Săn Lùng Ô Sin (Nơi Đâu Tìm Thấy Em)

Như tìm thấy được ánh sáng trong đêm tối mù mịt, dù đó chỉ là một đốm lửa tàn nhưng cũng làm cho tôi vô cùng yên tâm. Trái tim căng như dây đàn của tôi đã được nới lỏng, tôi thở phào một hơn, buông mình xuống. Tôi biết mình được cứu rồi, dù người cứu cũng chẳng tốt đẹp gì và vừa mới vài phút trước thôi còn suýt làm nhục tôi. Nhưng, chí ít ra hắn không gàn dở như cái lũ ghê tởm này, và hơn hết, hiện tại hắn còn xuất hiện ở đây. Trong lòng cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn chưa đến mức rơi vào cái hố sâu không đáy, vạn kiếp bất phục. Tôi yên lặng đợi, tầm năm đến bảy phút thì có người bước đến bên tôi. Vẫn cái mùi bạc hà dễ chịu đó, một chiếc áo khoác phủ lên người tôi, bế tôi dậy. Hiện tại tôi đang giả ngất, vì tôi không biết phải đối mặt với hắn như thế nào sau cái tát giáng trời đó và lần cứu tôi vừa rồi. Đời này tôi chưa từng đánh ai mạnh như là đánh hắn, tôi dường như đã dùng toàn bộ sức để cho hắn thấy tôi ghét cái hành động đó của hắn thế nào. Và giờ thì tôi cảm thấy rất bối rối, sau bao nhiêu chuyện như thế, tôi cũng rất mệt.

Tôi yên lặng tựa vào lồng ngực hắn, lúc này mới cảm thấy an toàn. Một lúc đi đường, tôi được đặt vào trong ghế ngồi. Ghé mắt nhìn quanh, tôi phát hiện là Long đến đón chúng tôi. Ngồi trong xe, dù nhắm mắt nhưng tôi vẫn không thể đưa mình vào giấc ngủ, tuy nhiên điều đó lại giúp tôi nghe được cuộc nói chuyện của họ. Đầu tiên là tiếng Long:

- Cậu cảm thấy chơi đùa với cô ấy như vậy vui lắm à?

- Tôi không chơi đùa!_Tiếng Thiên đáp lại.

- Nhưng cô ấy sẽ hiểu lầm, tôi không hy vọng điều đó xảy ra. Rõ ràng trong lòng cậu còn chưa buông được, hà cớ gì kéo theo cô ấy. Cô ấy cũng không phải Yến._Giọng Long ôn tồn, cũng không nghe ra buồn giận.

- Tôi biết, cô ấy không có bất kì điểm nào giống Yến._Đây là giọng khẳng định chắc nịch của Thiên, sau câu nói này, cả hai cũng không nói thêm bất kì lời nào nữa, không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.

Tôi được họ đưa về lại biệt thự, vẫn được Thiên ôm trên tay, tôi trở lại phòng của hắn. Lúc hắn đặt tôi trên giường, đang chuẩn bị xoay người rời khỏi thì tôi quyết định mở mắt, đồng thời cũng mở miệng:

- Tay anh bị thương rồi. Nên đến bệnh viện kiểm tra đi.

Vừa nãy lúc hắn ôm tôi, tôi cảm giác có chút gì đó ẩm ướt thấm vào lưng áo, một lát sau thì mùi máu tanh xộc lên mũi nên không khó đoán lúc ẩu đả với lũ kia. Mặc dù cơn kinh hoàng vẫn chưa tan hết, nhưng nằm trong lòng hắn suốt từ nãy đến giờ, tôi cũng tĩnh tâm được chút rồi. Cho nên tôi mới có lòng tốt nhắc nhở. Thiên khựng lại trong vài giây, nhìn xuống cánh tay máu đỏ tươi vẫn đang chảy, đáp:

- Không sao, chỉ là vết thương nhẹ, bôi thuốc là xong.

- Cẩn thận nhiễm trùng._Tôi nhắc. Hắn nghe vậy giọng mang theo sự đùa cợt:

- Nếu lo lắng vậy thì chi bằng em băng bó cho tôi là xong._Tôi nghe vậy mím môi, lát sau mới đáp- Được!

Thiên dường như không ngờ tôi sẽ đồng ý, khuôn mặt thoáng qua nét ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thu lại, hắn tiến về phía giường ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi chống người ngồi dậy, tiến tới chỗ để hộp y tế, kéo hắn ngồi xuống. Bởi vì học ngành y, cho nên tôi cũng đã từng học qua xử lí thương tích, hôm nay cũng coi như một lần thực tập. Lặng lẽ băng bó xong cho hắn, tôi nhàn nhạt nói:

- Cảm ơn anh đã cứu tôi!

