Vấn Nhã dương dương đắc ý ngon miệng mà ăn sáng vừa mới bưng lên bàn, còn nhẹ nhàng húp vài ngụm rượu, miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ‘ ha ha ’.
Vương Lôi đầu đầy mờ mịt nhìn tiểu nữ nhân trước mắt, thật không hiểu vì sao nàng lại tự tin như thế, viên tiểu não kia của nàng rốt cuộc chứa những thứ gì vậy, lời nói ra như lải nhải lại thần thông, nói đến thật sự có chút quái lạ, hoàn hảo khuôn mặt oa nhi, người khác đều nghĩ nàng vẫn là tiểu hài tử, bằng không người chuẩn bị trở thành dâm ô đãng phụ ấy chứ!
Không để ý lễ nghi còn chưa tính, còn muốn giữa bàn dân thiên hạ quyến rũ nam nhân nữa chứ, tất cả mỗi tiếng nói, cử động của nàng, là không giống người thường như vậy, thật làm cho người khác hoài nghi nàng có phải thật là người nơi này hay không, hãy nhìn nàng đi, chán ghét còn không đứng dậy, thật sự là kỳ quái.
Vương Lôi không khỏi lắc lắc đầu.
Vấn Nhã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong suy nghĩ của nàng, không chú ý tới Vương Lôi, chỉ là một mình ngồi uống chút rượu, nghĩ đến khốc ca của nàng:
‘Sớm muộn gì cũng là của ta, hắc hắc, ta gọi chàng là khốc, hiện tại sợ ở trong lòng cũng đang nhớ thương ta rồi ấy chứ.’
“Ai nha, hắn giống như không nói cho ta biết tên của hắn gọi là gì, ta đây làm sao tìm được nha, choáng váng, thật sự là thất sách.”
Vấn Nhã bỗng nhiên kêu sợ hãi ra tiếng.
Vương Lôi hoảng sợ, đầu đầy hắc tuyến nhìn Vấn Nhã.
‘Nha đầu này tại sao còn đang suy nghĩ đến nam nhân kia thế, hắn có tốt như vậy ư, thật là, nữ nhân thủy tính dương hoa này, có Hoàng Thượng lại còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng cho rằng Hoàng Thượng là người chết sao. ’
“Tiểu thư, khi nào thì chúng ta trở về đây?”
Vương Lôi muốn mượn việc này dời đi lực chú ý của tiểu nữ nhân.
“Cái gì? Ta vừa mới đi ra, soái ca cũng chưa cua được, huynh để cho ta trở về sao, Vương đại ca, huynh có phải không thích Nhã Nhi hay không, cảm thấy ở cùng với Nhã Nhi thực mất mặt đi, nếu như vậy, huynh trở về trước là được rồi, ta sẽ không trách huynh, cũng sẽ không hướng Hoàng Thượng mật báo đâu.”
Vấn Nhã tính tính rồi sau đó nghiêm túc nhìn Vương Lôi, muốn từ trong mắt của hắn nhìn ra đáp án.
Vương Lôi trông gương mặt nàng tươi cười kiều diễm ướt át vì uống rượu lại kết hợp với bộ dạng nghiêm túc lúc này, bỗng nhiên không biết làm sao, trong lòng cảm thấy sợ.
“Tiểu thư nói đi đâu vậy…, Vương Lôi vâng mệnh bảo hộ Tiểu thư, tất nhiên là tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt rồi, muôn lần chết không chối từ.”
Vương Lôi lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Ả, như vậy sao, Nhã Nhi còn tưởng rằng Vương đại ca không thích Nhã Nhi, muốn hồi cung rồi đi, xem ra Nhã Nhi hiểu lầm Vương đại ca rồi, thực xin lỗi nha, Vương đại ca, chúng ta đi ra cũng không phải là chủ tớ gì, không cần phân biệt được ta và huynh, chúng ta uống một chén đi, sau đó hảo hảo đi dạo thành Lăng Châu này.”
Vấn Nhã chân thành vừa rót ly rượu đưa tới trước mặt hắn.
Trong lòng Vương Lôi giờ khắc này là trăm loại tư vị, có chút xúc động, có chút vui vẻ, còn có chút thoải mái không nói nên lời, chỉ biết là tiểu nữ nhân trước mắt này trông không giống người thường như vậy, đáng giá hắn dùng tánh mạng đi bảo hộ.
