Đầu nguồn nước từ cuối hậu viện là phòng ở của Thẩm Khấp Nguyệt, chữ viết trên giấy giống y hệt như chữ viết của Thẩm Khấp Nguyệt ở bên hồ Kinh Châu. Lý Trọng Nguyên vo nhanh tờ giấy trong tay, sửng sốt đứng ngây như hoá đá, bối rối đi đến gần bàn đá, dựa vào cạnh bàn khó khăn ngồi xuống, cầm đôi đũa lên mà nặng tựa ngàn cân, vùi đầu vào ăn mì.
Nuốt miếng mì không có mùi vị gì xuống, trong đầu Lý Trọng Nguyên hoàn toàn hỗn loạn, chợt đứng lên đi nhanh ra phía sau viện tìm kiếm.
Cửa gỗ vẫn chưa có khoá, khép hờ tựa như đang đợi ai đó, Lý Trọng Nguyên giơ tay khẽ đẩy. “Két” một tiếng cánh cửa mở ra, người ngồi dưới thềm đá bỗng xoay mình, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. “Phò mã gia?”
Bóng đêm u ám che khuất sắc mặt xấu hổ cùng bối rối của Lý Trọng Nguyên, hắn cố gắng bình tĩnh từ từ đi đến gần, giơ tay đưa đèn hoa đăng đặt bên cạnh Thẩm Khấp Nguyệt, lùi ra sau mấy bước nói: “Muộn thế này còn làm phiền đến cô nương, ta nhặt được đồ của cô… nên đến trả lại…”
Thẩm Khấp Nguyệt cụp mắt nhìn đèn hoa đăng ướt sũng bên cạnh, nước chảy ra ngấm ướt gấu váy diễm lệ của nàng. Những ngón tay nõn nà thon thả của Thẩm Khấp Nguyệt chạm vào làn nước còn dọng lại trên chiếc đèn, đưa nó lên chạm nhẹ vào môi, một lúc sau mới ngước mắt lên, nhìn thẳng vào vẻ mặt đang thấp thỏm của Lý Trọng Nguyên. “Phò mã gia sao biết được đây là đồ của dân nữ?”
“Ta…” Lý Trọng Nguyên cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt hút hồn kia, ấp úng nói: “Ở Kinh Châu… Ta đã nhìn thấy… chữ của cô.”
Thẩm Khấp Nguyệt nhặt tờ giấy trong đèn hoa đăng lên, lại lấy ngọn nến đang cháy trên đèn ra, châm ngọn đèn dầu sớm đã đặt trên bàn đá. Căn phòng tối om bỗng chốc sáng ngời.
Làm xong, Thẩm Khấp Nguyệt mới thong thả đi đến trước mặt Lý Trọng Nguyên. Lý Trọng Nguyên vội vã lùi lại vài bước n Thẩm Khấp Nguyệt lại cứ dán đến gần, hắn không còn chỗ để lùi, lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thẩm cô nương …” Lý Trọng Nguyên muốn đẩy nàng ta ra, nhưng lại không dám giơ tay chạm vào, cánh tay cứng đờ nửa buông xuống, đang định hạ xuống đã bị cánh tay mềm mại của Thẩm Khấp Nguyệt ôm chặt lấy khó mà giãy ra.
“Phò mã gia đã sớm biết được tâm ý của Khấp Nguyệt rồi.” Mắt Thẩm Khấp Nguyệt long lanh, dịu dàng như nước khiến Lý Trọng Nguyên không kịp lẩn tránh. “Vì sao vẫn không đẩy ta ra, còn cho Khấp Nguyệt ở lại trong quân, ở lại bên cạnh phò mã gia?”
“Ta..” Lòng bàn tay Lý Trọng Nguyên ướt đẫm mồ hôi. “Thẩm cô nương là cô gái yếu ớt, thời buổi loạn lạc… tạm thời cứ ở đây đi, sau này rồi tính…”
“Huynh thực sự chỉ nghĩ như vậy thôi sao?” Thẩm Khấp Nguyệt lắc đầu, nâng cổ tay Lý Trọng Nguyên lên đưa đến bên miệng ra sức cắn.