Rồi sau đó, tôi mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo, tự mình vào nhà tắm để thay. Nhưng trước khi tôi kịp bước chân vào nhà tắm đã nghe tiếng Thiên gọi:

- Này, hôm nay tôi…xin lỗi!_Nói xong câu đó, hắn bỏ ra ngoài, mà tôi ngẩn ngơ một lúc rồi mới bước vào nhà tắm.

Ở trong nhà tắm, tôi rất tích cực cọ rửa kĩ lưỡng bản thân, tôi không muốn lưu trên người dù chỉ là một chút mùi của bọn lưu manh đó. Nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, tất thảy đều làm tôi ghê tởm, ngoài trừ việc được cứu. Chà xát môi mình đến sưng lên, tôi vẫn chưa cảm thấy sạch sẽ. Chuyện đã xảy ra dù không thành vẫn làm tôi bị bóng ma tâm lý. Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu hôm nay Thiên không phát hiện ra tôi ở đó, tình trạng của tôi sẽ thê thảm như thế nào. Tôi cuộn người trong bồn tắm, ôm lấy đầu gối, khóc nấc lên. Đời tôi không ít lần bị trêu ghẹo nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống vừa rồi, nói không sợ thì quá dối lòng rồi. Khóc lóc một lúc, tôi quyết định gạt nước mắt, bước ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo rồi ra ngoài.

Giờ thì tôi biết bốn kẻ kia không phải như cái bề ngoài của họ, và hơn hết, họ đều là “đàn ông bình thường”, họ cũng có nhu cầu. Việc tiếp xúc thân mật như cùng giường với một người đàn ông dù họ không hứng thú với mình thế nào thì vẫn không an toàn. Tôi đến đây chỉ muốn làm một người giúp việc chứ không phải bán thân, cho nên tôi không nhất thiết phải đem bán thân thể để lấy lòng. Lại không nói, ngủ cùng giường với một người đàn ông, dù không xảy ra chuyện gì thì vào mắt kẻ khác vẫn là hành vi không đứng đắn. Qua chuyện hôm nay, tôi thấy mình vẫn cần dè chừng. Tôi đã suy nghĩ kĩ càng lúc trong nhà tắm và tôi cần nói quyết định của mình cho Thiên.

Cửa chợt mở, một bóng dáng lao nhanh về phía tôi. Tôi sợ hãi theo quán tính nhào về một bên để tránh, tôi rất sợ sẽ xảy ra chuyện như vừa nãy. Người đó bắt hụt tôi, cả cơ thể nhào về một bên, té nhào trên đất và la oai oái. Thì ra là Mỹ Liên, tôi có chút kinh ngạc đỡ con nhỏ đứng dậy, vừa được đứng lên, nhỏ đã liếc tôi:

- Bạn bè mà đối xử với nhau thế đấy.

- Xin lỗi, tao…

- Không cần để ý, tao biết chuyện xảy ra với mày rồi. Băng, mày sợ lắm phải không?_Liên giọng nhẹ bẫng như đang nói nhỏ cho chính mình nghe, nhưng tôi vẫn nghe thấy. Tôi mím môi không nói, qua vài phút, con nhỏ phá vỡ không khí, kéo tôi lên giường, vui vẻ kể:


- Hôm nay tao được phép ngủ ở đây với mày. Mày biết không, anh Long tự mình đến đón tao đó, tao cũng bất ngờ lắm. Không ngờ lần đầu tiên được ngủ ở đây, tao vui lắm. Nhờ phúc mày cả._Tôi biết con nhỏ đang nói lảng sang chuyện khác để không động chạm đến nỗi đau trong lòng tôi. Nghe con nhỏ kể, tôi vẫn chỉ duy trì im lặng. Xem ra tối nay Thiên sẽ không ở trong phòng, cũng tốt, tôi không muốn đối diện với hắn chút nào.

Một đêm trôi qua yên bình, mặc dù không ngủ cùng Thiên nhưng đêm tôi vẫn hay giật thót bởi sợ hãi. Mỹ Liên lúc này trở nên nhạy bén lạ thường, tôi tỉnh lúc nào nhỏ cũng mở mắt lúc đó. Mỗi lần thấy khuôn mặt tái mét của tôi, Mỹ Liên lại ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như mẹ tôi vẫn hay làm, dịu dàng nói:

- Ổn rồi, đừng sợ, không có gì đâu!