Vấn Nhã nhìn hắn lộ ra tươi cười khó gặp, nụ cười kia dịu dàng cùng vui vẻ, ẩn chứa tràn đầy bao dung.
Vấn Nhã nhìn thấy Vương Lôi tươi cười sửng sốt một hồi, ý cười ở khóe miệng cũng nhàn nhạt nhiều hơn, giống như ánh mặt trời xuyên thấu làm ấm áp lòng người. Giờ phút này nàng làm sao còn giống tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi nữa chứ.
Lãnh Sát hiện tại chính như lời Vấn Nhã nói tâm hắn đã loạn như ma, hắn ra khỏi khách điếm sau đó vẫn chưa đi xa, mà vẫn ở gian ngoài khách điếm dựa vào góc tường suy nghĩ chuyện vừa mới phát sinh. Hắn có điểm ảo não về bối rối của bản thân, rõ ràng có thể trở về phòng trong khách điếm, nhưng bây giờ lại ở góc tường ăn gió lạnh, tuy nói cuối thu gió cũng không đến xương, nhưng hắn chán ghét việc bản thân ngây ngốc đứng ở chỗ này.
Hắn đến thành Lăng Châu đã hai ngày rồi, vẫn ở tại gian khách điếm này, đây là nơi hắn mỗi lần tới thành Lăng Châu chắc chắn sẽ ở, xem như cách thức liên lạc với sư muội, cho nên hắn cũng sẽ không dễ dàng rời đi, cơ hội này bị tiểu nữ nhân đó lăn qua lăn lại, hắn cũng quên suy nghĩ đến điểm ấy.
Nói đến tiểu nữ nhân đó thật đúng là ngoại tộc, hắn đi khắp Nam Bắc nhiều năm như vậy, cái dạng nữ nhân gì mà chưa gặp qua, lại duy chỉ có bị nàng nhiễu loạn tâm thần của hắn, thật sự là kỳ quái.
Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, mặc dù hắn không tính là người trong liên minh, nhưng hắn phải báo ân, nếu như có ràng buộc, sao còn có thể làm một sát thủ đây, chủ nhân đối với hắn ân trọng như núi, hắn không thể để cho hắn ta thất vọng được.
Nghĩ đến đây, Lãnh Sát tỉnh lại, đem hình ảnh tiểu nữ nhân tự mình đa tình đó đuổi ra khỏi não, mắt đơn độc xinh đẹp lại khôi phục như lúc nãy.
Nói sao thì Vấn Nhã cùng Vương Lôi bởi vì đâm tầng xấu hổ này, hiện tại tựa như lão bằng hữu vừa ăn vừa tán gẫu, khi Vấn Nhã hiếu kỳ hỏi cái gì thì Vương Lôi biết gì nói nấy, cố gắng hết sức.
Bên trong hai người thân thiện cùng với một người lạnh lùng ở bên ngoài đã hình thành lên một loại so sánh mãnh liệt. . .
Khi Vấn Nhã tỉnh lại, hoảng hốt phát hiện nàng nằm ở trên giường khách điếm, mà Vương Lôi tựa vào trên bàn giữa gian mà ngủ, Vấn Nhã lập tức nhớ lại nàng vừa rồi cùng Vương Lôi ở khách điếm ăn cơm, Vương Lôi còn nói cho nàng biết rất nhiều chuyện nàng không biết về Tiền Hân Quốc cùng tam quốc khác, còn có chút chuyện giang hồ chuyện nữa, nàng nghe đến hăng say, ngay cả uống rượu nhiều cũng không tự biết. Cho đến trước mắt nàng mơ mơ hồ hồ rồi, Vương Lôi mới cảnh giác lập tức mướn phòng ôm nàng đi lên nghỉ ngơi.
Vấn Nhã vừa định đứng dậy, Vương Lôi đã phát hiện, nhanh đứng dậy nói:
“Tiểu thư, người không sao chứ, lần sau đừng uống nhiều như vậy, đều do thuộc hạ không chú ý mới khiến cho Tiểu thư uống nhiều quá.”
Vấn Nhã nhìn sắc mặt quan tâm của Vương Lôi, ôn nhu nói:
“Vương đại ca, ta không sao, không phải là uống nhiều hơn hai chén thôi sao ư, đừng ngạc nhiên như vậy, à, đúng rồi, Vương đại ca, huynh luôn luôn ở đây sao? Tại sao không đi gian phòng của mình mà nghỉ ngơi đi?”
