Tôi đứng sững sờ ở một bên,cảm thấy không thể tiêu hóa thứ chính mình vừa mới nghe được...
Tôi chậm rãi quay đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Hôm nay... Hôm nay cứ như vậy ngủ đi.”
Ôn Dương nhíu mày, trên mặt lộ rõ bất mãn: “Không thoải mái, muốn cởi.”
Tôi sâu kín hít vào một hơi, đành mở miệng nói: “... vậy tự anh cởi.”
Ôn Dương lần này trái lại rất nghe lời, buông tay, hướng tôi cười nói: “Được!”
Anh trước đạp chăn xuống, sau đó bắt đầu tự tháo dây lưng.
Tôi quay đầu đi, nội tâm cơ hồ sắp sụp đổ rồi, ai biết Ôn Dương sau khi uống say IQ lại thảm hại thành như vậy, quả thực tai họa! Tôi xin thề nếu tôi vẫn tiếp tục đứng ở đây không đi, hoàn toàn không phải bởi vì có tồn tại bất cứ tâm tư quá phận nào, chủ yếu chỉ là sợ Ôn Dương cởi quần áo xong không biết kéo chăn, thật lòng.
“Được rồi!”
Nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Ôn Dương, ổ tim tôi lại run lên, nhìn không chớp mắt kéo chăn lên cho anh, ho khan một tiếng nói: “Ngủ... A!”
Kết quả Ôn Dương một phen kéo tôi xuống giường, cả người áp lên, cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Hôn chúc ngủ ngon...”
Tôi mạnh mở to hai mắt: “Cái gì... Ngô...”
Đợi cho nụ hôn chấm dứt, tôi ngẩng đầu mê mang nhìn anh, vô thức gọi một tiếng “Ôn Dương”, thanh âm nói ra thoáng phát run, mang theo chút khàn khàn.
Kết quả tôi nhìn thấy ánh mắt Ôn Dương sâu thẳm, lại dùng lực hôn xuống, nhưng động tác của anh quá mức thô lỗ, tôi cảm thấy môi đau xót, lập tức thanh tỉnh, vội nâng khuỷu tay đẩy Ôn Dương, mở ra khoảng cách giữa hai người, không ngờ Ôn Dương lại bất mãn dùng sức đè xuống, đầu lại muốn áp lên.
Tôi chỉ có thể buông tay, có hơi khó chịu nói: “Ôn Dương, tỉnh lại... em là Thạch Sam...”
“Thạch Sam?” Ôn Dương mờ mịt nhìn tôi.
“Đúng, em là Thạch Sam, anh buông ra...” Tôi nhẹ giọng nói.
“Thạch Sam?” Ôn Dương lộ vẻ nghi hoặc.
Tôi vừa thấy anh buông lỏng, chậm rãi bắt đầu thoát ly gông cùm xiềng xích, nhưng không chờ tôi hoàn toàn chạm xuống đất, anh lại đột nhiên ôm chặt từ phía sau, gắt gao đặt tôi lại trên giường, “Thạch Sam, đừng đi!”
Trong lòng tôi cả kinh, qua nửa ngày mới bình ổn khẩu khí nói: “Ôn Dương đừng náo loạn nữa, nhanh ngủ...”
Trọng lượng toàn thân Ôn Dương đều đặt ở trên người tôi, “Đừng bỏ anh, anh cái gì cũng không có.”
Đầu anh nằm ở trên vai tôi, thanh âm cô độc, “Ngay cả Tam Nhi cũng chán ghét anh rồi.”
Trong tim tôi chậm rãi dâng lên đau đớn, điều hòa hô hấp một hồi, nhẹ giọng an ủi: “Sao lại thế đươc, em... Tam Nhi vĩnh viễn sẽ không chán ghét Ôn Dương.”
“Giả...” Ngữ điệu anh chậm rãi, “Cái gì cũng sẽ thay đổi...”
Anh thoạt nhìn vô cùng khổ sở, là yếu đuối tôi chưa từng thấy qua.
Tôi chậm rãi giơ tay lên, cẩn thận ôm lấy Ôn Dương, dỗ dành nói: “Sẽ không, hắn sẽ không thay đổi...”
Ôn Dương tựa hồ bình tĩnh trở lại, nhìn thập phần nhu thuận. Ôn Dương như thế này thật sự là rất nghe lời, hoàn toàn không thấy thâm trầm tao nhã ngày thường, thế cho nên khơi dậy yếu tố xấu xa trong cơ thể tôi.