Sáng hôm sau, do một đêm chập chờn, tôi dậy rất sớm, chuẩn bị đồ ăn cho bốn người bọn họ, tôi chỉ để lại mảnh giấy rồi cùng Mỹ Liên đến trường từ sớm. Mặc dù chúng tôi cũng gọi là đến sớm, nhưng khi chúng tôi đặt chân đến trường, mọi người cũng đã có mặt khá là đầy đủ. Môi trường đại học dù thiếu những con mọt sách thì cũng sẽ không thiếu những kẻ chăm chỉ. Tôi vừa đặt chân đến trường, ánh mắt ai nấy đều dồn về phía tôi như vừa mới thấy người ngoài hành tinh xâm nhập Trái Đất vậy. Tôi nhíu mày, cùng Mỹ Liên bước vào giữa những cái chỉ trỏ. Tiếng xì xầm ngày càng nhiều, tôi nghe loáng thoáng có vài tiếng xỉ vả, vài tiếng khinh thường, vài tiếng tò mò, lại có vài tiếng mỉa mai. Bước nhanh kéo Mỹ Liên tới bảng thông tin, tôi không phải kẻ ngu khi cứ để họ chỉ trỏ mà người trong cuộc lại không hay chuyện gì xảy ra.

Chỗ bảng thông báo cũng chật ních người, khi tôi vừa đến, bọn họ vẫn chỉ trỏ nhưng lại dạt về một phía để tôi chen vào. Trên bảng thông báo, một bức ảnh to bằng khổ giấy A4 đập ngay vào mắt tôi, là bức ảnh trong bar ngày hôm qua. Tôi cuộn chặt nắm đấm, sự tức giận xen lẫn nhục nhã trào dâng trong lòng. Bức ảnh chụp lại cảnh tôi và Long bước ra từ trong nhà vệ sinh của quán bar, còn cả ảnh lúc tôi với Thiên hôn nhau, mà những bức ảnh mang tính bảo mật này chỉ có kẻ đầu xỏ mới có được. Tôi không ngờ hắn lại bỉ ổi như thế. Tôi nhanh chóng xé bức ảnh xuống, vo lại, sau đó kéo Mỹ Liên rời đi trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người.

Tôi nhẫn nhịn suốt cả buổi học, sau đó lặng lẽ trở về. Ngày hôm nay, tôi tận lực trốn tránh bọn họ, dù là trong bất cứ giờ ra chơi nào cũng rất nhanh chóng rời đi trước khi bọn họ đến lớp tìm. Tôi đã nghe Mỹ Liên kể lại lũ người kia đến lớp tìm tôi nhưng không thấy, vẻ mặt bất lực của bọn họ. Hôm nay, tôi cũng cố tình ra sớm với ý định sẽ trở về kí túc xá với Liên, chờ khi tâm trạng tôi bình ổn, tôi mới có thể ba mặt một lời nói chuyện với bọn họ. Như đoán trước được ý định của tôi, tôi vừa bước chân ra cổng, tôi đã thấy bọn họ đứng sẵn ở đó đợi. Vẻ mặt của Kiệt và Phong trông có vẻ hả hê lắm, còn vẻ mặt của Long lại có vẻ lo lắng, còn Thiên thì bày ra khuôn mặt cau có khó coi. Tôi chỉ liếc bọn họ rồi cùng Mỹ Liên lướt qua, chuyện đến nước này, ngay cả nói chuyện với mấy bạn gái ngồi gần mà mình làm thân được tôi cũng không dám, bảo tôi làm sao có thể tha thứ cho họ dễ dàng đây.

Long tiến về phía tôi, giữ lấy tay tôi, ngập ngừng gọi:

- Băng…_Tôi nghe gọi không đáp, chỉ nhẹ nhàng gạt tay Long ra. Dù biết không nên giận cá chém thớt bởi Long không có lỗi, nhưng cứ nghĩ anh cùng một bọn với bọn họ, tôi lại không cách nào nói chuyện được với anh.

- Cô đứng lại, chúng ta cần nói chuyện._Giọng Thiên lạnh lùng vang lên, hiển nhiên là không cho cự tuyệt.

- Được, chúng ta ra chỗ khác nói._Tôi nhàn nhạt đáp. Chuyện đối mặt cũng chỉ là sớm hay muộn, nói ra sớm sẽ giải quyết triệt để, không dây dưa nhiều vẫn tốt hơn.

Tôi cùng bốn vị “hoàng tử” rời đi trước ánh mắt soi mói của lũ học sinh trong trường. Cả ngày nay bị chỉ trỏ, tôi đã quá quen với cảnh này rồi, cho nên vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh cùng Mỹ Liên bước lên xe. Bọn họ đưa tôi đến một quán café khá yên tĩnh. Ngồi đối mặt với nhau, tôi lạnh lùng nói:

- Có gì cần nói thì nói đi.

- Chúng tôi…xin lỗi._Kiệt vừa mở miệng, tôi đã nghe ngay ra ngữ điệu miễn cưỡng của hắn. Xem ra bốn tên tối hôm qua đã nói chuyện với nhau và bọn họ thống nhất gì đó nên mới có lời xin lỗi này. Chứ ở với họ một thời gian, tôi thừa hiểu bản chất của Kiệt, hắn vô cùng bướng bỉnh và thích coi mình là trung tâm, cho nên hắn sẽ không dễ dàng nói ra lời xin lỗi.

