Ngôi nhà tổ này bao gồm rất nhiều gian phòng khác nhau, phần lớn các tầng dưới là phòng dành cho tiếp đãi khách khứa. Bởi vì, mỗi năm, gia tộc Hunter sẽ mời những doanh nhân hoặc các mối làm ăn lớn đến đây tụ hợp, đây chính là nơi sẽ xúc tiến rất nhiều các mối quan hệ cùng những hợp đồng béo bở cho gia tộc. Chính vì vậy, mỗi căn phòng đều rất đẳng cấp và được trau chuốt tinh tế đến từng thứ đồ trưng bày trong đó.
Tuy nhiên, cũng có những dãy lầu duy nhất chỉ phục người trong tộc, đặc biệt là tầng trên cùng này. Đây là tầng dành cho những người mang huyết thống Hunter, tất nhiên, những vật dụng và kết cấu điều phải sang trọng và xa hoa nhất, điển hình là căn phòng của lão chủ nhân nơi đây. Căn phòng rộng lớn đến ngạt thở, làm cho người ta có cảm giác, sự trống vắng gần như bao phủ khắp mọi ngóc ngách.
Xích triệt bước vào căn phòng, từ xa xa, anh đã thấy một hình ảnh già nua ngồi trên chiếc ghế mây, ông nhìn xa xăm ra cửa sổ, đôi mắt nhuốm chút buồn bã và cô đơn rõ thấy. Nghe tiếng bước chân tới gần, ông chợt xao nhãng đi cảnh vật trước mắt mà nhìn về hướng âm thanh phát ra.
“Cuối cùng con đã chịu gặp ta, có lẽ gần hai mươi năm rồi ta mới có thể cùng con trò chuyện thế này.” Trong đôi mắt của Joseph ánh lên những tia mừng rỡ, điều đó giống như là sự mong đợi một thứ tình cảm thân thương trở lại hàng thế kỷ vậy.
“Muốn gặp ta ư, để làm gì?” Xích Triệt nhếch môi, một nụ cười giễu cợt trào phúng.
“Để cùng những lão già thối nát trong gia tộc phán xét việc tôi giết con trai ông ra sao à?” Đôi mắt Xích Triệt dần trở nên u ám.
Joseph nghe thấy những lời nói kia thốt ra, trái tim trở nên quặn thắt.
“Cái chết của nó không trách được con, sự trừng phạt cho nó như vậy hẳn đã coi như nhân từ lắm rồi.” Joseph khẽ trầm xuống, những bi thương năm xưa ông không muốn nhắc lại nữa.
“Nói đi, ông muốn gặp ta có chuyện gì?”
“Ta nghe Anne nói là con có đưa một cô gái về đây, ta rất mừng, ta cứ nghĩ trái tim con mãi mãi là một tảng băng lạnh lẽo, nhưng cuối cùng con cũng có thể cảm nhận được thế nào là tình cảm rồi.”
Joseph nói với sự mừng rỡ. Trong những giấc mơ của mình, hình ảnh đôi mắt lãnh huyết của Xích Triệt vẫn nhìn chằm chằm vào ông, nó sắc muốt và đầy chết chóc, nó lướt qua những người trong thân tộc, những kẻ đã phán quyết cha nó, tất cả tất cả điều chìm trong một mùi tanh tưởi. Chất lỏng đỏ ói không ngừng trỗi dậy, từng người gục xuống, tiếng trẻ con la thét rồi tắt lịm. Mọi thứ như ở thế giới của âm ty và quỷ dữ, mãi mãi ám ảnh ông cả kiếp này.
“Ông có Ý kiến gì về cô ấy à?” Anh hờ hững lên tiếng.
Joseph từ trên cao nhìn xuống phía dưới, ông chợt bắt gặp Anne đang dẫn Tiểu Thúy đi tham quan trong vườn hoa, đôi mắt ông trong phút chốc sáng bừng, nụ cười trên môi rạng rỡ.
“Con rất khéo chọn. Con bé quả thật rất xinh đẹp, là một mỹ nhân họa thủy đấy. Nhưng ta biết con yêu thứ gì nhất của nó. Khi con bé cười, nụ cười ấy có sức truyền mạnh mẽ, có lẽ, con thiếu hụt đi cảm giác ấm áp đã rất lâu, và con bé kia như một nguồn nhiệt lượng cuồn cuộn đánh thẳng vào trái tim con.”
“Còn hơn thế nữa.” Đôi mắt Xích Triệt hướng theo hình bóng đáng yêu bên dưới, miệng anh vô thức khẽ cười. “Cô ấy cực kì thông mình, trí thông minh của cô ấy có thể đưa nhiều kẻ ngạo mạn xuống mồ đó chứ.”
“Nhưng nó còn quá trẻ, địa vị nữ chủ nhân ta e…” Joseph ngập ngừng.