Cơn đau bất ngờ khiến cho Lý Trọng Nguyên giật mình, mở miệng nhưng không có hô đau, mở to mắt kinh ngạc nhìn hành động khó hiểu của Thẩm Khấp Nguyệt, không nói được nửa lời.
Vết cắn trên cổ tay hằn sâu vào da thịt, còn rơm rớm máu. Lý Trọng Nguyên cảm thấy bầu trời như ào ào đổ mưa, rơi trên vết cắn của mình, đau nhức từng cơn.
Nhưng trời cao trăng sáng sao thưa, nào có nửa phần dấu hiệu mưa rơi. Mà Thẩm Khấp Nguyệt trước mặt tựa như hoa lê tắm mưa, khóc không thành tiếng.
“Ta có gì tốt chứ?” Lý Trọng Nguyên dùng ống tay áo lau khoé mắt cho Thẩm Khấp Nguyệt, thấp giọng khuyên nhủ. “Xuất thân hàn vi, ở rể Sài gia, văn võ đều là thường thường không nổi bật, nhạc phụ coi nhẹ ta, thiếu chủ có thể cần ta hoặc không, ở Sài gia có thể có hôm nay chẳng qua cũng nhờ vào mảnh chân tình của Tịnh Nhi mà thôi...” Lý Trọng Nguyên tự giễu cười bất đắc dĩ. “Một tiếng phò mã gia cất nhắc Lý Trọng Nguyên ta, ta không phải đại anh hùng trong miệng Thẩm cô nương, không dám nhận sự đối đãi như vậy của cô.”
“Khấp Nguyệt mồ côi khổ cực, lang bạc kỳ hồ nhiều năm, người bên ngoài coi khinh nói rằng ta là mật thám cài vào Sài gia, mọi chuyện đều đề phòng...” Thẩm Khấp Nguyệt dựa thân mình gầy yếu vào thân mình sừng sững đón gió của Lý Trọng Nguyên, khẽ vuốt ve bờ vai hắn. “Phò mã gia, kỳ thật... Ta cùng với huynh... đều giống nhau cả.”
“Giống nhau?” Lý Trọng Nguyên không đẩy nàng ra, cúi đầu dán vào làn da ấm áp của nàng, lòng chợt dâng lên niềm vui, đây là cảm giác kỳ diệu mà trước giờ hắn chưa từng có, sảng khoái như đám mây lang thang, làm cho người ta không thể đẩy ra thân thể kiều mị này.
“Bọn họ phòng bị ta, giống như e dè phò mã gia huynh.” Cánh môi mềm mại khẽ phun ra lời lẽ khiến người nghe hỗn loạn tâm tình. “Bởi vì thế gian đều phòng bị những nữ nhân có vẻ đẹp trời ban, cũng đố kị với người không thuộc hoàng tộc mà văn thao võ lược. Cho nên phò mã gia mới nguyện ý thương hại ta, cũng chỉ có ta...” Cánh môi đỏ mọng hôn lên gò má lạnh lẽo của Lý Trọng Nguyên, dần chuyển đến bên tai hắn. “Cũng chỉ có ta... trong lòng ta có huynh.”
“Chỉ có ta…” Bên tai Lý Trọng Nguyên không ngừng ong ong. “Chỉ có ta…”
“Chỉ có chàng…”
Ánh đèn thắp trên bàn đá lập loè, gió mạnh thổi qua, bấc đèn hơi lắc lư, hương thơm mê người càng lúc càng lan tràn, Lý Trọng Nguyên dùng sức hít vào hương thơm này, thân mình phiêu dật tựa như không đứng vững, giơ tay chống lấy vách tường thở phì phò.
“Cũng chỉ có ta… trong lòng ta có chàng.”
“Khấp Nguyệt và phò mã gia đều giống nhau…”
“Đều giống nhau…”
“Tịnh Nhi…” Lý Trọng Nguyên đầu óc choáng váng. “Đừng rời xa ta…”
“Sẽ không rời xa chàng.” Sài Tịnh tròn xoe mắt nhìn Lý Trọng Nguyên, dán nhanh vào môi hắn thấp giọng nói: “Chúng ta là vợ chồng, sinh tử không rời, mãi mãi không lìa xa.”
