Sau tết âm lịch không lâu, công ty Ôn Dương tiến hành thay đổi nhân sự quan trọng, tất yếu phải rời thị trấn trở về chủ trì đại cục.
Ôn Dương vốn tưởng Thạch Sam sẽ bởi vậy mà khổ sở, kết quả người lại hoàn toàn thống khoái thả hắn đi, thần sắc không có một tia khó xử, càng không có biểu hiện ra ý muốn cùng trở về, toàn bộ tâm tình đều dồn vào sự nghiệp trồng hoa.
Lẽ ra đây là chuyện tốt a, cho thấy bệnh tình Thạch Sam chuyển tốt, nhưng bị ỷ lại quen rồi, trong lòng Ôn Dương từng trận chua chát, bất quá cũng khó nói không phải Thạch Sam chỉ đang tỏ vẻ kiên cường.
Cho nên, hai tuần sau, Ôn Dương bận rộn xong, một giây không dừng lại đuổi trở về.
Lúc này không cần đoán Thạch Sam ở đâu, Ôn Dương một đường chạy tới vườn hoa tìm, quả nhiên thấy Thạch Sam đang cười cười nói nói cùng một nam nhân trẻ tuổi.
Dưới dương quang ngày xuân, hai người trò chuyện với cây cối trong vườn, ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau, Thạch Sam mỉm cười nhẹ nhàng nhu hòa, nam tử ánh mắt ôn hòa dịu dàng, gió nhẹ phảng phất, ở trong vườn hoa thanh lệ trước mắt, trở thành phong cảnh cực kỳ ấm áp.
Đương nhiên, cảnh đẹp này không bao gồm Ôn Dương sắc mặt âm trầm.
Thạch Sam lơ đãng quay đầu, phát hiện Ôn Dương, cậu sửng sốt một chút, mắt không chớp nhìn chằm chằm Ôn Dương, tiếu ý trên mặt càng đậm, mắt nháy mắt sáng lên long lanh lưu động, tựa như biển mây giữa trời xanh thẳm, thâm tình không thôi, lồng ngực Ôn Dương nóng bừng, tim đập thế nhưng loạn mấy trận.
Ôn Dương trở lại, Thạch Sam lập tức buông việc trong tay xuống, cùng người trở về nhà.
Trong lúc Ôn Dương ở nhà dưỡng bệnh, đã cho người sửa chữa nơi này một phen, điện khí trang bị đầy đủ, so với lúc trước, đã ấm áp thoải mái hơn không ít.
Ôn Dương vừa đổi áo khoác, vừa lơ đãng mở miệng: “Người vừa rồi là ai?”
Thạch Sam đặt xà phòng về hộp, nói, “Nga, đó là Lý Nghĩa, con trai Lý Thúc, đã nhiều năm không gặp, không ngờ thay đổi nhiều như vậy.”
Cậu cười nói, “Người này trước đây là một Quỷ Kiến Sầu Hỗn Thế Ma Vương, cũng không ít lần khi dễ em, là đối tượng đề phòng số một của A Hoàng, không ngờ sau đó thi đỗ đại học nông nghiệp, hiện tại làm việc ở viện nông nghiệp, đặc biệt khiến cho Lý Thúc nở mày nở mặt.”
Còn là thanh mai trúc mã? Ha ha —— Ôn Dương cười hai tiếng, thấy người kia nhìn thế nào cũng như là thiếu niên ngây thơ thích người liền khi dễ ngươi.
Ôn Dương buông áo khoác đi qua, từ phía sau ôm lấy Thạch Sam đang rửa tay, nhẹ nhàng hôn lên mặt nghiêng, “So sánh ra, nam nhân của em vẫn lợi hại hơn.”
Thạch Sam vẻ mặt đương nhiên, gật đầu: “Thật a, cậu ta sao có thể so với anh?”
...
Ôn Dương cho rằng Thạch Sam là đang nói đùa, kết quả sắc mặt tỉnh khô như thường, một tia biểu tình trêu đùa chế nhạo cũng không có.
Ôn Dương đột nhiên liền bị cảm động, mỉm cười kéo người lại đây, sau đó cúi đầu hôn một hơi.
Thạch Sam bất ngờ không kịp đề phòng, bị đặt lên bồn rửa mặt, sửng sốt một chút, sau đó thả lỏng thân thể, chậm rãi nhắm hai mắt, ngưỡng cằm phối hợp động tác của Ôn Dương.
Ôn Dương hôn người trong lòng một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thấy vùng lộ ra dưới cổ áo Thạch Sam, cảnh đẹp khó tin mê hoặc Ôn Dương tiến thêm một bước thăm dò, nhiều ngày nhung nhớ hóa thành nhiệt tình khó mà kiểm soát, bàn tay chậm rãi với vào áo sơ mi Thạch Sam.
Thân thể Thạch Sam cứng đờ, lông mi kịch liệt run rẩy, cậu gắt gao bám bả vai Ôn Dương, liều mạng nhịn xuống sợ hãi.
