Soái phủ, Ung Thành.
Mặt trời mới mọc ở phương Đông, chim bói chóc ríu rít ở phía sau viện vui mừng hót vang, Vân Tu vặn eo, khó khăn mở mắt, ngáp thêm mấy cái mới có thể đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Mệt chết ông đây rồi, xương sống, thắt lương đau nhừ cả ra.”
Lại xoay người nhìn về bên kia thân cây, cũng không có một bóng người, Vân Tu tức giận dậm chân, mắng: “Ân Sùng Húc ngươi giỏi lắm, mệt cho ông nội Vân hôm qua cùng ngươi cả đêm, ngươi vừa tỉnh rượu là chạy mất tiêu bóng dáng?”
“Vân tướng quân đang nói gì đó?” Ân Sùng Húc tay cầm ấm trà không biết từ đâu đi tới, vẻ mặt tươi cười.
“Ngươi... Khi nào thì tỉnh?” Vân Tu trừng mắt nói.
“Cũng vừa mới thôi.” Ân Sùng Húc rót một chén trà nóng đưa cho Vân Tu. “Thấy huynh còn ngủ liền đi ra ngoài pha trà cho huynh, say rượu tỉnh dậy nhất định là rất mệt.”
Vân Tu đẩy chén trà Ân Sùng Húc ra, xoay người nói: “Tửu lượng của ta đến đâu chứ, đêm qua mấy bình kia cũng chả đáng mấy, ngược lại ngươi…” Vân Tu quay tròn con ngươi nhìn khuôn mặt tuấn lãng trấn định của Ân Sùng Húc. “Ngươi phải để ý chút đi, rượu say nói nhàm, sẽ có ngày gặp hoạ lớn… Ân đại thiếu gia, chớ trách Vân Tu ta nhiều lời, tự mà lo cho thân mình đi.”
Ân Sùng Húc không hiểu ý trong lời của Vân Tu, thấy Vân Tu bước nhanh rời đi, cũng không hiểu gì cả, chỉ nhấm nháp trà của mình, nhưng cũng không thấy có mùi vị gì.
Ân Sùng Húc đang muốn rời đi, thấy bên gốc cây cạnh chỗ mình ngủ có con dao găm nhỏ mình vẫn mang bên mình, khom người nhặt lên nhìn, lữa dao sắc bén còn lưu lại một chút nhựa cây, Ân Sùng Húc giật mình, bên tai quẩn quanh lời Vân Tu vừa nói, trong lòng bất an không thôi.
Nhạc Hoành tay vấn vấn búi tóc tìm kiếm bóng dáng Vân Tu, thấy hắn cúi đầu tựa như bụng đầy tâm sự, ngay cả mình đứng trước mặt cũng không phát hiện ra, cười trộm hô lớn: “Vân Tu.”
Vân Tu cả kinh chớp mắt, thấy là Nhạc Hoành, liền quay lưng đi không dám nhìn nàng.
“Vân Tu!” Nhạc Hoành lại gọi: “Ngươi làm chuyện gì trái với lương tâm mà không dám gặp ta hả?”
Vân Tu lại khiếp vía, ấp úng nói: “Thiếu phu nhân nghĩ lung tung rồi…”
“Vậy ngươi nói mau, sao không dám nhìn ta?” Nhạc Hoành cố ý nói, đi nhanh đến cạnh Vân Tu, đẩy đẩy vai hắn giận dữ nói: “Vân Tu nhiều chuyện, muốn bị phạt thế nào hả?”
Lưng Vân Tu ớn lạnh, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám động. Sửng sốt một trận, Vân Tu cố lấy dũng khí nói: “Thiếu phu nhân, chuyện gì Vân Tu cũng không dám tiết lộ đâu.”
“Cái gì?” Nhạc Hoành ngạc nhiên, đi nhanh đến trước mặt hắn, thăm dò khuôn mặt ủng đỏ của y, “Sao lại hoảng thành thế này? Cho dù là thực sự nói ra ngoài, ta cũng có thể cắt lưỡi ngươi sao?”
Vân Tu vô cùng bối rối, vội không ngừng xua xua tay. “Vân Tu sẽ không tiết lộ nửa lời, ngay cả thiếu chủ cũng sẽ không nói.”
Nhạc Hoành càng lúc càng khó hiểu, đang muốn hỏi đến cùng, Vân Tu bỗng nhiên giơ hai ngón tay lên ngang đầu, nhắm chặt hai mắt chỉ lên trời: “Vân Tu xin thề, chuyện trong rừng trúc... Dừng ở đây, mãi mãi không nói đến nữa.”