“Trọng Nguyên xuất thân hàn vi, Tịnh Nhi vì sao lại thích ta, nguyện ý lấy thân báo đáp?”
“Bởi vì...” Sài Tịnh triền miên hôn lên bờ môi khô ráp của hắn. “Bởi vì...”
Cảm giác khô nóng khó nhịn khiến Lý Trọng Nguyên phải kéo mạnh chiếc nút ở cổ, để lộ vòm ngực bóng loáng đẫm mồ hôi. Hắn đẩy vai Sài Tịnh ra, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt thê tử hắn luôn ngày nhớ đêm mong. “Tịnh Nhi, nàng đến bên ta thật sao...”
“Ta.... luôn ở bên cạnh chàng.”
Lòng Lý Trọng Nguyên rạo rực hẳn lên, hắn bế thốc cô gái mình yêu thương lên, mặt lộ rõ vẻ bịn rịn lưu luyến. “Tịnh Nhi... Tịnh Nhi...”
Cửa phòng đóng chặt lại, trong viện chỉ còn lại ngọn đèn lắc lư, làn khói nhẹ nhàng phiêu động, như mộng như ảo.
Lý Trọng Nguyên chỉ có một người phụ nữ là Sài Tịnh. Hắn còn nhớ rõ đêm tân hôn, hai người trẻ tuổi ngây ngô mơ hồ ngồi bên giường khá lâu, hắn chần chừ do dự muốn cởi bộ hỉ phục của nàng, cởi được một nửa lại không dám động đậy nữa. Mặt Sài Tịnh đỏ như ngọn nến trên bàn, đôi mắt tràn ngập vẻ thâm tình, không dám nhúc nhích nhìn động tác lúng túng của phu quân, người khẽ run lên.
Cuối cùng họ cởi bỏ tất cả những trói buộc, thân mình dán sát nhau, trong đêm động lạnh lẽo mờ mịt của Thương Sơn, dùng hơi ấm sưởi ấm lẫn nhau, chỉ nguyện cả đời này đều như thế, cho dù đời này chỉ ở trên Thương Sơn cũng không sao.
Nhưng đêm nay Sài Tịnh lại khác hẳn với vẻ rụt rè của mọi khi. Cơ thể mềm mại không xương của nàng cứ quấn chặt lấy hắn như rong biển, hết lần này đến lần khác. Như khát khao hắn đã quá lâu, như muốn hắn chạm đến nơi sâu kín nhất trong cơ thể nàng, thăm dò tất cả những bí mật của nàng.
“TRọng Nguyên... Trọng Nguyên!” Nàng thở hổn hển gọi tên hắn: “Trọng Nguyên!”
hai cơ thể dằm đìa mồ hôi dính sát vào nhau. Lý Trọng Nguyên chưa bao giờ được sung sướng như thế, sung sướng đến mức không muốn rời đi, sung sướng đến mức hắn không nhìn rõ khuôn mặt của Sài Tịnh, cũng không nhớ được.
“Tịnh Nhi...” Lý Trọng Nguyên thì thầm gọi: “Là nàng ư, Tịnh Nhi?”
Khuôn mặt bên dưới dần dần mơ hồ, rồi từ từ biến thành khuôn mặt mà hắn vẫn né tránh.
“ta không phải là Tịnh Nhi.” Thẩm Khấp Nguyệt ngẩng đầu cắn vào vai hắn. “Ta là... người trong lòng chàng. Lý Trọng Nguyên, chàng không được đẩy ta ra nữa...”
Hắn đã kéo dài quá lâu, quá mệt mỏi, muốn kéo dài thêm nữa cũng không còn sức. Lý Trọng Nguyên run lên, động tác thật mạnh, tay đan chặt vào mười ngón tay mềm của Thẩm Khấp Nguyệt, gầm khẽ lên.
Lý Trọng Nguyên đã mệt mỏi cạn sức, nằm sấp trên người Thẩm Khấp Nguyệt, lại không kìm chế được mút nhẹ lên chiếc cổ ngọc của nàng ta, dán vào bên tai nàng ta thì thào. “Ta và nàng đương nhiên đều giống nhau, đừng bỏ lại ta, hứa với ta!”
