Ngày hôm sau đúng 8 giờ, Tiểu Thúy theo thời gian và địa chỉ đi đến phòng của giáo sư Magnet. Vừa mới mở cửa, bắt gặp trước mắt cô là một cảnh hỗn độn có thể ví như một cái ổ quạ cũng không bằng. Dưới sàn nhà la liệt tài liệu, trên kệ sách có quyển còn bìa có quyển tả tơi không nhìn nổi, nhưng phần lớn thì ngổn ngang trên đất. Lũ cá vàng trong bể chết quá nữa, những con còn lại ốm tong teo như thể bọn chúng đã bị bỏ đói vài ngày và thường niên vậy.
Nhưng đỉnh điểm của việc “khủng hoảng ánh nhìn” có lẽ là ông lão trước mặt. Tóc tai rối bời, khuôn mặt vặn vẹo nhìn những con số trên bàn, sắc mặt lúc giãn lúc nhăn nhúm, rất nhanh, mảnh giấy từng tờ từng tờ bị vò lại rồi quẳng tứ tung. Nếu nói ông lão trước mắt như một Axnhtanh tái thế thì cũng không sai, tóc cùng một kiểu đã ngả trắng lưa thưa, đôi mắt vằn lên tia máu như thể thâu đêm không ngủ, đôi môi khô khốc như chưa hề đụng một giọt nước, nhìn vào khiến cho người khác vừa tội nghiệp mà đau khổ cho bộ dạng của ông. Thấy yết hầu của ông lão lên xuống, Tiểu Thúy nhanh chóng rót một cốc nước đưa vào tay ông, chưa tới một giây không còn một giọt trong đó.
Đột nhiên biết có ai đó vào phòng mình, Magnet ngước lên, đánh vào ánh nhìn của ông là một cô gái trẻ tuyệt đẹp, đôi mắt sáng ngời trí tuệ và thông minh, nhưng nhanh chóng, sự chú ý của Magnet lại quay về những con số, không nhìn Tiểu Thúy, ông mở miệng nói: “Cô là cô gái Poton giới thiệu đến phải không, chờ ta, năm phút, rất nhanh sẽ xong!”
Tiểu Thúy thấy Magnet quá chăm chú nên cũng không làm phiền, cô nhìn căn phòng rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút, Magnet vẵn nhăn nhúm trên bàn. Thấy rãnh rỗi, Tiểu THúy nhìn căn phòng như bãi tha ma nên cũng xoắn tay giúp Magnet dọn dẹp. Từng tờ tài liệu được cầm lên, Tiểu Thúy nhìn sơ qua rồi sắp xếp chúng lại ngay ngắn, từng lon mì, giấy bỏ được tống gọn gàng vào thùng rác, kệ sách cao chín tầng được lấp đầy, sàn nhà được lau sạch sẽ, cuối cùng là bể cá, Tiểu Thúy đau lòng vớt những con cá đã “tử vong” vì bị đói, sau đó cho lũ còn lại ăn.
Chỉ trong ba tiếng, mọi thứ đã ổn, Tiểu Thúy thở hổn hển, ánh mắt lại xoay qua Magnet vẫn còn cặm cụi trên bàn. Trong lòng cô khẽ thầm than, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc cô đợi tới mùa thu năm sau thì ông lão trước mặt cũng không thèm ngó đến. Đầu nghĩ ra cách, từ trong túi mình, Tiểu Thúy lấy ra một hộp thức ăn, lòng khẽ thở dài, chỉ có hai hộp nhưng một hộp dành cho con sói kia, vậy Asha cậu chịu đói một bữa nhé.
Hộp cơm vừa mở bung ra, Tiểu Thúy cố tình đặt gần lỗ mũi của ai đó, hai ngày một đêm chưa gì bỏ bụng, vừa nhìn thấy mỹ thực bày ra trước mắt, Magnet như một con hổ chết đói ba năm mà ngấu ngiến. Mùi vị quá tuyệt, đọng lòng người, có thể nói là trong tích tắc, ba tầng cơm trống trơn và sạch sẽ. Lúc này mới cảm nhận việc tồn tại của cô gái trước mặt, lại nhìn thấy đồng hồ dường như đã vượt quá năm phút rất lâu, Magnet mới có chút áy náy cho sự thất lễ của mình.