Nhạc Hoành nghiêng mặt nhìn Vân Tu ghé sát lại: “Sao ngươi lại biết?”
Vân Tu phẫn nộ buông tay xuống, vừa định mở miệng nói gì đó, Nhạc Hoành bỗng dừng lại vẻ kinh ngạc, đi ra xa mấy bước nhìn thẳng vẻ mặt vô thố của Vân Tu, răng khẽ nhếch nói: “Đại ca coi ta như muội muội ruột, chuyện nên làm cũng là chuyện huynh trưởng làm cho ta, một chữ Hoành, nói to thì to, nói nhỏ thì nhỏ, dừng ở đây.”
“Thiếu phu nhân!” Vân Tu giật mình hiểu ra Nhạc Hoành cũng hoàn toàn không biết tình ý của Ân Sùng Húc với nàng.
“Đừng nói nữa!” Nhạc Hoành phất nắm tay với Vân Tu. “Dừng ở đây.”
Thấy Nhạc Hoành cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi, Vân Tu ảo não tát mình một cái. “Lắm lời, đồ ngu ngốc. Thiếu phu nhân a Thiếu phu nhân, cô cũng... ngốc quá!”
Ngoài soái phủ.
Ngô Tá khó nén được vẻ mặt vui mừng, thật cẩn thận cầm lấy thư của nhà mình, ngẩng đầu chỉ thấy đệ đệ nhìn mình xem xét, nhíu mày hỏi: “Đại ca, trong thư cha nói gì? Sao huynh lại vui vậy?”
Ngô Tá nhìn xung quanh, hướng Ngô Hữu vẫy tay. “Đi lại đây với đại ca.”
Ngô Hữu nghi hoặc đi theo đại ca đến chỗ vắng người. “Tỏ vẻ bí mật gì chứ?”
Ngô Tá phất phất thư trong tay hạ giọng nói: “Trong thư cha nói… hoàng thượng tính lập vương gia làm thái tử.”
Mắt Ngô Hữu sáng rỡ, vui mừng nói: “Thật sao!”
“Cha tự tay viết còn có thể giả sao?” Ngô Tá cười nói: “Cũng là Hoàng Thượng uống rượu xong cao hứng, liền tiết lộ với cha mấy câu, đợi vương gia công Lương trở về, sẽ lập ngài nối ngôi trước toàn triều. Trong thư cha còn nói, huynh đệ chúng ta biết là được rồi, không nên cho ai biết hết.”
Hoàng Thượng chỉ có một công chúa, ngẫm lại cũng chỉ có thể là Vương gia.” Ngô Hữu không quan tâm lắm. “Đều là chuyện trong lòng đã biết rõ, có gì mà phải giấu chứ?”
“Ngô Hữu đệ nghĩ sai rồi.” Ngô Tá ngừng cười nghiêm túc nói: “Nguyên nhân chính là vì hoàng thượng không có con trai, chuyện này mới không thể tiết lộ ra. Bằng không vì sao hoàng thượng không nhân lúc đăng cơ mà lập thái tử? Dù sao vương gia cũng không phải con đẻ của hoàng thượng, vương gia có thể làm thái tử, người ngoài tất nhiên cũng có cơ hội… đệ nghĩ lại đi…”
Ngô Hữu khẽ nhíu mày, nhìn Ngô Tá nói: “Đại ca nói rất đúng.”
Thấy đệ đệ khẽ nói, Ngô Tá vội vàng bịt kín miệng đệ đệ, nhăn mặt nói: “Việc này ta và đệ biết ở trong lòng là được rồi, là huynh đệ cùng nhau lớn lên… đại ca chỉ mong tất cả mọi người đều vui vẻ hưởng thái bình, không nên gặp phải chuyện gì nữa cả.”
Ngô Hữu còn muốn hỏi thêm mấy câu, Ngô Tá thoáng thấy từ phía đường xa Lý Trọng Nguyên đang hướng bọn họ đi tới, cảnh giác vỗ vai đệ đệ, cao giọng nói: “Trọng Nguyên đại ca tìm bọn đệ làm gì thế?”
“Ban ngày ban mặt lại trốn ở đây làm gì chứ?” Lý Trọng Nguyên để ý nói: “Vương gia triệu tập mọi người đến chính sảnh nghị sự, chỉ còn thiếu hai người nữa thôi.”
Ngô Tá xoay người đầy nhắc nhở nhìn vẻ mặt vẫn còn có chút mù mịt của đệ đệ, thấp giọng nói: “Cả Trọng Nguyên đại ca cũng không được nói đâu, nhớ đấy.”