“Từ nay về sau...” Thẩm Khấp Nguyệt đưa tay vuốt ve người đàn ông yếu đuối phía trên, như an ủi một đứa trẻ ấm ức. “Thẩm Khấp Nguyệt ta chỉ có phò mã gia, chỉ có Lý Trọng Nguyên. Khấp Nguyệt làm chuyện gì cũng chỉ vì chàng, không vì ai khác!”
—-
Hoàng Cung tại Huy Thành, Đại Chu.
Sài Tịnh ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, chống chằm nghĩ suy điều gì, bỗng gọi to: “Người đâu!”
“Công chúa có gì sai bảo?”
“Lấy giấy bút ra đây!” Sài Tịnh nói.
Bút lông sói trong tay, Sài Tinh định viết nhưng lại không biết nên viết gì. Cung nữ phía sau nín cười, nói: “Công chúa muốn viết thư nhắn gửi tương tư cho phò mã sao?”
“Ừ...” Sài Tịnh đáp khẽ, rồi bỗng lắc đầu nói: “Không phải!”
Cung nữ che miệng cười phì. “Rõ ràng là công chua rất nhớ phò mã, vậy mà còn không chịu thừa nhận.”
“Ta không muốn... chàng ở bên ngoài mà lòng còn nhung nhớ chuyện nữ nhi thường tình, quấy nhiễu chí khí chiến đấu của chàng. “Thôi thôi, cất đi, không viết nữa.”
Cung nữ không lập tức cất giấy bút đi mà cắn môi, do dự nói: “Thật ra công chúa cũng có thể viết cho phò mã gia bức thư. Mấy tháng không gặp, chắc chắn người rất nhớ công chúa.”
Sài Tịnh thẹn thùng, mỉm cười nói: “Ta vốn cũng chẳng mong chàng có chí lớn gì, có thể nắm tay ta đi cả đời là được. Nhưng giờ Trọng Nguyên là một người có chí hướng có năng lực, chàng muốn làm gì, cứ để chàng làm, Nếu đã muốn xông pha thiên hạ thì nên làm cho tốt, đúng không?”
“Công chúa nói đúng.” Cung nữ cung kính nói.
“Tính của chàng ấy à...” Sài Tịnh không nhịn được, bĩu môi. “Một bức thư gửi qua không biết chàng vui mừng bao lâu nữa. Thôi thôi, đợi đến khi giang sơn thống nhất, chẳng phải ngày đêm bên nhau sao. Thu giấy bút lại đi, các ngươi lui xuống trước, lát tự ta sẽ vào phòng nghỉ ngơi.”
Người hầu nghe lời thu dọn đồ trên bàn, khom người chào Sài Tịnh rồi lui xuống.
“Trọng Nguyên...” Sài Tịnh thì thào: “Khi nào thì chàng mới trở về? Tại sao... tại sao...” Sài Tịnh ôm ngực vì tim đập nhanh. “Tại sao ta lại có cảm giác chàng ngày càng cách xa ta. Phải chăng chàng không nên đi theo đại ca... Nếu chúng ta phải ở trên Thương Sơn cả đời, có lẽ cũng tốt hơn bây giờ nhiều. Ít nhất... chàng sẽ mãi mãi không rời xa ta...”
—-
Ung Thành
Hừng đông vừa lên, Ngô Hữu mơ màng đi tìm Lý Trọng Nguyên, thấy trong phòng không có ai, chăn mền cũng xếp gọn gàng, đệm giường không có dấu hiệu gì đêm qua có người ngủ lại. Ngô Hữu gãi đầu bước ra ngoài, rồi nhìn chiếc bàn đá trong vườn còn đặt chén mì trên đó. Ngô hữu hiểu ra, gõ vào đầu mình, ảo não. “Xem đầu óc của ta này! Hôm qua rõ ràng là sinh nhật của Trọng Nguyên đại ca, thế mà mình lại có thể quên mất. Phải lập tức đi sửa sai mới được!”