- Không cần phải miễn cưỡng bản thân._Tôi nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí chính là châm chọc. Tôi thấy ánh mắt có chút khó chịu của Kiệt và ánh mắt bình thản của Phong thoáng qua tia kinh ngạc. Tôi từ trong cặp rút ra mấy tấm ảnh dán ở bảng thông báo, ném vào mặt Kiệt, nói:

- Việc anh làm ngày hôm qua, anh hãy tự suy nghĩ kĩ. Sỉ nhục người khác chắc anh vui lắm nhỉ? Tôi không phải trò đùa của các anh. Thứ lỗi tôi không nhận lời xin lỗi miễn cưỡng kia. Công việc từ chỗ các anh, tôi không làm nữa. Chúng ta từ nay đừng nên liên quan đến nhau thì hơn. Việc anh làm ngày hôm đó với tôi, tôi không cách nào tha thứ được, danh dự không phải là thứ có thể để người khác dẫm đạp._Tôi nói một tràng rồi đứng dậy.

- Vũ Thiếu Kiệt!..._Tôi nghe tiếng Thiên gầm lên, Long vội vàng ngăn trước mặt tôi, nhưng không nói bất cứ lời nào.

- Băng, ảnh này không phải tôi tung ra._Kiệt chạy tới trước mặt tôi. Tôi lặng im nhìn hắn, như chờ hắn giải thích. Kiệt dường như rất sợ người khác hiểu lầm, nên vội vã nói:

- Tôi thừa nhận là hôm đó tôi có chơi khăm cô, nhưng tôi đã kiểm soát mức độ của thuốc, nó cũng không có tác dụng quá lâu. Tuy nhiên, tôi không làm cái việc hèn hạ là tung bức ảnh này._Tôi nghe thế khẽ nhướn mày, bắt tôi tin lời của kẻ đã từng hãm hại mình, đây là việc nực cười nhất tôi từng nghe.

- Hửm, vậy anh chứng minh đi.

- Chúng tôi hứa trong một tuần sẽ tìm ra thủ phạm, trước hết cô vẫn nên theo chúng tôi về. Chỉ cần cô ở bên cạnh chúng tôi, không ai có gan dám đến làm phiền cô cả._Phong im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng.

- Đúng đấy Băng, tao thấy anh Kiệt nói có lí._Mỹ Liên nghe vậy gật đầu lia lịa. Tôi quay ra lườm nhỏ. Nếu không phải rõ ràng bản chất mê trai của nhỏ, tôi chắc cũng cho rằng nhỏ thực sự lo lắng cho tôi. Biết tôi lườm, nhỏ chỉ giơ ánh mắt vô tội cùng nụ cười tươi rói bắn về phía tôi.

- Tôi có điều kiện._Tôi cũng đã suy xét đến tình huống xấu nhất nếu cự tuyệt họ ngay từ lúc Phong đề nghị rồi. Nghe tôi nói, bốn người đều gật đầu đồng ý, tôi liền nói- Tôi trở về cũng được, nhưng tôi muốn được sắp xếp vào một căn phòng khác, không muốn ở cùng phòng với người khác. Không những vậy, các người phải hứa là tôn trọng tôi và quyền tự do của tôi, không được phép gây khó dễ lần nữa.


- Mấy việc này thì dễ thôi._Long nhanh chóng gật đầu đáp ứng. Mấy người còn lại cũng gật đầu xác nhận, tôi giơ máy điện thoại lên, nói- Tôi đã lưu rồi, nói phải giữ lời.

Đến lúc này tôi lại theo bọn họ trở về căn biệt thự của Thiên. Hiệu quả làm việc của họ quả thực nhanh hơn tôi tưởng, khi tôi vừa về đến nơi thì cũng là lúc phòng tôi ở đã dọn dẹp xong, tôi chỉ cần chuyển đồ đến là ở được. Qua mấy ngày nữa, mọi việc đã yên trở lại, bọn họ quả thực cơ trí hơn người, tuyên bố tôi là em gái họ hàng xa của Long trước mặt mọi người, cho nên chuyện này dần dần lắng xuống. Căn bản tin của tôi cũng chả mấy nổi bật, lại được xử lí như vậy, dù lũ bà tám có nghi ngờ cũng không có cách đối đầu với bốn đại thiếu gia kia.