Lý Trọng Nguyên thấy Ngô Hữu có vẻ khác thường, tuỳ ý hỏi: “Sao nhìn vẻ mặt không tốt vậy, đêm qua uống nhiều quá sao?”
“Không phải!” Ngô Hữu cuống quít nói: “... Có lẽ... Thật là uống hơi nhiều...”
Lý Trọng Nguyên lắc lắc đầu nói: “Cũng đừng để cho Vương gia thấy bộ dáng hoảng hốt nói năng lộn xộn này của đệ, lấy lại tinh thần đi.”
Chính sảnh.
Chúng tướng đều đã muốn đến đông đủ, trừ bỏ Ân Sùng Quyết bị trúng tên vẫn chưa khoẻ hẳn được ngồi, còn lại mọi người đều đứng ngay ngắn xếp thành hàng dài, rất cung kính.
Lý Trọng Nguyên liếc ý bảo huynh đệ Ngô gia cùng hắn đứng ở một bên, chắp tay nói: “Mạt tướng đến muộn, mong rằng Vương gia thứ tội.”
“Không sao.” Sài Chiêu rộng lượng nói: “Đêm qua chè chén, hôm nay vẻ mặt ai cũng vui mừng xem khi nào rảnh rỗi phải uống với mọi người mấy chén, tỏ rõ sự hoà thuận cao thấp một lòng của Sài gia quân ta.”
Nghe Sài Chiêu nói đùa thoải mái, tất cả mọi người đều cười ra tiếng. Sài Chiêu khẽ cười, buông tách trà trong tay nhìn về phía Ân Sùng Quyết, hoà ái nói: “Ân nhị thiếu bị thương còn chưa lành hẳn, công Lương cũng đã đi được nửa chặng đường, Ân nhị thiếu trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt ở Ung Thành, đợi đến vết thương không còn trở ngại, lại vì Đại Chu mà ra tay, kiến công lập nghiệp.”
Ân Sùng Quyết cong khoé miệng nói: “Đa tạ Vương gia quan tâm. Sùng Quyết cũng không nóng lòng, vẫn có đại ca của thần ở đây, đại ca cũng giống thần có thể vì vương gia mà lâm trận giết địch, vì vương gia phân ưu giải nạn.”
“Sùng Quyết dũng mãnh vô địch, Sùng Húc oai hùng đại khí.” Sài Chiêu chậm rãi nói: “Mỗi người đều có thể làm lên chuyện lớn. Ung Thành là thành trì quan trọng của Lương Quốc, nay Lương Quốc đã mất đi lá chắn, mấy thành phía sau không khiến ta lo lắng. Bổn vương phong Ân Sùng Húc là phó đô thống, Ngô Tá là Phiêu Kị tướng quân, Vân Tu dẫn quân tiên phong, dẫn 5 vạn quân tiếp tục tiến thẳng về Đô Thành của Lương Quốc.”
“... Ân Sùng Húc? Đại ca? Vân Tu...” Ngô Hữu trong miệng lẩm bẩm: “Ta đâu? Còn có Trọng Nguyên đại ca nữa...”
Ân Sùng Húc giật mình, quỳ một gối xuống nói: “Mạt tướng lấy tài đức gì mà dám kham trọng trách…. Phó đô thống... Vương gia...”
“Có gì không thể?” Sài Chiêu lãnh đạm cười nói: “Khi bổn vương không ở trong quân, ngươi thay bổn vương tọa trấn soái doanh lúc đó chẳng phải đã đảm đương rất tốt sao? Sùng Húc quá khiêm tốn, ngươi vốn là có bản lĩnh trở thành nguyên soái, không nên coi nhẹ chính mình.”
Ân Sùng Húc còn muốn chối từ, Ân Sùng Quyết đã cản lại nói: “Đại ca, Vương gia coi trọng huynh như vậy, còn không mau tạ ơn!”
“Chuyện này…” vẻ mặt Ân Sùng Húc đầy khó xử, dừng một chút cúi đầu nói: “Mạt tướng... Lĩnh mệnh.”
Ngô Tá tiến lên mấy bước nói: “Vương gia không đi cùng chúng thần sao?”
Sài Chiêu vuốt tà áo nói: “Đại quân đã đi xa Đại Chu, đường đi xóc nảy vất vả, may mắn có được nơi tốt như Ung Thành, cũng cần nghỉ ngơi hồi phục, nhưng công Lương không thể chậm trễ một khắc, bổn vương tin Sùng Húc và Ngô Tá có thể ứng phó trước mắt.”
