốn đi lên, Lâm Khấu Khấu bèn nói với anh một câu: “Đây không phải là nhóm chính thức đâu, lát nữa chắc chắn sẽ thay đổi, tôi sẽ sút Trang Trạch ra.”
Quả nhiên cô nàng này đã giữ lời.
Bùi Thứ cực kỳ đắc ý nói: “Đừng có nói như thể chúng tôi lách luật thế, chúng tôi chỉ lợi dụng sơ hở một cách hợp lý thôi.”
Đến giờ, Trang Trạch cảm thấy mình đã hiểu rõ mười mươi chân tướng, sở dĩ Lâm Khấu Khấu đuổi hắn là vì muốn chừa chỗ cho Bùi Thứ.
Nhưng…
Mắt hắn chợt lóe sáng, cười nhạo: “Tôi phải tới khu Ghẻ lạnh đã đành, nhưng cậu cũng tới đây khiến tôi hơi bất ngờ đấy.”
Bùi Thứ nhướng mày nhìn hắn.
Trang Trạch lia mắt về phía nhóm 4: “Hạ Sấm vốn là cấp dưới của Lâm Khấu Khấu, sau đó mới tới Nhuệ Phương còn gì nữa? Nếu tôi là cậu ta, muốn thắng lần này thì thà giữ cậu trong nhóm ăn hàng ở không cũng không thả cậu sang góp sức cho đối thủ đâu.”
Vì sao Hạ Sấm lại làm thế?
Vừa rồi đã có chuyện gì ở nhóm 4?
Không chỉ người xem thắc mắc, mà đến các thành viên nhóm 4 cũng thắc mắc, bọn họ đều không rõ sao lại đuổi Bùi Thứ đi thật?
Lúc bàn bạc xem nên chọn ai đi, Bùi Thứ bảo đã chọn được người thích hợp, mọi người đều chờ đợi. Nhưng anh chưa kịp nói ra miệng thì hình như Hạ Sấm đã biết anh định nói ai, có vẻ cậu ta không hài lòng với sự lựa chọn này.
Hai người giằng co, không khí căng thẳng.
Cuối cùng Bùi Thứ bật cười trước, phán một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Cậu biết tôi muốn sang nhóm nào à?”
Hạ Sấm nhìn anh chằm chằm một lúc mới hỏi: “Là ý của chị ấy à?”
Bùi Thứ nhíu mày.
Nói thật là mọi người đều không rõ họ đang nói gì, nhưng thoạt nghe có vẻ như Bùi Thứ muốn rời khỏi nhóm này nhưng Hạ Sấm phản đối, hai người đàm phán thất bại.
Nhưng không ngờ khi công bố danh sách…
Tên thành viên Hạ Sấm viết lại là Bùi Thứ!
Mọi người đều mù mờ: Tuy họ đều thấy họ Bùi đáng ghét, nhưng chiến tích rút củi dưới đáy nồi trong ngành dạy thêm của anh còn sờ sờ ra đó, ai dám coi khinh anh chứ? Thả người này đi khác nào may áo cưới giùm kẻ khác?
Ba headhunter át chủ bài của nhóm 2 bấy giờ cũng đã thấy rõ lợi hại ẩn trong đó.
Bạch Lam không khỏi cảm thán: “Này lão Lê, Phó Giám đốc mới tới của Nhuệ Phương các ông hơi to gan nhỉ.”
Thật ra Lê Quốc Vĩnh cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng ông ta không muốn bộc lộ ra ngoài, bèn cười khanh khách nói: “Thanh niên mà, lúc nào gan chả to.”
Hạ Sấm ngồi yên bên bàn chẳng thèm nhìn ai, dường như không nghe thấy tiếng ồn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm cây bút vừa viết tên Bùi Thứ trong tay mình.
Trong tiếng la hét ầm ĩ, MC cố gắng ổn định trật tự, đợi hội trường im lặng mới chuyển sang phần kế tiếp.
Hết phần bị đuổi là đến phải tìm việc và đi làm lại.