Tôi cân nhắc một chút, hỏi vấn đề vẫn hằng băn khoăn từ lâu ở trong lòng: “Ôn Dương, anh không muốn cho em đến công ty, thật là bởi vì sợ em vất vả sao?”
Đời trước tôi từng hỏi anh, nhưng vẫn không có được đáp án chính xác. Tuy rằng đã tự nói với mình không nên để ý loại việc nhỏ này, nhưng đối mặt Ôn Dương, tâm của tôi thủy chung chỉ nhỏ bằng một cây kim, vẫn luôn vì thế mà canh cánh trong lòng.
Lông mi Ôn Dương phiến động, mơ hồ hỏi: “Ai?”
Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh không cho Thạch Sam đến công ty anh, có phải là sợ hắn quá cực khổ không?”
Biểu tình Ôn Dương vô cùng thống khổ, đầu chôn chặt trong hõm vai tôi trăn trở một hồi lâu.
Ngay thời điểm cho rằng sẽ không có câu trả lời, tôi nghe thấy anh nói: “Không phải...”
Ánh mắt tôi tối sầm xuống, bật cười tự giễu. Kỳ thật trong lòng đã sớm biết, tính cách như tôi vậy, không thể nghĩ thoáng, lòng ghen tị lại lớn, mang tới công ty, sớm muộn gì cũng sẽ chiêu thêm phiền toái cho anh, tôi nên tự hiểu ra, làm sao lại cứ hẹp hòi bám vào không...
“Tam Nhi là... là người không thể mất đi.”
Tôi ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
Ôn Dương không lập tức trả lời tôi, không biết qua bao lâu, anh nói, “Không thể... Không thể cùng bằng hữu tốt nhất mở công ty.”
Thanh âm Ôn Dương càng ngày càng thấp, đến cuối cùng tôi nghe không rõ lắm, quay đầu lại phát hiện hô hấp của anh đã ổn định, ngủ mất rồi.
Tôi chậm rãi nghiêng người, thoát khỏi cánh tay Ôn Dương, lại chỉnh lý quần áo bị anh kéo đến xô lệch, ghép chăn cẩn thận, đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho anh.
Tôi nằm ở trên giường, tim đập như trống, Ôn Dương uống say thế nhưng lại đi hôn người lung tung. Tôi nghĩ tới biểu tình của Quan Lỗi lúc đưa chúng tôi lên xe muốn nói lại thôi, thói quen này thật sự là quá ngoài dự đoán, vậy trước kia những lần đó hẳn cũng chưa tính là say.
Tôi sờ lên môi mình, phảng phất có vài thứ tựa hồ sắp mất kiểm soát muốn phá thể mà ra, cảm giác này khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ có một ngày sẽ giống đời trước dần dần không khống chế được chính mình, nhưng mà hiện tại nếu bắt tôi lập tức rời khỏi Ôn Dương, tôi không nguyện ý.
Tôi đích thân trải qua hai đời, khó có được cơ hội sinh hoạt cùng một chỗ với Ôn Dương, tôi vẫn cảm thấy những ngày này giống như được thần ban cho, thêm một ngày chính là lời một ngày, tôi biết rõ không có khả năng sẽ cứ trường cửu như vậy, một ngày hai ngày... một năm hai năm... tôi chờ ngày đó đến. Có câu nói biết thì dễ làm mới khó, có lẽ ngày đó sẽ rất thống khổ, nhưng vô luận khó dứt bỏ đến cỡ nào, tôi nhất định sẽ chặt đứt tình cảm của mình.
Tôi không thể lại khiến Ôn Dương thương tâm...
Không được mở công ty cùng hảo bằng hữu, tôi tựa hồ ở đâu đó đã nghe qua những lời này, tình cảm dù thân thiết hơn nữa dính dáng đến tiền tài ích lợi cũng sẽ biến chất, Ôn Dương có lẽ càng quý trọng đoạn hữu tình này hơn so với trong tưởng tượng của tôi, cảm động đồng thời nhớ tới toàn bộ hành vi của mình đời trước, tôi xấu hổ tột đỉnh.
Là tôi phá hủy hết thảy tốt đẹp vốn có...
Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, lần này tôi không thể lại sai lầm, còn có... Lần sau nhất định phải theo sát, không thể để cho anh uống say, nghĩ như vậy, dần dần buồn ngủ, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Tôi mơ một giấc mộng, một mình đứng ở giữa mê cung, phía trước là rất nhiều lối rẽ không biết thông đi đâu, tôi do dự trước cửa vào, chẳng biết nên đi như thế nào.