“Bây giờ ông không còn quyền quyết định cho số phận của tôi, tôi mới là kẻ phán quyết. Hãy ghi nhớ điều này, đừng làm những trò không nên làm, nếu không, đừng nói là ông, những kẻ mà ông xin tôi tha mạng mười năm trước cũng sẽ theo ông xuống địa ngục.” Xích Triệt biến chuyển cảm xúc dữ dội, đôi mắt từ bình yên đã ngập tràn giận dữ.
Joseph trong một chốc yên lặng. Ông biết, tốt nhất đừng nên chạm vào giới hạn của kẻ trước mặt, sẽ nguy hiểm đến nhường nào!
“Hôm nay, ta muốn gặp con còn vì một thứ nữa.”
Tiểu Thúy cùng Anne đi dạo trong khuôn viên của ngôi nhà tổ. Khuôn viên này rợp bóng những cây cổ thụ ngàn năm, tiếng chim hót líu lo vang dậy cả một không gian căng đầy sức sống. Bỗng từ đâu đó, những âm thanh của một khúc hòa tấu chầm chậm tan dần vào cảnh sắc, rất nhỏ nhưng Tiểu Thúy vẫn nghe được. Giai điệu của nó lúc trầm lúc bổng, da diết và tê tái đến tận cõi lòng. Nó giống như một trường bi kịch dai dẳng, mỗi nốt nhạc khi được xướng lên đều chứa đầy máu và nước mắt. Sự đau thương như giết hẳn tiếng chim và không trung đầy nắng rọi.
“Anne, đây là bài hòa tấu gì vậy?” Tiểu Thúy tò mò hỏi.
“Là khúc hòa tấu Wait.”
“Khúc hòa tấu Wait à?”
“Đúng vậy, tôi chỉ biết đây là khúc hòa tấu kinh điển của gia tộc Hunter. Nó được viết bởi ngài Charles, người sáng lập ra gia tộc.” Anne nói.
“Anne, bà còn biết gì nữa không?” Tiểu Thúy rất tò mò về người sáng lập ra gia tộc – Charles Hunter này. Tại sao ông ấy lại viết một khúc nhạc buồn như vậy chứ, ông ấy viết cho ai, và tại sao duy mệnh của ông ấy là buộc con cháu của mình phải săn bằng được gia tộc hồ ly của cô chứ.
“Không, thưa thiếu phu nhân. Những gì trong gia tộc, người hầu của chúng tôi không được biết gì cả. Chỉ những người mang huyết thống trong dòng họ mới được biết, đặc biệt là những người thuộc dòng chính, chỉ duy nhất họ mới có khả năng chạm vào mọi bí mật mà thôi.” Anne nói.
“Vậy sao, vậy lúc nào bài hòa tấu này cũng được chơi thế à?” Tiểu Thúy tò mò.
“Không, thưa thiếu phu nhân. Đoạn nhạc này là do thiếu gia Anthony chơi ạ. Ngài ấy rất có thiên phú về âm nhạc, cho nên, lão gia đã cho ngài ấy bản hòa tấu này để giết thời gian.” Anne đáp lại.
“Giết thời gian? Sao lại giết thời gian?” Tiểu Thúy nhíu mày không hiểu. Có thể chơi ra một giai điệu xót xa đến tận tâm can con người như thế, thì hẳn là một thần đồng âm nhạc rồi, anh ta sao lại chịu bó chân trong tòa lâu đài này chứ.
Anne bắt đầu ấp úng, bà ta như thể e dè chuyện gì đó. “Thiếu phu nhân, có nhiều chuyện tôi không thể nói được. Tôi nghĩ, cô tốt nhất là nên đi hỏi thiếu gia Xích Triệt thì hơn.”
Trong phòng Joseph.
Joseph bước đến một kệ sách trong phòng, ông xoay liên tục một con đại bàng đầu trắng nạm vàng trên đó, vòng đi rồi vòng lại, những động tác mạnh nhẹ khác nhau như một mật mã để mở ra thứ gì đó. Không lâu sau, bức tường đột ngột tách rời. Joseph lại tiếp tục tiến đến chiếc cửa sắt trước mặt, ông chạm vào màn hình cảm ứng dấu vân tay, cánh cửa dần dần mở rộ và một chiếc két bảo vệ xuất hiện. Joseph lại tiến đến và lần này, ông đánh hàng loạt những kí tự gì trên đó, có thể nói là một mật khẩu dài gần 30 từ và số, cuối cùng tủ khóa mới được mở bung.
Xích Triệt nhìn cả quá trình thì nheo mắt lại. Thứ có thể khiến Joseph dùng hàng trăm lớp mật mã như thế, ắt hẳn phải chứa đựng một điều gì đó rất bí mật và to lớn, nếu đoán không lầm, nó có liên hệ với vận mệnh của gia tộc. Chính vì thế, ông ta mới không ngần ngại dùng hàng loạt những cánh cửa sát kia để nhốt nó lại.
Joseph đem chiếc hộp đến trước mặt Xích Triệt. Chiếc hộp được làm bằng vàng ròng, thân hộp được thiết kế cực kì tinh xảo, khắc nạm trên đó là những viên bảo thạch vô cùng quÝ giá. Trên chiếc hộp có hai ổ khóa, một ổ được khóa bằng mật mã số, còn lại là được mở bằng chìa do Joseph cất giữ.