MC nói: “Trò chơi của Đại hội đã mô phỏng theo công việc thực tế của mọi người, cho nên sau khi 5 cố vấn bị đuổi phải vào khu Ghẻ lạnh cần lựa chọn nhóm mà các bạn muốn vào, sau đó đưa CV của mình cho họ. Nếu nhóm đó chịu tuyển bạn thì xem như ghép đôi thành công, nếu không được tuyển thì bạn sẽ bước vào vòng tiếp theo là bị những nhóm còn lại chọn lựa. Cuối cùng, người chưa chọn được nhóm hoặc không được nhóm nào chọn sẽ tự động bị phân vào nhóm còn thiếu người.”
Xin việc là lựa chọn của đôi bên, các nhóm tuyển thành viên cũng thế.
Mọi người không ngờ bình thường mình tìm việc giúp người ta đã đành, thế mà đi tham dự Đại hội còn bắt xin việc nữa?
Thế khác nào bị hành quyết công khai.
Ba người đang ngồi trong khu Ghẻ lạnh với Bùi Thứ và Trang Trạch không khỏi thở dài, chẳng ôm hy vọng gì. Có hai sếp lớn ở đây thì đương nhiên người khác sẽ ưu tiên chọn mấy sếp, dù có nhóm ngon thì chắc cũng không đến lượt họ.
Phần này khá đơn giản.
Năm người trong khu Ghẻ lạnh được phát cho một chiếc bảng nhỏ để họ viết số thứ tự của nhóm mình thích lên.
MC bổ sung thêm luật: “Lúc công bố nhóm mình thích, các bạn có một phút để trình bày suy nghĩ của mình.”
Mọi người đã viết xong.
Thứ tự công bố dựa theo số thứ tự nhóm cũ của họ.
Người đầu tiên là Lưu Sưởng bị Tiết Lâm đuổi.
Anh ta thoải mái lật bảng lại, bên trên viết “Nhóm 2”, tỏ ý mình muốn học hỏi, mà nhóm 2 lại toàn sếp lớn, anh ta sẵn sàng phụ giúp họ.
Người thứ hai là Nghiêm Hoa bị nhóm 2 đuổi.
Bảng vừa mở, bên trên viết “Nhóm 2” kèm theo một dấu X bự chảng.
MC không khỏi kinh ngạc.
Mặt anh chàng gầy nhẳng đen kịt: “Chỉ cần không phải nhóm 2 thì nhóm nào chọn tôi cũng được, tôi không kén chọn, dễ nuôi lắm.”
Cả hội trường ngớ ra rồi bỗng cười ầm lên.
Ba người Bạch Lam chỉ biết câm nín.
Ngay cả Lâm Khấu Khấu cũng không nhịn được mà bật cười, rốt cuộc bóng ma tâm lý nhóm 2 tạo cho cậu ta lớn cỡ nào vậy?
Người thứ ba do nhóm Chu Phi bốc thăm chọn ra thì càng huỵch toẹt hơn, chẳng thèm viết gì lên bảng, cứ để trắng xóa.
Hỏi thì bảo là tùy duyên, được chia nhóm nào thì vào nhóm đó.
Kết quả cũng na ná Nghiêm Hoa lúc trước, khiến mọi người ồ lên cổ vũ.
Người thứ tư là Bùi Thứ.
Mọi người ở đây đều biết rõ, MC mời anh quay bảng, quả nhiên bên trên viết một số 5 to đùng!
Là nhóm của Lâm Khấu Khấu.
Thẳng thắn không lòng vòng.
MC mời anh phát biểu, anh giãn cơ mặt ra, tươi cười nhìn về phía Lâm Khấu Khấu, kiêu ngạo nói: “Tôi không cần phát biểu gì cả.”
Bên dưới lập tức hít hà.
Bạch Lam thấy thế thì không kìm được mà chửi đổng: “Rắn chuột một ổ, kết bè làm chuyện xấu!”
Lâm Khấu Khấu ngồi cách họ ba bàn nên họ không thấy rõ nét mặt cô.
Đến cả Lục Đào Thanh cũng than thở: “Hai kẻ mạnh muốn bắt tay với nhau rồi đây.”