Trời còn sớm, trong phủ còn im ắng, Ngô Hữu tìm khắp nơi vẫn không thấy Lý Trọng Nguyên, lòng cũng thầm càu nhàu. Đừng nói giờ này mà đi tuần tra quân doanh. Người này đi đâu vậy chứ?
Lý Trọng Nguyên nhọc nhằn mở mắt ra. hắn thật sự không muốn thoát khỏi mộng đẹp đêm qua. Trong giấc mơ ấy, cả người hắn đềm đắm chìm trong cảm giác sung sướng quên cả trời đất. Cảm giác khó tả ấy khiến hắn khát khao hết lần này đến lần khác. hắn chưa bao giờ cuồng nhiệt như vậy, cũng chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy.
Mũi còn vương vấn hương thơm mê người đêm qua. Lý Trọng Nguyên khụt khịt mũi, chống tay ngồi dậy. Không biết đêm qua mình làm gì mà cả người nhức mỏi, từ trên xuống dưới không còn chút sức nào.
“Chàng dậy rồi à?”
Lý Trọng Nguyên giật mình bật dậy. Người bên gối Thẩm Khấp Nguyệt xõa mái tóc dài, nhìn hắn bằng ánh mắt ngọt ngào như mật, khuôn mặt đỏ ửng còn mang theo vẻ quyến rũ, giọng nói êm dịu biếng nhác mê hoặc người ta.
Khoảnh khắc đó, Lý Trọng Nguyên bị lôi từ trong mơ về hiện thực, ngón tay bấu chặt chăn mền bên dưới, cả người co lại không nói lên lời.
“Thế này là sao?” Thẩm Khấp Nguyệt bám vào vai hắn. “Chàng đang sợ sao?”
Lý Trọng Nguyên ngửa đầu dựa vào thành giường, thở dài nhưng không đẩy nàng ta ra.
“Nếu chàng sợ...” Thẩm Khấp Nguyệt kéo mền lên che người. “Thì cứ xem đêm qua như một giấc mộng.”
Sự bình tĩnh của Thẩm Khấp Nguyệt khiến Lý Trọng Nguyên kinh ngạc, trong lòng cũng dâng lên sự áy náy. Mày hắn khẽ cau lại. “ta làm chuyện cầm thú như vậy, cô nương không hận ta sao?”
“Không hận.” Thẩm Khấp Nguyệt đứng dậy mặc quần áo bên giường, không chút do dự nói: “Khấp Nguyệt ái mộ phò mã gia đã lâu, có được kỷ niệm đêm qua, có chết cũng không tiếc. Chàng là phò mã, được công chúa xem trọng, Khấp Nguyệt không thể nào bì được với công chúa, cũng không muốn tranh. Chuyện đêm qua, xin phò mã yên tâm, ta không còn nhớ gì nữa rồi...”
Lý Trọng Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng cảm thấy áy náy với nàng ta hơn. hắn im lặng mặc quần áo, đi ra ngoài. Được vài bước thì quay lại nói: “Chữ tình làm hại người ta, nhưng người không phải vô tình, có chuyện gì cô cứ đến tìm ta.”
“Ừ...” Thẩm Khấp Nguyệt đáp khẽ một tiếng, thu dọn chiếc giường bừa bộn, không nói gì nữa.
Ngô Hữu tìm khắp soái phủ, càng tìm càng lo lắng cho Lý Trọng Nguyên, bèn lơ đãng đi về phía căn nhà ngoài xa, rồi bỗng dừng bước. Trước nữa là chỗ ở của Thẩm Khấp Nguyệt, sao Trọng Nguyên ca có thể ở đó được. Ngô Hữu nhìn căn nhà một chút, đang chuẩn bị đi thì trong nhà vang ra tiếng nói chuyện bèn vội vàng vòng ra nấp sau một gốc cây lớn.
Cửa phòng từ từ mở ra, Lý Trọng Nguyên bước một chân khỏi cửa. Ngô Hữu nhìn rõ khuôn mặt người đó xong, lại dụi mạnh mắt mình.
Trọng Nguyên đại ca...
Chia sẻ: Có liên quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...