Tuy nhiên, dù bọn họ không đối đầu với bốn đại thiếu gia được, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Bọn họ dùng mọi thủ đoạn làm khó tôi, nhưng may mắn rằng tôi không dễ dàng bị bọn họ khi dễ. Cứ “binh đến tướng chặn”, bọn họ đưa ra chiêu nào tôi liền công phá chiêu đó. Cho đến một ngày, lũ fan của bốn người không còn kiên nhẫn, chúng gửi thư đến bất thành mấy lần, lần này khôn ngoan hơn, trực tiếp chặn tôi trước cửa lớp rồi lôi tôi đi. Dẫn tôi đến sân sau trường – nơi có nhiều cây rậm rạp, rất thích hợp để làm chuyện xấu, bọn chúng hống hách nói:

- Con mặt dày kia, dù mày được các hoàng tử nhận làm em gái, bọn tao cũng không tin đâu._Một con nhỏ cao hơn tôi nửa cái đầu, dáng người hơi mập, khuôn mặt phệ ra, mắt híp hằm hằm nói.

- Cô là người đầu xỏ trong chuyện này?_Tôi bình tĩnh khoanh tay trước ngực hỏi.

- Con này mày hống hách thế._Con mập sắn tay áo chuẩn bị động thủ. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị đứa con gái khác đẩy ra, một cô ả trong khá nóng bỏng với dáng người khá thon thả, chân dài trắng trẻo, ba vòng hoàn hảo bước ra. Ả bước lên trước, khẽ nhếch mép:

- Mày nghĩ mày đủ tư cách nói chuyện với tao?

- Chị Hồng!_Cả lũ con gái đồng loạt hô. Tôi nghe vậy nhếch mép:

- Cô nói tôi không đủ tư cách, nhưng do cô mở miệng nói chuyện với tôi trước, tôi cũng không ép. Giờ đến đầy đủ rồi thì giải quyết đi, mấy người muốn gì?

- Muốn cho mày một bài học, được không?_Tôi nghe vậy nhếch mép, đáp- Được chứ, các người muốn cho ai một bài học mà chẳng được. Nhưng làm ơn đi, đổi trò khác cho tôi nhờ, cứ thích diễn văn bạo lực học được, ủ hội đồng không thấy chán à? Tôi đứng đây, mỗi người đánh một cái, sau khi đánh xong thì tạm biệt.

Nghe tôi nói, bọn họ quay ra nhìn nhau, ngay sau đó khó tin nói:

- Mày định giở trò gì?

- Tôi đang ở trước mặt các người, giở trò gì được? Nhưng nhắc trước, dù các người không công nhận thì trong mắt mọi người tôi vẫn là em gái kết nghĩa của bốn đại thiếu gia kia, muốn ấu trĩ cũng được, chỉ là hậu quả tôi không thể không nhắc._Tôi nhởn nhơ đáp, học bộ dạng bất cần của tên Kiệt.

- Con này, mày dám uy hiếp tụi tao?_Cô ả tên “chị Hồng” hét lên đầy phẫn nộ.

- Coi là như vậy!

- Đánh nó cho tao!_Chị Hồng hét lên, cả lũ con gái đã bắt đầu hằm hằm xông lên. Đúng lúc này, có một tiếng dứt khoát vang lên giữa bầu không khí căng thẳng:

- Khoan đã, ai dám đánh em gái của tôi._Ngay sau đó, một bóng hình xinh xắn bước ra. Cô gái với chiều cao một mét bảy, dáng người mảnh dẻ, khuôn mặt rất dễ thương, mái tóc suôn dài bước về phía tôi. Cả người cô ấy toát ra một nét cao ngạo khó ai bì kịp, chỉ tiếc cô ấy có một khuyết điểm, đó chính là nước da không được trắng trẻo cho lắm.

Tôi kinh ngạc nhìn cô gái dám tự xưng là “chị gái” của tôi, tôi với cô ta có quan hệ chị em từ bao giờ. Nhưng tôi biết bây giờ không phải lúc phân bua quan hệ mà là giải quyết đám người trước mặt. Thấy cô gái đó, mọi người ai cũng kinh ngạc, chị Hồng lớn tiếng hỏi:

- Mày là ai?_Cô gái đó không nói không rằng rút điện thoại ra, nhấn một dãy số, ngay sau đó là tiếng Long vọng tới- Ánh, em gọi làm gì thế?

- Anh trai à, có người đang gây khó dễ cho em và “em họ” của anh nè, màu tới sân sau._Nói rồi cô gái cúp điện thoại. Tôi nghe vậy cười trộm, hàm ý đã rõ như thế rồi mà tên Long kia còn không biết đường thì đúng là đầu đất.

Tôi đứng đó nhếch mép, nhìn lũ con gái con mắt to trừng con mắt nhỏ lao xao, hiển nhiên là muốn chạy nhưng lại không muốn bỏ qua cho tôi dễ dàng. Nhìn lũ bọn chúng băn khoăn, tôi rất có tâm làm kẻ “thích cười trên nỗi đau của người khác”, bình tĩnh đợi. Nhưng trong đầu tôi chợt lóe một ý định, tôi liền nói:


- Tôi muốn cùng các người làm một giao dịch, nếu các người đồng ý tôi sẽ giúp các người cho qua chuyện ngày hôm nay._Ngay lúc này chính là thời điểm tốt để chấm dứt mọi chuyện.