Nhưng khi ngẩng đầu lên liết qua là cả căn phòng sạch sẽ và thoáng mát, bỗng sắc mặt Magnet trở nên hoảng loạn, đôi lông mi màu bạc đột ngột nhíu thành một hình chữ V to tướng.
“Oh my God, tài liệu của tôi, ai cho phép cô dọn dẹp!”
Tiểu Thúy tỏ ra sợ hãi, việc làm thiện ý nhưng không ngờ sinh ra lỗi lớn, cô hớt ha hớt hảy run run nhỏ giọng: “Xin lỗi giáo sư, con không nên đụng vào đồ của người.”
Magnet nhìn chầm chầm mọi thứ như thể đổ sập, rằn giọng bực tức: “Không mau đem tài liệu quăng tứ tung lại cho ta?”
Tiểu Thúy ngớ ra, cô cứ tưởng vì do mình chạm vào tài liệu nên Magnet mới sinh ra một sự bực dọc to lớn, không ngờ lí do ông ta cáu tiết là bởi cô đã đưa căn phòng thoát khỏi tình trạng “nguyên thủy” ban đầu. Có chút ngạc nhiên, Tiểu Thúy tò mò hỏi: “Sao vậy ạ?”
Magnet nhíu mày nói lớn: “Còn sao nữa, cô dọn dẹp tài liệu làm sao biết sắp xếp cái nào trước cái nào sau, để lung tung sẽ làm sai lệch phán đoán cùng tính toán của ta.”
Tiểu Thúy hai mắt tròn ra đong đầy ý cười, thì ra lão ông trước mặt cáu lên là do thế. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cười khúc khích: “Giáo sư yên tâm, tài liệu được sắp xếp lại đúng như thứ tự, con có xem qua mà.”
Magnet bất ngờ vặn hỏi lại: “Cô hiểu mấy thứ đó sao, đừng có bí quá mà làm liều, ta rất ghét kẻ dối trá.”
Tiểu Thúy thong thả mỉm mỉm: “Không tin giáo sư cứ thử.”
Magnet nhìn ánh mắt tự tin và thông thái của cô bé đáng yêu trước mắt thì lòng cũng ngà ngà mềm ra. Ông bước đến tập tài liệu để trên đó, nhìn vào các con số, bỗng sự logic và rõ ràng của chúng làm ông không tin vào mắt mình nữa, quả thực thứ tự không sai chút nào, hơn nữa các chương nghiên cứu cũng đúng tiến độ đang thực hiện. Bất giác, Magnet nhớ lại lời của Poton, tiểu yêu tinh này ngay từ bài kiểm tra cấp độ của ông đã đạt 80 điểm. Đối với bài kiểm tra đó, nhiều năm như vậy, ông chỉ đánh giá cao nhất một người, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn thông qua tất cả, chỉ đạt 94 điểm, vậy mà cô gái này chưa qua SAT, không biết trình độ như thế nào lại đạt được 80 điểm. Có lẽ lần này, rất có khả năng, ông sẽ kiếm được đứa học trò đắt ý thứ hai.
Ánh mắt Magnet dò xét Tiểu Thúy, rất đẹp, nói là thiên thần khiến chúng sinh điên đảo cũng không sai hơn nữa…
“Đồ ăn rất ngon, đầu bếp nào nấu vậy?”
Tiểu Thúy nhìn nhìn Magnet, miệng nổi nụ cười đắt ý về tài nấu nướng của mình: “Là con làm thưa giáo sư, giáo sư thích không ạ?”
Magnet lại trừng mắt: “Cô làm, ta không tin, trừ khi cô làm cho ta một phần nữa ta mới tin”. Lời vừa nói ra, Magnet nhận ra sự ham ăn của mình trong đó, muốn rút lại thì đã muộn màng rồi.
Thấy biểu tình của Tiểu Thúy cười khanh khách, hai má ông đỏ ửng xấu hổ, Magnet khẽ quát lên: “Được rồi, qua đây, ta đã nghe Poton nói qua về cô, nhưng nếu muốn đến khoa kỹ thuật của ta phải trải qua bài kiểm tra do ta ra đề. Nếu cô không qua 85 điểm, thì dù Poton có là học trò ta yêu thương nhất ta cũng không giúp cô đâu.”
Tiểu Thúy nghe Magnet nói, lòng vui sướng trổi lên mạnh mẽ, cô gật đầu đáp ứng ngay. Magnet từ trong vali của mình, ông bóc một tờ giấy đầy những con chữ và kí tự chuyên môn. Có thể nói, Magnet là cựu giáo sư trong trường, là một trong những cây cột chống của khoa kỹ thuật, nhưng ông ghét nhất là mượn quyền thế để ra oai, lại càng ghét kẻ bất tài mà nhờ người khắc qua mặt. Tất nhiên, mặc dù cô gái trước mắt có vẻ tài ba nhưng lại là hồng nhan họa thủy, ai biết tên Poton đó có động lòng nói giúp hay không mà tâng cô ta lên trời.
Lúc lấy đề, đôi mắt Magnet lóe lên sự gian xảo, cũng cách cho đề như thế nhưng số câu khó không phải 20 mà là 30 câu. Ngay cả tên “không phải người” kia chỉ làm đúng được 14 câu, ông không tin cô gái trước mặt này có thể làm được 15 câu để đạt 85 điểm. Chính vì vậy, khi kết quả giấy trắng mực đen rành rành ra đó, thì Poton có muốn nói gì cũng không được nữa.
Tiểu Thúy vừa nhận đề thì gấp rút làm bài, Magnet thì ngay lập tức xoay lại với mớ công thức rối ben rối mù. Một tiếng trôi qua, chuông vừa reo, ngay tức thì, Magnet thu bài lại. Nhưng khi nhìn vào đáp án, đôi mắt Magnet chấn kinh, không thể nào, không phải Poton chỉ nói cô ta làm được có 4 câu thôi sao, sao giờ tới 15 câu thế này, cô ta sao lại đạt kết quả cao hơn cả tên đó nữa chứ.
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, Magnet lập tức dò hỏi: “Cô sao lại biết dữ liệu để làm 15 câu khó này, nói cho ta nghe xem nào.”
Tiểu Thúy trong lòng hân hoan ôm chầm Magnet, đôi môi cong lên hào hứng: “Cám ơn giáo sư, là nhờ căn phòng hỗn độn của ông, lúc con dọn dẹp tài liệu, để sắp xếp hợp lí nên đã đọc qua.”
“Cô hiểu, ta không tin.”
“Vậy kết quả đó không tính à?”
“À, ta….” Magnet lúc này mới ngẩn lại, tại sao ông lại có thành kiến với một nhân tài thế này, nó thật sự quá giỏi, rất có thể tương lai của nó còn tiến xa hơn cả tên kia nữa. Cũng hay, cuối cùng ông cũng tìm được người có khả năng khắc chế gã ngạo mạn và cuồng vọng đó rồi.
“Ừm, từ nay con sẽ trở thành học trò của ta, nhưng không được vì sự đặt cách mà hống hách, biết chưa? Tuy nhiên, ta muốn con tiếp xúc với một người, hay nói đúng hơn, ta muốn con sống trong một môi trường mà sẽ giúp con thể hiện tài năng của mình hơn là ở MIT này.”
Magnet ôn tồn nói tiếp: “Ba ngày sau là vào chủ nhật, con đến văn phòng ta, ta sẽ cho con biết những gì cần làm, nhớ đừng quên, ta ghét trễ.”
Tiểu Thúy mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy mơ ước vô và hi vọng. Lúc cô quay người định bước ra cửa, dường như nhớ ra gì đó, cô quay lại nhìn Magnet: “À giáo sư, công thức người đang tính toán có thể xem trang 33 tài liệu chương 10, nằm ngăn thứ hai trên kia, chúng có thể giúp người một tí.” Nói xong, Tiểu Thúy nhanh chóng bay vụt về quán KFC.
Magnet lúc này cũng thấy khó tin, nhưng bất giác chân cũng bước về kệ sách. Lúc mở số trang ra, đôi môi ông khẽ cong lên, trong lòng như có một luồn sinh khí mới pha lẫn một chút xao động không tả được. Lòng bắt đầu rộn lên những ý nghĩ đắc ý “trong cuộc đời ta, có lẽ đã tìm được thêm được đứa học trò thứ hai đáng để vì nó mà đào tạo hết sức mình rồi!
Sau khi chia tay với Magnet, niềm hưng phấn và vui vẻ không giấu được trên mặt Tiểu Thúy. Lúc cô trở về thì gặp Poton đang đến quán, Poton biết thầy mình là một người rất nghiêm khắc, mặc dù Tiểu Thúy quả rất giỏi, nhưng nếu xuất phát từ để cử, hẳn ông ấy sẽ dò xét vô cùng chi li và khắc nghiệt.
“Cuộc gặp mặt hôm nay thế nào?”
“Rất tốt, ba ngày nữa em sẽ chính thức trở thành học trò của giáo sư Magnet.”
Kết cuộc này có thể nằm trong dự đoán của anh, nhưng nhìn việc Magnet có thể chính thức thừa nhận Tiểu Thúy là học trò, thì anh lại thấy vui lây cho cô. Bởi sự thật rằng, mặc dù ông ấy giảng dạy rất nhiều sinh viên, nhưng ông ấy không bao giờ nhận từ “học trò” của mình một cách bừa bãi. Để có tư cách đi theo Magnet, tố chất thứ nhất phải đạt được đó là thực lực. Dù xuất thân từ một gia đình hiển hách đến nhường nào đi chăng nữa, nếu không có thực lực, chắc chắn Magnet sẽ không bao giờ dòm ngó tới, dù tên kia có đặt cả một balo tiền ngay trước mặt ông ấy.
“Chúc mừng em, Tiểu Thúy, anh tin em chắc chắn sẽ trở thành một nhà chế tạo kiệt xuất.”
Tiểu Thúy mỉm cười, đôi mắt có sự nồng nhiệt cùng ngọn lửa của niềm tin dai dẳng, ánh mắt chứa bao hoài bão to lớn và vĩ đại khiến người khác phải thán phục không ngừng.
“À để cám ơn anh, đây là phần cơm của anh.” Poton cầm hộp cơm mà khuôn mặt rất áy náy và tiếc nuối, con khỉ nó, lần này anh quyết tâm ăn cho bằng được thức ăn do cô làm. Nhìn đồng hồ cũng phải đến lúc về phòng thí nghiệm, anh chào Tiểu Thúy với vẻ lưu luyến rồi chạy như tên bắn về khu nghiên cứu.
Tại phòng nghiên cứu đầu não tầng mười.
Trên bề mặt thiết bị Smart – MCSM ( Multi Controlling System Machine) những tia sáng màu đỏ hội tụ vào nhau tạo ra một màn hình 3D lơ lửng trong không trung. Một bên màn hình là hình vuông kí hiệu nhận cuộc gọi, bên kia là từ chối, phía trên là tên người gọi - Magnet.
Xích Triệt đi lại gần, ngón tay chạm vào hình ảnh không gian ba chiều đang xuất hiện, rất nhanh chóng, cuộc gọi Video call 3D được thực hiện.
“Magnet, có chuyện gì?”
“Đã lâu mới gặp lại, học trò cưng, ngươi đối xử với ta như vậy sao?”
Một giọng nói lạnh lùng cùng ánh mắt rét buốt nhìn về phía Magnet, cặp chân mày mạnh mẽ khẽ nhíu lại nhau: “Nếu ngươi không vào chủ để, thì một phút sau, phòng nghiên cứu của ngươi sẽ bốc cháy ngay.”
“Được được, đừng nóng nảy, hôm nay ta gọi đến là muốn cho ngươi một món hời.”
“Nói!”
“Xem ra danh hiệu người thú ta đặt cho ngươi bảy năm qua sắp phải tháo bỏ rồi, ta vừa tìm được một học trò rất xuất sắc, ngươi đón xem nó làm bài kiểm tra của ta được bao nhiêu điểm”
“Nếu ngươi cứ vòng vo, thì không chỉ ngươi mà tên đó cũng biến mất luôn.” Một giọng nói không có kiên nhẫn phát ra.
“Haiz, ngươi vẫn như vậy, bài kiểm tra của nó đạt 85 điểm, có điều…ta đưa vào đó 30 câu hỏi nâng cao và số câu nó làm được là 15 câu, nhiều hơn ngươi một câu.”
“Nói tiếp đi!”
“Rất thú vị có phải không, đứa trẻ thiên phú đó ta muốn đưa vào bộ phận của ngươi. Đối với môi trường cực tốt ở phòng đầu não, ta tin, một nhà chế tạo vũ khí tương lai như nó sẽ là món hời béo bở cho ngươi đấy.”
“Ta cũng muốn xem hắn là ai, vậy ngươi sắp xếp đi rồi liên lạc với Poton, cúp máy!”
“Khoan, để ta cho ngươi thông tin về nó, một khi ngươi mở ra ngươi sẽ biết ngay có gì đó hay ho trong đó, haha.” Magnet cười đầy khoái trá.
Màn hình nhanh chóng biến mất, 30 giây sau, một email xuất hiện trên bề mặt cảm ứng. Vừa nhấn vào, hình ảnh 3D của một cô gái hiện lên trong không trung, phía dưới là hàng chữ “đệ tử chân truyền của ta, sẽ có ngày nó hạ gục ngươi, đứa học trò ngỗ ngáo.”
Xích Triệt nhìn hình ảnh đang xoay tròn trên bề mặt cảm ứng, một cô gái có khuôn mặt rất thánh thiện và rạng rỡ, đôi mắt to tròn và thông tuệ, gần như hoàn toàn đối lập với đôi mắt xanh lạnh lẽo và chết chóc của anh. Nụ cười kia ấm áp cũng tương phản với giọng nói âm lãnh từ một trái tim rét buốt và thê lương. Bỗng từ sâu trong cõi lòng, dường như có có một thứ gì đó trở nên mềm mại, những tảng băng chồng chất tưởng là vĩnh cửu từ từ nhỏ giọt, từng giọt từng giọt đưa anh chạm nhẹ với mặt trời, thứ mà từ lâu anh luôn mong mỏi và thèm muốn vô hạng, ánh sáng của nó chính là một vật xa xỉ và hào nhoáng trong thế giới đầy rẻ lạnh và tăm tối của anh.
Cô là ai? Tại sao những cảm giác lại bắt đầu xáo trộn dữ dội như thế, nhưng thật đáng chết, trí nhớ một chút cũng không nhận ra, điều này khiến anh như phát điên phát dại.
Khi bàn tay bất giác đưa lên chạm vào khôn mặt mê hồn trước mắt, thì một giọng nói từ trước cửa vang lên.
“Chủ nhân, đây là chi tiết thân súng theo thiết kế của ngài mà chế tạo, ngài xem có điểm sai sót nào không ạ.” Poton đi qua đưa cho Xích Triệt bản báo cáo, cặp mắt chợt liết đến hình ảnh 3D đang lơ lửng, vô cùng ngạc nhiên, miệng anh bỗng bất ngờ mà thốt lên:
“Tiểu Thúy!”
“Ngươi biết cô gái này?” Ánh mắt chầm chầm nhìn Poton.
“À cô gái này…”
“Chắc có lẽ ngươi cũng biết kết cuộc của kẻ nói dối ta rồi chứ!” Anh không hề cho Poton một chút thể gian để suy nghĩ.
“À không thưa chủ nhân, cô gái này tên Tiểu Thúy, đến Boston để vào học ở MIT, nhưng do cô ấy chưa vượt bài kiểm tra SAT, nên thuộc hạ có gửi gắm cho giáo sư Magnet. Thực ra, Tiểu Thúy rất có tiềm năng, cô ấy cùng yêu thích việc chế tạo, rất có thể trong tương lai là một nhân tài hiếm có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...