Ôn Dương hít sâu một hơi, bỏ qua cầm thú bình thường, lại gắt gao ôm Thạch Sam vào trong ngực, trấn an hôn hôn vành tai cậu: “Gần đây có phải gầy rồi không, sao sờ vào lại một thân xương cốt?”
Cảm xúc mềm mại còn ở trên đầu ngón tay, Ôn Dương nhắm mắt thở dài trong lòng, cực độ hối hận với hành vi của mình.
“A?” Thạch Sam lập tức phản bác, “Từ khi Lý Nghĩa về, hai ngày này Lý thẩm thay đổi món ăn đa dạng, em cũng được thơm lây, mỗi ngày đều mập lên, sao có thể gầy?”
Lông mi Ôn Dương nhướng lên, buông Thạch Sam, ung dung nhìn cậu: “Lý thẩm nấu ăn quá mặn, tôi đã bảo em ăn ít thôi, em căn bản là không để vào trong lòng, phải không?”
“Ha ha —— chủ yếu là tự em nấu rất khó ăn.” Kế phá tường đông bổ tường tây, quả nhiên tai họa ngầm quá lớn, Thạch Sam cười hai tiếng, nói, “Anh nhắc đến ăn cơm, em đột nhiên lại đói bụng.”
Ôn Dương tà tựa vào bên tường, nhìn cậu thật sâu một hồi, mỉm cười nói, “Đường cong cứu quốc, quả nhiên có tiến bộ, đối phó nam nhân của em càng ngày càng thuần thục rồi.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng Ôn Dương vẫn vào bếp, nổi lửa nấu cơm, thuận miệng nói với Thạch Sam: “Trên giường có đồ tôi mang về cho em.”
Thạch Sam nghe vậy đi đến bên giường, phát hiện một chồng giấy, tùy tay lật lên xem.
Thế nhưng là tình thơ!
Ôn Dương viết tình thơ cho cậu? Thạch Sam chống tay bên giường lấy lại bình tĩnh, cảm giác chuyện này quá là mơ hồ, Ôn Dương sao đột nhiên lại luẩn quẩn trong lòng, viết tình thơ cho cậu đây? Lại còn là một tá như vậy!
Thạch Sam ngồi ở trên giường xem, đầy mặt sợ hãi, Ôn Dương thật là lợi hại, phong cách viết thơ tình quá đa dạng, hoặc uyển chuyển hàm xúc hoặc hào phóng, nhất thời u buồn thâm tình, nhất thời lại hoan thoát bất kham, ngôn từ cũng thay đổi rất đa dạng.
Trước kia không phát hiện Ôn Dương có kỹ năng này a?
Thạch Sam thăm dò nhìn thoáng qua Ôn Dương trong bếp, lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi cho Lý Chính.
Kết quả Lý Chính phát biểu hùng hồn đầy lý lẽ: “Xin đừng xem nhẹ năng lực của Ôn tổng, nam nhân vì loại trên giường này, có thể kích phát ra tiềm năng vô hạn.”
... Hắn đây gọi là đang thổi phồng ông chủ của mình sao?
Thạch Sam bị nghẹn quá sức, cậu cũng thật quá ngốc, nghĩ thế nào lại đi hỏi Lý Chính đây? Nói không chừng chủ ý viết thư tình này cũng là từ hắn mà ra.
Chờ treo điện thoại, Thạch Sam mới phản ứng lại, xoa xoa tập giấy, Ôn Dương thế nhưng dám nói mấy chuyện này cho Lý Chính, con mẹ nó, có cần phát một cái văn kiện chiêu cáo thiên hạ luôn không.
Thạch Sam cầm giấy viết thư, xòe tứ chi nằm trên giường, đến tột cùng là xấu hổ tới mức nào?
Thạch đồng học thật không hiểu hay là vẫn tận lực xem nhẹ việc này, ngày nào con Báo còn chưa được ăn thịt, chuyện một ngày không thể yên.
Thời điểm ăn cơm, Thạch Sam đen mặt gắp đồ ăn cho Ôn Dương: “Lý Chính người này, vứt tới thời cổ đại chính là gian thần mê hoặc quân vương, cả ngày yêu ngôn hoặc chúng, sao không làm chính sự đi, chỉ biết ra mấy chủ ý rác rưởi, nếu anh sáng suốt, hẳn nên tận dụng đem hắn sung quân vào bộ phận thị trường, em cam đoan công ty có thể lớn mạnh mỗi ngày.” Thạch Sam đồng học không có nổi giận vô cớ, cậu cho rằng sở dĩ Ôn Dương như vậy, hoàn toàn là bị người làm hư.
Ôn tiên sinh trong mắt Thạch đồng học từ đầu tới đuôi đều hoàn mỹ, có sai thì cũng là người khác sai.
Có người gánh nợ thay? Ôn Dương khoái trá cười: “Phu nhân tuệ nhãn, ngày mai tôi liền đề nghị cậu ta đến bộ phận thị trường.”
Nghe lời này, Ôn Dương có vẻ không giống như là đế vương tin vào gian thần, mà là hôn quân ham mê mỹ sắc mới đúng.