- Giao dịch gì?_Chị Hồng lớn giọng hô.

- Tôi đem thông tin sở thích của bốn người trong nhóm Tứ hoàng tử đưa cho mấy người, mấy người phải hứa bỏ qua cho tôi, từ bây giờ đừng bao giờ động đến tôi._Tôi chậm rãi nói. Lũ con gái kia lại nhìn nhau với đầy vẻ khó xử. Không để cho chúng phân vân, tôi quyết ép cho chúng đồng ý, bồi thêm vào:

- Đây là giao dịch chỉ có lợi chứ không có hại đâu, tôi chỉ là thành phần tôm tép, có xử lí hay không cũng chẳng nguy hại tới lợi ích của các cô. Nhưng còn thông tin thì rất khó có được đấy, lại là một thông tin có sức ảnh hưởng lớn. Nếu tôi đem mấy thông tin đó bán ra, coi chừng còn thu được khá lớn tiền lãi đấy chứ. Nghĩ cho kĩ vào, các cô còn vài phút trước khi bọn họ xuất hiện._Tôi nhìn giờ, cảm thấy cái lũ đàn ông kia đúng là lề mề số một đấy, từ nãy đến giờ cũng năm phút rồi mà ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.

- Được!_Chị Hồng gật đầu đáp ứng. Tôi lấy điện thoại ra, bắt bọn họ ghi âm vào, xong mới nói- Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể tranh thủ giờ giải lao tiết cuối. Cho nên địa điểm dưới thư viện vào sáng ngày mai, lúc đó tôi sẽ đem thông tin đến. Nếu các người muốn lấy được thông tin thì tốt nhất nên kín mồm kín miệng, còn nếu không thì các người tự chịu.

Giao dịch vừa kết thúc, tôi đã thấy Long phi như bay đến chỗ tôi, lo lắng quay tôi như chong chóng. Kiểm tra hết một lượt, phát hiện ra tôi không bị mất miếng da nào mới thở phào nhẹ nhõm. Kiệt và Phong lúc này đã sớm chặn trước mặt tôi, giận dữ hỏi lũ người kia:

- Ai cho các người được phép đưa cô ấy đến đây?

- Các người không được phép động vào cô ấy._Phong và Kiệt mỗi người một câu dọa cho lũ kia tái mét mặt.

- Quả là quý nhân có khác, có cô ấy rồi ngay cả em các người cũng không để ý, quá đáng thật đấy!_Tôi nghe giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy vẻ thất vọng của cô gái tên Ánh vang lên, khẽ cười ngượng ngùng. Lúc này mấy tên kia mới quay lại, khuôn mặt được thay thế bởi một nụ cười vui mừng:

- Ánh, em cũng đến à, lúc nghe trong điện thoại anh còn tưởng có người mạo danh chứ._Kiệt lúc này bắt đầu trở nên săn đón.

- Em mà không đến thì cô “em họ” bé nhỏ của mấy người không phải hương tiêu ngọc tàn rồi sao? Thế mà mấy người vừa đến đã bỏ quên em._Ánh nói mang theo vẻ hờn dỗi. Nhìn cô gái đó tôi rất tò mò, cô ấy là em gái Long, vậy mà lại bình thường đến thế. Cô ấy mang vẻ ngoài khá dễ thương chứ thực sự không “đẹp quá mức cho phép” như Long. Nếu không phải nhìn họ còn có cái khuôn mặt hao hao giống nhau thì tôi quả thực cho rằng cô ấy là kẻ mạo danh rồi.

- Rồi, bọn anh xin lỗi, chờ khi về nhà bọn anh đền bù gấp bội cho em._Phong lúc này cũng tiến đến, đưa tay khoác vai Ánh. Tôi liếc Phong xem thường, tên này có đánh chết cái nết vẫn không đổi, không lúc nào là không tranh thủ chiếm tiện nghi của người ta.

- Các người nếu còn có lần sau, tôi đảm bảo trường này sẽ không nhận mấy người nữa._Long không thèm để ý đến cô em gái tỏ ra uất ức của mình, nghiêm mặt nói với lũ con gái còn đang cúi đầu nghe dạy bảo. Bọn họ nghe vậy khuôn mặt trắng bệch, vâng dạ một hồi rồi chuồn biến.