Lòng Ngô Tá vô cùng kích động, quỳ xuống theo Ân Sùng Húc nói: “Mạt tướng nhất định không phụ sự phó thác của vương gia, một lòng phù trợ Ân đô thống đánh bại Lương Quốc.”
Vân Tu nhếch miệng muốn nói gì đó, tròng mắt lướt qua khuôn mặt khiêm tốn của Ân Sùng Húc liền không nói nữa, bàn tay khẽ vỗ vỗ bội kiếm bên hông.
Sài Chiêu nhìn Vân Tu: “Vân Tu, sao ngươi còn chưa lĩnh mệnh.”
Vân Tu cười bất hảo, chậm rãi đi đến phía sau Ân Sùng Húc và Ngô Tá, quỳ một gối xuống nói: “Vân Tu chẳng qua cũng chỉ là kẻ nâng tên cho thiếu phu nhân, nhân lúc rảnh rỗi khó được thiếu chủ coi trọng như thế này. Nếu thiếu chủ ở lại Ung Thành, Vân Tu… cũng chỉ có thể đi ra ngoài mở mang quyền cước. Đa tạ Thiếu chủ, Vân Tu lĩnh mệnh!”
Thấy vẻ tuỳ ý tiêu sái của Vân Tu, có người cười nói: “Bản lĩnh của Vân tướng quân không thua bất luận kẻ nào, rồi lại không ăn bổng lộc của triều đình, trong quân cũng không giữ chức vị gì, thật sự là khiến người ta thoải mái.”
Nói xong tất cả mọi người đều nhìn Vân Tu cười ha ha, Vân Tu nhíu mày xoay người chỉ vào chúng tướng đang cười to nói: “Được rồi được rồi, Vân Tu ta ghét nhất điệu bộ này… Các ngươi chia nhau bổng lộc của ta, phải mời ta uống rượu ăn thịt đó.”
Khuôn mặt điểm trai của Lý Trọng Nguyên cố nở nụ cười hùa theo chúng tướng, Sài Chiêu im lặng nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người, mắt xám ung dung bình thản.
Nghị sự xong, Sài Chiêu muốn đi tìm Nhạc Hoành, đi được mấy bước liền dừng chân hỏi: “Theo ta là có chuyện muốn hỏi sao?”
“Vương gia...” Lý Trọng Nguyên đi phía sau bị Sài Chiêu phát hiện, bối rối nói: “Trọng Nguyên thất lễ.”
Sài Chiêu xoay người nói: “Nơi này không có người ngoài, không cần phải một câu vương gia, hai câu vương gia. Chúng ta là huynh đệ bằng hữu lâu năm, cho dù đệ gọi ta một tiếng Sài Chiêu, cũng giống nhau cả.”
“Trọng Nguyên không dám!” Lý Trọng Nguyên bối rố không biết làm sao, “Vương gia làm khó thần rồi!”
Sài Chiêu ý bảo Lý Trọng Nguyên đi vào bàn thạch anh trong viện cùng mình ngồi xuống, đích thân châm trà cho hắn, rồi đưa đến tay hắn, thấy Lý Trọng Nguyên vẫn cúi đầu không dám nhận, cười nói: “Trọng Nguyên còn nhớ những năm tháng Sài gia đổ máu chống Lương khi đó không..”
“Trọng Nguyên sao có thể quên được chứ?” Lý Trọng Nguyên nhếch đôi mày đẹp, khẽ nói.
“Khi đó, cho dù Nam Cung gia nguyện ý đề bạt chúng ta...” Sài Chiêu nhớ lại nói: “Nhưng lương thảo lại vẫn không cấp cho Sài gia, là ai có thể trù tính phân ưu thay ta và thúc phụ, tìm kiếm quân lương mọi nơi, khiến cho tướng sĩ không còn lo lắng chuyện gia thê?”
Môi Lý Trọng Nguyên giật giật, cũng khó có thể nói lên lời.
“Đó là Lý Trọng Nguyên đệ.” Sài Chiêu nhìn thẳng vào mắt hắn. “Khi đó đệ và công chúa mới thành hôn chưa lâu, thúc phụ căn bản không muốn đệ phải ra sa trường đẫm máu, nhưng đệ lại một mực cùng chúng ta, kháng địch hai năm, công của đệ không nhỏ.”
“Ngài vẫn còn nhớ những chuyện này…” Lý Trọng Nguyên thấp giọng nói, do dự một lát rất nhanh đã hỏi: “Vậy lần này... Vì sao để cho Ân Sùng Húc lãnh binh? Ngô Tá còn có thể đi theo… vì sao đệ, lại chỉ có thể ở lại Ung Thành.”
Chia sẻ: Có liên quan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...