“Đây là thứ ông muốn cho tôi xem.” Xích Triệt nhìn chiếc hộp và hỏi.
“Đúng vậy, đây là thứ vô giá của gia tộc, điều bí mật vẫn chưa thể tìm được lời giải cho đến hôm nay.” Joseph nhìn Xích Triệt, đôi môi bắt đầu cũng mấp máy. “Nó đã được truyền qua nhiều đời, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai thông hiểu những ngụ Ý tồn tại trong đó.”
“Ông nói rõ hơn đi.” Xích Triệt khẽ chau mày.
“Trong chiếc hộp này chứa đựng nơi chôn cất ngài Charles Hunter - ông tổ của chúng ta. Nhiều chuyển biến lịch sử đã làm cho những hậu duệ sau này đánh mất đi thông tin về nơi chôn cất của ông ấy. Đó là một sự sỉ nhục và là một mối nguy hiểm to lớn, nếu một ngày nào đó đối thủ của chúng ta tìm ra địa điểm chôn cất.” Joseph nói trong lo lắng.
Xích Triệt hoàn toàn có thể thấu hiểu những gì mà Joseph đang lo nghĩ. Không ai biết trong lăng mộ kia sẽ chứa những gì. Nhưng một khi nó rơi vào tay kẻ thù, thì nó sẽ là một con dao đâm ngược lại gia tộc, rất có thể, nó sẽ chứa những mật lệnh to lớn và kẻ thù sẽ lợi dụng điều đó. Hơn thế nữa, Joseph nói đúng, để kẻ thù dẫm đạp lên người lập ra gia tộc, đó vừa là một sự sỉ nhục, vừa là một thất bại to lớn của tầng lớp hậu duệ.
“Ông muốn tôi tìm ra nó?”
“Đúng vậy, tìm ra nói và bảo vệ nó. Niềm tự hào của gia tộc không thể bị chà đạp như vậy. Ta đã chôn cất bí mật này quá lâu rồi, đã đến lúc ta phải giao nó lại cho con. Triệt, có thể nói, con là hậu duệ thành công nhất cho đến lúc này. Với bàn tay và khối óc của mình, danh tiếng và sự hưng thịnh của gia tộc Hunter đã đạt đến đỉnh cao chói lọi, con đã làm được những thứ mà ta và cha con không thể làm nỗi. Ta tin, con sẽ tìm ra nó và lèo lái con thuyền này một cách thành công nhất.”
“Đó là tất cả những gì ông muốn nói với tôi hôm nay?” Xích Triệt cầm chiếc hộp và hỏi ngược lại Joseph, anh biết, ông ta vẫn chưa đưa ra hết những đòi hỏi, kì vọng của ông ta không chỉ dừng lại ở giới hạn là bảo vệ thôi đâu.
“Chưa là tất cả. Triệt, lúc đó mặc dù con còn rất nhỏ, nhưng ta biết, con đã thấy được sự tồn tại của gia tộc hồ ly. Đó chính là di nguyện nối truyền mấy trăm năm của chúng ta, đã đến lúc con cần phải săn được bảo vật của bọn họ rồi.” Joseph cảm thấy rất tin tưởng vào đứa cháu này, khả năng của nó vượt xa nhưng người thừa kế trước đó.
Đôi mắt của anh bắt đầu sụp tối, màn đen dần dần chập chờn trong đôi đồng tử màu xanh tuyệt đẹp kia. Phút chốc, Xích Triệt cười phá lên, nụ cười trào phúng nhưng đầy hơi lạnh. Anh nhìn chầm chầm về phía Joseph, sự châm biếm đã đầy rẫy ở khóe môi.
“Săn tôi hay săn ông?” Xích Triệt hỏi ngược lại.
Joseph khẽ chau mày, ông biết rõ đứa trẻ này không thích đùa, nhưng lời nó vừa thốt ra thật khiến ông cực kì khó hiểu, “săn tôi hay săn ông”, vậy là như thế nào chứ.
“Triệt, Ý con là gì vậy, ta không hiểu nổi, tại sao lại săn ta hay săn con, thứ gia tộc chúng ta cần là nước mắt hồ ly, con làm sao vậy?”
“À không, nói đúng hơn là ông đang muốn tôi tự săn chính mình đấy. Có muốn biết tại sao không? Hay là vầy, tôi sẽ nói cho ông một bí mật còn lớn hơn cả chiếc hộp này nữa, có muốn nghe không?” Xích Triệt cười cười, nụ cười của anh ướm đẫm hình bóng của một con quỷ satan.
Trán của Joseph trở nên nhăn lại, mồ hôi thấm đẫm trên khuôn mặt ông. Ông có cảm giác rằng, những lời tới đây sẽ là một quả bom nguyên tử bùng chói cả vùng trời, khiến cho những lí lẽ và nhận thức hàng trăm năm nay bị đảo ngược.
“Để tôi nói với ông một thứ, rất là thú vị.”
“Tôi chính là hồ ly!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...