Tôi cũng hiểu cái cảm giác bị uy hiếp không hề dễ chịu chút nào. Tôi cũng rất rõ ràng Long nói được là làm được. Mặc dù trường này không do gia đình hắn xây lên, nhưng đa phần những thiếu gia học ở đây gia đình đều bỏ vốn để góp chút công sức cho trường, cho nên những vị cậu ấm cô chiêu này có tiếng nói hơn cả. Lại không nói bọn họ đắc tội với một mình Long bị đuổi học thì cũng thôi đi, nhưng Long lại ở trong nhóm Tứ hoàng tử rất có tiếng nói. Cho nên bọn họ nếu không muốn sau này sống khổ sở thì tốt nhất là nên biết điều.

- Đi về!_Thiên chỉ lạnh lùng nói một câu rồi đút tay vào túi quần rời đi trước, Long kéo tay tôi cùng rời đi, sau lưng là ba người còn lại.

Tôi đi được một đoạn lại liếc xuống dưới, thấy cô gái tên Ánh đã thụt lùi lại cuối cùng, bèn nhắc Long đi lên trước, còn mình muốn nói chuyện với Ánh một lát. Long tỏ ra lo lắng nhưng vẫn đồng ý, còn dặn dò tôi đủ mọi điều mới cho tôi xuống. Thấy tôi đi xuống, Ánh có vẻ kinh ngạc:

- Cô?

- Tôi tên Lâm Tiểu Băng, rất vui được gặp, cảm ơn cô hôm nay đã giúp đỡ tôi._Tôi chìa tay ra theo phép lịch sự. Cô gái khẽ cười bắt tay với tôi:

- Không có gì, tôi là Nguyễn Linh Ánh – em gái sinh đôi của Long._Nghe cô ấy giới thiệu, tôi khẽ thốt lên kinh ngạc:

- Sinh đôi? Chị hơn em một tuổi rồi.

- Thì ra cô ít hơn tôi một tuổi. Tôi cũng nghe nói về cô, cho nên tò mò hôm nay mới đến, lại không nghĩ bắt gặp cảnh đánh ghen trong truyền thuyết.

- Chị đừng nghe mấy người đó ăn nói lung tung, em cũng chỉ là làm công ăn lương, có chút quen biết với bốn người bọn họ thôi._Tôi giải thích đơn giản.

- Một người làm mà khiến bốn thiếu gia cùng lo lắng như thế, xem ra không phải vừa đâu. Bốn bọn họ rất ít khi tỏ ra quan tâm đến ai đó, xem ra cô rất thành công đấy._Trong giọng nói có vẻ xem thường.

Tôi nghe ra rõ hàm ý trong câu nói đó, ý cô ấy rằng tôi đang giả vờ làm “Bạch Liên Hoa” đáng thương để lấy lòng bốn bọn họ mong sao được gả vào hào môn đây. Tôi cũng không muốn giải thích nhiều với một người ngay từ đầu đã tỏ ra coi thường tôi. Tôi thu lại sự nhiệt tình của mình, chỉ nói một câu:

- Là bọn họ thiếu nợ tôi ân tình, tôi cũng không muốn dính dáng tới họ._Nói rồi tôi yên lặng đi cạnh cô gái đó.

Chúng tôi năm người cùng rời khỏi trường về nhà của Thiên, hôm nay có lẽ Ánh cũng ở lại. Sau khi ăn cơm xong, lại hầu hạ xong lũ công tử kia, tôi trở về phòng, lúc này đã thấy Ánh đang an tọa trên giường rồi. Tôi kinh ngạc hỏi:


- Chị là khách quý ở đây mà bọn họ lại để chị ở chung với đứa người làm như tôi, có hạ thấp thanh danh của chị không?

- Cô cũng biết thân phận của mình à? Nếu biết rồi thì cũng nên biết điều nằm dưới đất đi nha._Tôi nghe thế khẽ nhíu mày. Tôi rất rõ người nhà giàu rất kiêu ngạo, cho nên cũng không lạ gì. Nhưng tôi cũng không phải dễ bắt nạt, vẫn chậm rãi tiến tới bên giường rồi ngồi xuống, tôi bâng quơ nói:

- Đã đến đây rồi thì thân phận như nhau thôi, phòng này là cho người làm, cho nên tôi không nhất thiết phải xuống giường.

- Cứng đầu như thế không sợ làm bốn người kia ghét bỏ sao?_Ánh châm chọc.

- Ghét bỏ thì cứ ghét bỏ đi, bận tâm nhiều làm gì? Hơn nữa, tôi cũng không cần bọn họ thích tôi. Sống ở giới thượng lưu của mấy người sớm muộn cũng có ngày ngột ngạt đến chết, không bằng tìm đại một người đàn ông bình thường để chung sống còn dễ thở gấp mấy lần._Tôi chậm rãi nằm xuống, rồi nói.

- Cô thật sự không bận tâm?_Ánh hỏi lại.

