Edit: Sakura Trang
Một người đàn ông trẻ tuổi ôm một đứa trẻ sơ sinh mấy tháng, trên vai còn đeo một túi lớn đứng ở trước thang máy.
Tầng 16 toà cao ốc, trong phòng họp lớn của công ty thiết kế kiến trúc Hoa Uy.
Dương Lịch Thanh nghiêm túc nghe quản lý bộ phận thiết kế báo cáo, nhưng mà dưới bàn họp tay không ngừng xoay bút tiết lộ bây giờ cậu đang thấy lo lắng.
Trước kia sao lại không thấy anh ta lắm điều vậy nhỉ? Quá giờ nghỉ trưa 12 phút đồng hồ rồi vẫn còn nói không ngừng, bản thiết kế mới không phải nói rõ ràng từ nãy rồi sao? Sao còn nói nhảm nhiều như vậy!
Dương Lịch Thanh nôn nóng không phải là không có lý do, đã đến thời gian nghỉ trưa, cách thời gian cậu cho bú đã hơn bốn giờ, có lẽ Tiếu Tiếu đã đói bụng rồi.
Dương Tiếu, con trai của Dương Lịch Thanh và Lý Vi, bởi vì khóe miệng có má lúm đồng tiền giống như đúc Lý Vi nên đặt là Dương Tiếu, vừa đầy ba tháng.
Dương Lịch Thanh đẻ xong được một tháng liền quay lại đi làm bình thường, với tư cách là chủ công ty, tuy rằng mọi chuyện cậu đã nói rõ trước khi nghỉ đẻ, nhưng không tự mình giám sát thì không có cách nào yên tâm.
Sau vô số lần tranh chấp thảo luận với Lý Vi, hai phu phu định ra phương án giải quyết.
Lý Vi ngừng hết công việc thiết kế, giữ chức mới ở trong nhà trông con, Dương Lịch Thanh về công ty đi làm.
Ngày đầu tiên quay lại văn phòng, Dương Lịch Thanh nhìn bức ảnh con trai cười tươi trong ngày đầy tháng trên bàn, gần như suýt không nén được nước mắt.
Nhưng đây là lựa chọn của mình, trong lòng dù không nỡ ra sao cũng chỉ có thể khẽ cắn môi một lần nữa tập trung công tác.
“Được rồi! Vô cùng cảm ơn báo cáo của quản lý Trần, phương án thiết kế mới vô cùng tốt, cứ phát triển theo kế hoạch này.
Hôm nay cuộc họp dừng ở đây, tan họp!”
Quản lý bộ phận thiết ké vừa báo cáo xong, Dương Lịch Thanh lập tức tuyên bố tan họp, sau đó cầm lấy cặp văn kiện đi như bay ra khỏi phòng họp.
Cậu đã sắp không nhịn được rồi, cả bộ ngực vì sữa căng đầy mà đau đớn không thôi, hai đầu v* sau nửa tiếng đã bắt đầu đau vì căng sữa.
Sau khi đẻ sữa của Dương Lịch Thanh rất nhiều, mỗi lần cho con trai ăn xong mấy tiếng đồng hồ sau lại lần nữa căng lên, hiện tại đang mặc nội y hậu sản đặc chế cho đàn ông, vest cố ý mặc rất dầy, trên cơ bản có thể che giấu bộ ngực hậu sản lớn hơn gấp hai của cậu.
Vừa mở cửa văn phòng, đã nhìn thấy Lý Vi đang trêu đùa con trai trắng trắng mập mập ôm trong ngực, trông thấy cậu vào, trẻ sơ sinh a kêu một tiếng, dang cánh tay nhỏ đầy thịt, cơ thể nhỏ dùng sức giãy giụa tránh khỏi cánh tay của cha.
“Mẹ đã đến, Tiếu Tiếu, có thể bú mẹ rồi.”
Dương Lịch Thanh cởi áo vest ra nhận lấy bảo bảo, bắt đầu cởi nút thắt áo sơmi.
Cậu chịu đựng đầu v* vừa nghe đến giọng của con trai liền phản xạ có điều kiện bắt đầu tiết sữa, không cho ăn chỉ sợ nội y lại chuẩn bị ẩm ướt một khối.
“Đến lâu chưa anh, em họp muộn quá,”
“Không có việc gì, vừa tới, anh đang trêu cho con cười mà.”
Bảo Bảo giống như con sâu nhỏ đầy thịt, nhào vào cái ôm của Dương Lịch Thanh, cái đầu củng củng lên đầu v*, hai cái tay béo nhỏ ra sức túm áo sơmi Dương Lịch Thanh.
Trong miệng không ngừng phát ra tiếng ư ư.
Dương Lịch Thanh thấy bảo bảo cọ hết nước miếng lên áo sơmi, ôm xa nó ra một chút.
Cởi cúc áo sơmi, kéo cao nội y nam lộ ra cặp vú căng đầy, đầu v* bị sữa trào ra nhiễm sáng bóng mê người, Lý Vi thấy cảnh vậy không nhịn được vụng trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Bảo bảo thấy ‘bình sữa’ của mình, dùng sức xoay người, tiếng hừ hừ cũng sắp biến thành tiếng khóc.
Dương Lịch Thanh ôm con dí sát vào ngực, cái miệng nhỏ nhắn liền tự động ngậm lấy đầu v* mút mạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...