Lê Quốc Vĩnh thì lại hướng mắt về phía Trang Trạch, cười nói: “Bùi Thứ thì khỏi nói rồi, anh ta không chọn Lâm Khấu Khấu mới lạ. Nhưng hắn sẽ chọn ai nhỉ?”
Bạch Lam, Lục Đào Thanh nghe vậy đều bất giác nhìn Trang Trạch.
Vị Giám đốc Trang mới nhậm chức của Hàng Hướng đang ngồi cạnh Bùi Thứ, cặp kính lạnh băng khiến hắn trông điềm tĩnh mà nguy hiểm hơn hẳn, bấy giờ đang cầm chiếc bảng của mình.
MC nói: “Cố vấn Trang, xin hãy công bố nhóm anh thích.”
Trang Trạch lia mắt nhìn Lâm Khấu Khấu một cái.
Mọi người, bao gồm Bùi Thứ, lúc này còn không thấy gì. Dù sao anh ta vừa bị Lâm Khấu Khấu đá khỏi nhóm, giờ là lúc chọn nhóm e là tâm trạng phức tạp, nhìn Lâm Khấu Khấu một cái là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Lâm Khấu Khấu bị Trang Trạch liếc nhìn thì lại không cảm thấy thế.
Cô lặng lẽ nhíu mày.
Trong sự chú ý của cả hội trường, Trang Trạch thản nhiên xoay chiếc bảng của mình lại, nhưng khi mọi người nhìn thấy chữ số hắn viết trên bảng thì đều trợn tròn mắt.
Có chắc là không viết nhầm không?
Trên chiếc bảng của Trang Trạch viết ba chữ cực kỳ nắn nót ngay ngắn: Lâm Khấu Khấu!
Nhưng chẳng phải vừa rồi hắn mới bị Lâm Khấu Khấu đuổi cổ à?
MC cũng hoang mang: “Cố vấn Trang, xin hỏi ý anh là…?”
Trang Trạch buông chiếc bảng xuống: “Nếu để tôi chọn thì tôi chỉ thấy hứng thú với mỗi nhóm của cố vấn Lâm thôi.”
MC không khỏi chần chờ: “Nhưng mà…”
Trang Trạch nói: “Tôi biết cố vấn Lâm sẽ không chọn tôi. Tôi chỉ muốn mượn dịp này để nói một câu với cô ấy.”
Lâm Khấu Khấu khoanh tay ngồi đằng xa, đanh mặt lại.
Trang Trạch lại lia mắt sang cô, mỉm cười nói: “Với chuyện đích thân đánh bại cô, tôi lúc nào cũng thấy cực kỳ hứng thú.”
Mặt Bùi Thứ bỗng âm u hẳn.
Chẳng ai ngờ được là Trang Trạch viết tên Lâm Khấu Khấu là để thốt ra một câu tàn nhẫn như thế, mọi người không khỏi tự hỏi xem giữa hai người này có khúc mắc gì với nhau.
Phần tuyển thành viên vốn nhạt nhẽo bỗng trở nên thót tim vì động thái bất ngờ của Trang Trạch.
Có tổng cộng 5 người ngồi ở khu Ghẻ lạnh, trừ Lưu Sưởng chọn nhóm 2 khá bình thường ra thì Nghiêm Hoa và cố vấn rời khỏi nhóm 3 đều không chọn ai, còn hai sếp lớn trong ngành là Bùi Thứ và Trang Trạch thì đều chọn nhóm Lâm Khấu Khấu!
Cuối cùng sẽ chia nhóm thế nào đây?
Mọi người đều hết sức tập trung ngóng đợi.
Theo luật thì ngay sau đó, các nhóm được chọn sẽ quyết định có nhận người đó vào nhóm không.
Đầu tiên là Lưu Sưởng chọn nhóm 2.
Nhóm họ đã có ba headhunter lão làng, nhưng Snitch vàng lại chỉ có một, giờ đã không ai nhường ai chuyên môn khịa đểu nhau, nếu lại thêm một anh tài nữa vào nhóm thì có mà lật trời à?