- Nếu chị bị bọn họ bỡn cợt, chị còn có thể bận tâm không? Tôi không hẳn là người trọng tình cảm hơn tiền tài. Nhưng tôi vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Tôi còn đôi tay, còn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhưng tuyệt đối sẽ không bán rẻ trái tim mình._Tôi lời nói chắc nịch tuyên bố.

- Băng, xin lỗi, là tôi thử cô hơi quá thì phải._Lúc này Ánh mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh tôi. Tôi quay ra, khẽ cười, đáp- Cô có thử chán cũng thế thôi, tôi không có hứng thú với bọn họ. Trừ phi…bọn họ đủ khả năng làm tôi rung động.

- Cô tự tin mình có thể giữ vững cảm xúc trước bốn con người kia sao? Ngay cả tôi đứng trước họ cũng không nhịn nổi rung động._Ánh nghi ngờ khả năng miễn nhiễm với sóng điện từ cực mạnh của trai đẹp đây mà.

- Nếu muốn rung động thì đã sớm rung động rồi._Tôi tự tin đáp.

- Nhưng cái nào cũng có khả năng, có thể là bọn họ vẫn chưa phát huy toàn bộ sức quyến rũ cũng không chừng. Hoặc là ấn tượng ban đầu của cô với họ không hẳn là tốt, tiếp xúc lâu chắc chắn sẽ không nhịn nổi rung động đâu._Ánh tự tin khoe.

- Cũng có thể lắm. Khi nào tôi rung động trước một người trong số họ thì tôi sẽ báo cho chị biết._Tôi bâng quơ nói.

- Nhớ đấy!_Ánh bỗng dưng trở nên vui vẻ đáp lời tôi.

Im lặng một lúc, tôi cứ nghĩ Ánh đã chìm vào giấc ngủ, cho nên cũng đã lim dim đặt mình vào giấc mơ thì lại nghe thấy tiếng của Ánh:

- Này, tại sao cô lại bán đứng bốn người bọn họ, bán thông tin của họ cho lũ con gái kia?

- Tôi không có bán đứng bốn bọn họ đâu, yên tâm đi! Tôi chỉ là muốn dạy chúng nó một bài học thôi. Còn về mấy cái vụ thông tin, đến tôi còn thật sự không biết sở thích của bốn người kia thì chúng nó đòi thông tin chính xác làm sao được?_Tôi mơ màng đáp.

- Nhưng cô hứa đem thông tin giao dịch, nếu không giao đúng, cô không sợ chúng tìm cô tính sổ sao?_Ánh có vẻ lo lắng. Cô gái này cũng lạ thật đấy, lúc người ta nhiệt tình thì dội cho một gáo nước lạnh, đến lúc người ta lạnh nhạt lại cứ thích đốt lửa.

- Tôi còn chưa vội chị đã vội làm “thái giám”(*) làm gì?_Tôi làu bàu nói rồi giải thích cho cặn kẽ, tránh để cô nàng phiền phức này lại thắc mắc lung tung- Tôi đúng là có nói sẽ đưa thông tin của bốn người kia cho lũ chúng nó, nhưng tôi cũng đâu đảm bảo sự chính xác tuyệt đối của thông tin. Lại không nói, tôi vốn chỉ muốn tìm cho bốn kẻ kia chút phiền phức để họ đỡ làm phiền tôi thôi.

(*) “thái giám”: trong câu “vua chưa lo thái giám đã vội”, ý chỉ những người trong cuộc vẫn còn chưa vội người ngoài cuộc đã muốn lo thay.

- Cao minh! Xem ra lần về nước này của tôi không uống phí rồi._Nghe Ánh nói như thế, cơn buồn ngủ bỗng dưng biến mất, tôi mở to mắt, quay sang Ánh kinh ngạc hỏi:

- Chị từ nước ngoài xa xôi về đây?

- Ừ, gia đình tôi sống bên Canada nhưng anh Long lại thích về quê hương sinh sống. Tại vài ngày trước có nghe anh Long kể về cô, tò mò cho nên tôi mới trốn về xem thử. Quả nhiên chuyến đi lần này không uổng công. Tôi cũng không nghĩ là phong cảnh quê hương cũng có nhiều cái đẹp vậy đó.

Thế là từ chủ đề về cuộc sống của Ánh bên nước ngoài, chúng tôi trò chuyện đến gần đêm mới chịu đi ngủ. Từ miệng Ánh tôi biết cô ấy là một sinh viên thiết kế trang phục và cô ấy đã có một cửa hàng riêng cho mình rồi. Cô ấy kể rất nhiều chuyện bên nước ngoài, về mối tình đầu, về phong cảnh, về những quán ăn ngon rồi những nơi nổi tiếng. Từ câu chuyện đó, chúng tôi đã trở nên thân nhau hơn trong một đêm.

(Hết chương 15)

- ----------------oOo--------------------------------oOo------------------------------oOo---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui