Edit: Sakura Trang
Trong phòng sinh ánh đèn sáng choang chiếu vào ánh mắt Dương Lịch Thanh làm cậu đau nhức, hai chân mở lớn nằm ở trên sản giường, trên người là bộ sản bào mới thay.
Từng dòng nước ối chảy ra theo cửa huyệt.
Thời gian các cơn co thắt dần dài hơn, đau đớn tăng lên, hiện tại trong đầu Dương Lịch Thanh không nghĩ được gì khác, cắn chặc môi dưới tích trữ thể lực, chờ đợi thời gian sinh nở đến gần.
“Đúng vậy, miệng tử cung mở rất nhanh, tình huống cũng rất tốt, có lẽ rất nhanh có thể đi ra.” Bác sĩ đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt, đeo găng tay y tế đã qua khử trùng, thò tay vào trong sản đạo xem xét.
Cơ thể co rúm lại, Dương Lịch Thanh cắn chặt răng, cảm giác thò vào kiểm tra này dù mấy lần cậu cũng không thể quen được, nhưng chỉ có thể nhắm mắt lại yên lặng chịu đựng.
Khăn mặt ấm áp cọ nhẹ lên mặt mấy lần, lau đi mồ hồi giúp cậu.
Mở to mắt thấy Lý Vi, toàn thân mặc quần áo tiêu độc, trên đầu còn đội mũ, có chút buồn cười.
Nhưng trên mặt của anh là sự an ủi và quan tâm cậu quen thuộc.
Trong ngực ấm áp, Dương Lịch Thanh vừa muốn mở miệng nói điều gì, ánh mắt chuyển qua thứ trên tay Lý Vi.
“Đây là cái gì?”
“Camerra.” Tay run run, Lý Vi nắm chặt vật anh bí mật mang theo.
“Muốn cho bảo bảo nhìn dáng vẻ lúc nó ra đời.”
“Không phải em đã nói với anh không được quay sao, nhìn bộ dạng gào khóc thảm thiết của em, anh muốn hù chết đứa nhỏ chắc? Hử!”
“Đợi nó trưởng thành cho nó xem.
Đừng sợ, lão bà.” Thái độ Lý Vi kiên định “Nếu em lo lắng anh sẽ tắt tiếng đi.
Anh muốn cho con xem, xem quá trình mẹ nó đã vất vả đẻ nó ra, xem mẹ nó đã chịu bao nhiêu đau khổ để nó ra đời, muốn cho nó biết, công sinh khó báo.”
Dương Lịch Thanh nghiêng mặt sang một bên, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Lý Vi đưa tay đến, cầm chặt tay đang nắm tay vịn của cậu, mười ngón đan vào nhau.
Lúc này miệng tử cung dần dần mở ra, đến mức độ có thể chứa được thai nhi chui ra.
Cơn đau bụng nối liền không ngừng, nước ối đã chảy hết, mơ hồ có thể thấy đỉnh đầu đen sẫm của thai nhi chặn ở miệng tử cung hơi hơi rung rung, muốn nỗ lực lao ra không gian nhỏ hẹp đang chèn áp mình này.
Thời gian như chậm lại, Dương Lịch Thanh đã chẳng quan tâm tiếng kêu của bản thân, cậu cảm thấy eo sắp cắt thành hai đoạn, xương chậu sắp căng vỡ, bụng dưới như có người cầm lấy con dao cắt không ngừng, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn loại cảm giác đau đớn này.
“Tâm sự với sản phu đi, như vậy có thể chuyển dời sự chú ý của cậu ấy.” Bác sĩ nói với Lý Vi.
Nhìn anh cầm camera quay mà mặt mũi trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy không ít hơn sản phu nằm trên sản giường.
“Vâng, được…” Lý Vi giật giật tay bị Dương Lịch Thanh nắm chặt đến run lên, “Lão bà, lão bà em có nghe không.”
Dương Lịch Thanh vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, đầu gật gật.
“Ừm, lão bà, em biết sao anh lại yêu em không, tuy rằng anh đã nói nhiều lần rồi…”
Lý Vi bắt đầu nói từ lúc bọn họ gặp nhau vài lần, từ lúc chưa thân quen đến rung động, gian nan thầm mến, hồi hộp thăm dò, ngọt ngào lúc yêu đương, hiểu lầm, ghen tuông… Nói đứt quãng, đầu đuôi đảo lộn.
Có đôi khi cảm thấy Dương Lịch Thanh căn bản không có nghe, cậu cau mày, cơ thể khẽ run, thống khổ kêu rên lúc cao lúc thấp.
Nhưng mà khi Lý Vi nói đến lúc người anh đầy keo dán, khóe miệng Dương Lịch Thanh hơi hơi cong lên, mi tâm cũng không nhíu chặt như vậy, giống như cũng nhớ tới bộ dạng lúc đó của Lý Vi.
“Lão bà em còn nhớ rõ không, khi đó anh ở trong văn phòng chờ em họp xong, nhàm chán chơi bóng chày nện vào tượng thiên sứ em thích nhất, tuy rằng anh vội vàng dán nó lại khá hoàn chỉnh rồi, nhưng có thể do thiên sứ bị dán thành chân vòng kiềng và mắt gà chọi vì vậy bị em phát hiện.”
Lông mày Dương Lịch Thanh bắt đầu nhíu lại, hình như đối với chuyện này có chút không vui.
“Kỳ thật… Ngày đó… Bị đập đến không chỉ có thiên sứ kia…”
Dương Lịch Thanh rốt cuộc mở to mắt, cậu ngẩng đầu trừng mắt với Lý Vi.
“Anh nói cái gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...