Ăn cơm chiều xong, Thạch Sam lại đến vườn hoa, lủi như thỏ, Ôn Dương căn bản muốn ngăn cũng ngăn không được.
Ôn Dương nhìn một tá giấy viết thư bị đặt trên giường, một lát sau, mới tỉnh ngộ, tựa hồ dùng lực hơi quá, sớm biết thì chỉ chọn một bài là được, bệnh tình Thạch Sam đã chuyển biến rồi, rõ ràng không còn dễ lừa như trước kia nữa.
Nói như vậy, tinh thần Thạch Sam không tốt, người cũng không phải ngốc, nào có thể lấy một đống thư tình mà mua chuộc được?
Ôn Dương đi đến trước bàn, ngồi xuống, bằng không tự mình đọc thử xem?
Một giờ sau.
Dưới mặt đất ném đầy giấy vo tròn, Ôn tiên sinh luôn luôn mặt không đổi sắc, hiện tại mi mắt nhíu chặt, biểu tình giống như đang nghẹn đến khổ sở.
Đột nhiên, cửa mở, Thạch Sam xông tới, đầy mặt kinh hỉ nhìn Ôn Dương, con ngươi đen tuyền loan lên một khuôn trăng lung linh, so với bầu trời đêm còn đen hơn, so với sao còn sáng hơn.
Cậu nói: “Ôn Dương, hoa nở rồi.”
Ôn Dương nhất thời giật mình, ngực có loại rung động kỳ dị, lại hoảng lại loạn, như trở lại buổi sáng sớm gặp gỡ nhiều năm trước.
...
Trăng sáng gió mát, hoa thụ Y Y. (???)
Hai người song song ngồi ở cạnh vườn hoa, ánh mắt nhìn về hoa điền.
Một mảnh hoa điền lớn có mấy đóa hoa màu tím điểm xuyết, còn lại phần lớn vẫn còn xấu hổ thẹn thùng ngậm nụ chưa chịu nở, gió đêm thổi qua, khẽ rung động, sinh động vô cùng.
Thạch Sam vui đến hai mắt phát quang, cười nói: “Ôn Dương, hoa nở trước thời gian đó.”
Ôn Dương từ từ quay đầu, nhìn thật sâu vào đôi con ngươi kia, hắn nói, “Thạch Sam, quên cái gọi là kiếp trước đi, đó chỉ là một giấc mộng.”
Hắn ôn nhu nhìn Thạch Sam, “Em vốn không cần sự tha thứ của tôi.”
“Nhưng mà —— “
“Hoặc là trong tư tâm, tôi vốn không muốn thừa nhận con người yếu đuối trong mộng đó là mình.”
Ôn Dương khẽ thở dài, “Lời này nói ra có vẻ không thật, nhưng từ khi bắt đầu cùng em một chỗ, tôi cảm giác một đời này quá ngắn, chúng ta không cần đeo theo nhiều như vậy, có thể đừng nhìn về kiếp trước, không hỏi kiếp sau nữa không?”
Ôn Dương cầm lấy tay Thạch Sam, mạn thanh nói, “Lần này chúng ta chỉ cần yêu nhau thôi.”
Thạch Sam nhìn Ôn Dương, ánh mắt đối phương thâm thúy ôn nhu, giống như có đóa hoa nở rộ trong đêm tối, khiến người ta cảm giác trước mắt sáng bừng, không thể rời mắt, vào lúc này, Thạch Sam bất tri bất giác được người chậm rãi ôm vào lòng.
Cậu nhìn Ôn Dương, ánh mắt sáng ngời kia, như là thu vào toàn bộ ánh sao, cả người giống rơi vào vũng bùn, đang có gì đó hấp dẫn kéo người vào, khiến cậu không thể suy nghĩ, đợi tới khi phản ứng kịp, đã bị Ôn Dương ôm về phòng, áp dưới thân.
“Anh... “ Thạch Sam đẩy ngực Ôn Dương.
“Cho tôi, có được không?” Ôn Dương hôn một cái lên khóe mắt cậu, sau đó dọc theo chóp mũi, một đường hôn xuống môi.
Thạch Sam nhìn ánh mắt ôn nhu kia, nhất thời không chống cự nổi dụ hoặc, một mặt ngây ngốc không mở miệng.
Tay Ôn Dương khẽ vuốt sau lưng cậu, một tay cởi bỏ áo sơmi: “Đừng sợ tôi nữa, có được không?”
Thạch Sam trầm tĩnh nhìn hắn, không nói gì.
Ôn Dương hôn lên vành tai phiếm hồng của Thạch Sam, sau đó nhẹ nhàng ghé vào nói nhỏ: “Thạch Sam, tôi yêu em, vĩnh viễn sẽ không thương tổn em, em tin tưởng tôi được không?”
Thân thể Thạch Sam run lên, buông mắt xuống, lại chậm rãi buông tay, Ôn Dương trầm giọng cười khẽ, duỗi tay bắt đầu động tác:3
...
Suốt đêm dài, ấm áp trong lều hòa vào mùa xuân, thật là xấu hổ chết người
~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...