Vương Lôi nghe nàng nói, trên mặt có chút điểm không được tự nhiên, nói:
“Thuộc hạ phải bảo vệ Tiểu thư an toàn, lo lắng một mình Tiểu thư ở trong phòng, cho nên ngồi liền ngủ mất.”
Thầm nghĩ:
“Nàng sẽ không hiểu lầm ta có ý đồ bất lương chứ.”
Vấn Nhã cảm thấy hơi kinh ngạc, cổ đại này không phải thực chú trọng danh tiết sao? Dù nàng không phải để ý chuyện này, nhưng mà hắn không thể không biết đi, chỉ sợ trong mắt mọi người xung quanh sẽ không ổn. Còn nữa, buổi tối nàng còn có kế hoạch nữa mà, không thể để cho hắn phát hiện ra, nhưng hắn ngốc từng bước không rời cũng không phải biện pháp hay à.
“Vương đại ca, huynh nha, về sau đừng khẩn trương như vậy, ta một tiểu nữ tử, làm sao có người hại ta đây, như thế này đi Vương đại ca, như vậy quá vất vả cho huynh rồi, huynh còn chưa đón dâu đó, chớ vì Nhã Nhi làm hỏng thanh danh của huynh, huynh vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, có việc gì Nhã Nhi sẽ gọi huynh.”
Vương Lôi thấy bộ dạng Vấn Nhã kiên trì, nghĩ hắn một đại nam nhân cùng một nữ tử trong phòng quả thật không hợp lễ nghi, vừa rồi cũng không biết hắn trúng tà gì nữa, nhìn bộ dạng nàng say rượu xinh đẹp, thế nhưng giống như gặp ma không thể rời tầm mắt của mình được, hắn đây là làm sao, nàng đã là Quý Phi nương nương mà.
Trong lòng Vương Lôi chấn động, thảng thốt đứng dậy, cung kính nói:
“Thuộc hạ không suy nghĩ chu toàn, thỉnh nương nương thứ tội, thuộc hạ sẽ đi ra ngoài.”
Nói xong xoay người đi.
“Aizzz, Vương đại ca, huynh đây là hát cái gì vậy a, Nhã Nhi cũng không trách huynh, Nhã Nhi nói qua nếu đi ra ngoài, cũng không cần xa lạ như vậy, Nhã Nhi vẫn đem huynh trở thành đại ca mà đối đãi, Vương đại ca vì sao phải khách khí như thế, không nguyện ý đem Nhã Nhi làm muội muội sao?”
Vấn Nhã nghĩ rằng nam nhân cổ đại như thế nào lại nhạy cảm như vậy. Đây cũng là một loại phiền toái a.
“Không phải, thuộc hạ không dám, thuộc hạ cáo lui.”
Vương Lôi nghe nàng nói một câu đại ca này, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
‘Nàng muốn mình làm ca ca sao, mình thật sự là hồ đồ, nàng là nữ nhân của Hoàng Thượng, mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì đấy, ở hy vọng xa vời nàng đối với chính mình vài phần kính trọng à.’
Vương Lôi biết vậy nên cả người vô lực.
Vấn Nhã nhìn hắn như vậy cảm thấy rất kỳ quái.
‘Là mình nói sai cái gì ư, lúc ăn cơm hoàn hảo lắm cơ mà, lúc này lại phát cái thần kinh gì chứ, nam nhân này thật đúng là không hiểu nổi hắn, quên đi, sao cũng được, có thời gian lại nói chuyện với hắn thì được rồi.’
Vấn Nhã cảm giác mạng nàng có chút khổ.
Bởi vì cái gọi là không thể trùng hợp hơn, Vương Lôi vừa mở cửa, bên ngoài Lãnh Sát vừa vặn nhìn qua, hai người vừa thấy tức thì sửng sốt, khóe mắt Lãnh Sát liếc thấy trong phòng có người y phục có chút loạn ngồi ở trên giường nhìn nam nhân trước mắt này giống như thực ủy khuất, trong lòng một cỗ hờn dỗi mà sinh ra, ‘hừ’ một tiếng thật mạnh cũng nâng bước rời khỏi.
Vấn Nhã bị trùng hợp trước mắt khiến cho nàng trợn mắt há hốc mồm.
‘Chuyện này, chuyện này, cũng quá đúng dịp đi chứ.’