Năng lực của Lưu Sưởng chỉ ở mức bình thường, vừa hay phù hợp với nhu cầu nhóm 2.
Bạch Lam, Lục Đào Thanh và Lê Quốc Vĩnh bàn nhanh với nhau rồi quyết định nhận Lưu Sưởng, viết tên anh ta lên tấm thẻ.
“Chúc mừng cố vấn Lưu đã ghép đôi thành công, gia nhập nhóm 2.” MC mời Lưu Sưởng đi tới chỗ nhóm 2, sau đó lớn tiếng nói, “Vậy nhóm tiếp theo cần chọn thành viên là nhóm 5 của chúng ta.”
Mọi người dồn mắt vào Lâm Khấu Khấu.
Lâm Khấu Khấu cầm tấm thẻ, đưa mắt nhìn Bùi Thứ rồi tới Trang Trạch, ánh mắt chần chừ giữa hai người có vẻ như đang suy nghĩ.
Bùi Thứ thấy vậy không khỏi chửi thầm: Chuyện này có gì mà phải suy nghĩ? Nếu phải chọn giữa anh và Trang Trạch, sao cô nàng này lại còn băn khoăn?!
Trang Trạch biết Lâm Khấu Khấu sẽ không chọn mình, nhưng thấy vẻ mặt phân vân của cô thì bật cười, cố ý châm ngòi ly gián: “Đây không phải đồng nghiệp mới của cậu à? Sao lại do dự không muốn chọn cậu thế?”
Bùi Thứ cười khẩy: “Khỏi lo, tôi thấy cô ấy đang tính xem nên làm gì để gài bẫy khiến anh không trở mình nổi thì có.”
Mắt Trang Trạch giật một cái, cuối cùng cũng bị khịa cho câm miệng.
Bùi Thứ ngoài mặt bình tĩnh là thế, nhưng trong bụng lại lo ngay ngáy về hành động của Lâm Khấu Khấu, sợ cô đột nhiên cua gắt.
May mà cuối cùng tầm mắt cô cũng dừng trên người anh.
Anh tức khắc nở nụ cười, thấy tự tin hẳn lên, nghĩ bụng chắc chuyến này êm rồi.
Nhưng không ngờ Lâm Khấu Khấu bình tĩnh nhìn anh một lát thì dời mắt sang trái, nhìn sang bên cạnh anh.
Cô nhìn…
Bùi Thứ dõi theo mắt cô, thấy Hạ Sấm ngồi ở nhóm 4, đang xoay hông về phía mọi người, mặt mày thản nhiên.
MC khẽ nhắc: “Cố vấn Lâm?”
Bấy giờ Lâm Khấu Khấu mới hoàn hồn.
MC hỏi: “Xin hỏi sự lựa chọn của nhóm cô là…”
Lâm Khấu Khấu xoay tấm thẻ viết tên ra, rồi nhìn về phía anh chàng gầy nhẳng bên khu Ghẻ lạnh: “Nhóm chúng tôi chọn Nghiêm Hoa.”
“Vãi nồi…”
Mọi người chấn động.
Trên tấm thẻ của Lâm Khấu Khấu không viết tên Bùi Thứ mà cũng chẳng viết tên Trang Trạch.
Tên cô viết lên tấm thẻ…
Rõ ràng là Nghiêm Hoa!
Nghiêm Hoa ngồi ở khu Ghẻ lạnh ngỡ ngàng.
Trang Trạch ngẩn ra một lúc rồi bỗng cười phá lên, bắt chước Bùi Thứ lúc trước mà vỗ tay bôm bốp.
Bùi Thứ không tin nổi chuyện vừa xảy ra, mặt anh tái mét đi.
Anh lia ánh mắt chất vấn về phía Lâm Khấu Khấu: Sao cô dám làm thế! Tôi đã diễn một màn như vậy mà cô lại chọn người khác hả?!
Lâm Khấu Khấu cũng thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn làm bộ không thấy gì, đằng hắng một tiếng, nhắc nhở Nghiêm Hoa vẫn chưa tỉnh táo: “Cố vấn Nghiêm có muốn vào nhóm tôi chơi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...