Lãnh Sát lạnh như băng liếc mắt một cái cùng tiếng hừ lạnh lùng thật mạnh khiến nàng không tự chủ được rùng mình một cái, cảm giác này làm sao lại giống như thê tử hồng hạnh vượt tường vừa vặn bị trượng phu bắt tại trận vậy ta.
Lập tức lại nghĩ.
‘Nam nhân này tại sao ở nơi này thế, chẳng lẽ nhanh như vậy đã nhớ đến mình sao, tìm đến mình ư.’
Vấn Nhã lập tức vui vẻ, nhưng mới vừa rồi, hắn nhất định là hiểu lầm nàng và Vương Lôi rồi, vậy phải làm sao bây giờ. Vấn Nhã nhất thời lại loạn thành một đoàn.
Vương Lôi bị một màn trước mắt này lại khiến cho vẻ mặt kinh nghi.
‘Nam nhân này tại sao lại ở chỗ này, hắn làm sao có thể có loại phản ứng này, chẳng lẽ hắn thật sự như lời tiểu nữ nhân nói yêu nàng mà đến tìm nàng sao? Nhìn đến mình từ bên trong đi ra khẳng định hiểu lầm cái gì đó.’
Vương Lôi nghĩ lúc này hắn ở trong phòng Vấn Nhã thực là may mắn rồi, thầm suy nghĩ hiểu lầm cũng tốt.
Vấn Nhã kéo chăn hướng đỉnh đầu để chùm lên, bản thân sinh hờn dỗi.
Vương Lôi thấy thế, đành phải đóng cửa lại, bất đắc dĩ rời đi.
Nói tiếp, Lãnh Sát vừa về tới gian phòng của hắn, thanh kiếm hướng trên bàn hung hăng quăng ra, trong lòng là hỏa thiêu.
“Tiểu nữ nhân này không biết cảm thấy thẹn sao, nàng làm sao có thể như vậy, vừa nói thích mình xong, một giây sau cùng người bảo hộ ở trên giường rồi, nàng xem Lãnh Sát ta là cái gì, đùa giỡn ta vui lắm sao? Nữ nhân đáng giận này, nữ nhân chết tiệt, ta nhất định phải báo thù nhục nhã này mới được!”
Lãnh Sát vừa nói vừa thề xong, nghĩ đi nghĩ lại:
‘Mình làm gì thế này, nổi giận cái gì chứ, rõ ràng vừa thu lại hoảng loạn trong lòng, quyết định về sau không cùng nàng dây dưa, mình ở đây nổi giân cái gì vậy, nàng trên giường với ai liên quan gì đến mình, ta cùng nàng cái gì cũng không phải, mình rốt cuộc đang giận cái gì chứ.’
Nhưng cứ vừa nghĩ tới tên nam nhân anh tuấn kia từ trong phòng nàng đi ra, trong lòng liền giống như bị người đào mấy khối thịt làm cho đau.
‘Lãnh Sát ta chẳng lẽ thật sự đã thích tiểu nữ nhân đùa giỡn mình sao?’
Lãnh Sát ý thức được suy nghĩ của chính mình vừa rồi quá khích, đặt mông ngồi ở trên ghế gỗ, chợt cảm thấy nản lòng thoái chí, một loại tư vị kêu khổ chậm rãi ở đáy lòng khuếch tán ra.
Vấn Nhã buồn ở trong chăn suy nghĩ một màn vừa rồi, bỗng nhiên nở nụ cười.
‘Cổ đại này thật đúng là thú vị, nam nhân cổ đại thì càng thú vị hơn.
Nghĩ đến biểu tình của Lãnh Sát vừa rồi có thể khẳng định người nam nhân kia đối với mình là thú vị, bằng không hắn tức cái gì, chỉ cần hắn đối với mình động tình là được. Chút ít hiểu lầm như thế, chỉ bằng đầu nhỏ thông minh của mình mà còn sợ không giải quyết được hay sao. Đến lúc đó còn không phải bị ta năm trong lòng bàn tay sao. Ha ha.’
‘Tiểu tử Vương Lôi đó cũng kỳ quái, cũng không biết náo loạn cái gì mà hắn không được tự nhiên, sẽ không phải cũng thích mình đi, hẳn là sẽ không, giống cái loại người chính thống biết mình là nữ nhân của Hoàng Thượng, làm sao có thể còn thích chính mình đây.
Bất quá mình cũng quả thật không thích hợp với người như hắn.’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...