Không chờ tôi có bất cứ động tác gì, liền có một người bộ dạng giống tôi như đúc bước về phía trước, cái lối rẽ và hắn liền đồng thời chậm rãi biến mất, tiếp theo là người thứ hai, người thứ 3...
Tôi càng thêm sốt ruột, bởi vì đường dư lại càng ngày càng ít, nhưng tôi vẫn là không dám chọn, sợ mình đi nhầm đường sẽ vô pháp quay đầu lại, đột nhiên tôi cảm thấy trong một lối vào tựa hồ có thứ gì gọi tôi qua, nó nói cho tôi biết nơi đó có hết thảy tôi cần, chỉ cần tôi đi vào là sẽ có toàn bộ những gì mong muốn.
Trong lòng tôi rục rịch, nhưng như cũ không dám tiến về phía trước, trong tiềm thức cảm thấy đó là một bẫy rập, vì thế tôi lại nhìn thấy một người giống mình xuất hiện, đi vào cái lối rẽ vẫn luôn dụ dỗ mình kia.
“Không...” Tôi sợ hãi không thôi, nhịn không được hô lên.
Tiếp, tôi thấy hắn quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, đây là một gương mặt thập phần tuấn tú, làn da thanh thấu trắng nõn, đôi môi đỏ tươi nhu nhuận, mái tóc mềm ngắn, dáng người cao ngất đứng ở nơi đó, là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nhưng mà đôi con ngươi kia tối đen hờ hững nhìn về phía này, khóe miệng cũng treo một nụ cười lạnh như băng, rõ ràng là diện mạo giống nhau như đúc, da đầu tôi run lên từng đợt, cả người phát lạnh, lời muốn nói ra cũng im bặt đi.
Hắn chỉ tạm dừng một chút, sau đó quay đầu tiếp tục bước đi, chậm rãi biến mất cùng con đường kia ngay trước mắt tôi. Tôi thở phào một cái, lấy lại tinh thần mới phát hiện nơi này chỉ còn lại một dũng đạo đen đặc. Tôi dự cảm đây không phải là một con đường tốt, bất quá đã không còn lựa chọn rồi, chỉ có thể kiên trì bước chân.
Nhưng không nghĩ tới đây mới chỉ là một cái bắt đầu, kế tiếp tôi lại gặp lối rẽ thứ hai, rồi thứ ba... Tuy rằng đường có thể đi càng ngày càng ít, nhưng cái lối vào mời gọi tôi kia thủy chung tồn tại, tôi giống như có thể nghe được thanh âm nó phẫn nộ gào thét tại ở trong sâu thẳm, nó đang cực lực nghĩ cách thoát khỏi trói buộc.
Tôi sợ hãi không thôi, chỉ có thể lần lượt tránh đi, không ngừng bước về phía trước.
Tôi không biết “Nó” là làm như thế nào, cuối cùng thế nhưng đã trốn thoát, ở phía sau bắt đầu truy đuổi tôi, tôi liều mạng chạy, trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi không thể khống chế.
Không thể bị bắt kịp, nhất định không thể bị nó bắt kịp.
Cũng không biết chạy hết bao lâu, thời điểm cảm giác đã sắp kiệt sức, rốt cục nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, trong lòng tôi vui vẻ, nghĩ muốn tăng tốc chạy đi, lại phát hiện mình đột nhiên không thể động đậy, một bước cũng đi không động.
Tôi nhìn về thứ ở phía sau càng ngày càng gần, càng thêm sốt ruột, mồ hôi chảy thành dòng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chỉ có thể hé miệng thở...
Đột nhiên, tôi bừng tỉnh từ trong mộng, mở mắt ra nhìn đến đầu tiên là một gương mặt anh tuấn. Đầu sỏ gây tội chính là Ôn Dương đang nắm chặt mũi tôi, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Dương lùi người lại, buông mũi tôi ra, cười nhẹ nói: “Mấy giờ rồi, còn không chịu rời giường?”
Ôn Dương mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, một vùng cổ khêu gợi không hề phòng bị hiển lộ trước mắt, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, xấu hổ xoay người, bọc kín chăn: “Hôm nay nghỉ, em muốn ngủ thêm một lát, anh phiền quá.”
Tôi chờ một lúc, phát hiện phía sau không có tiếng động, đây là đi rồi?
Vừa muốn quay đầu lại, thanh âm Ôn Dương sâu kín truyền đến, “Tam Nhi cảm thấy anh phiền?”
Ổ tim mãnh liệt đông cứng lại, tôi cực kỳ hối hận, “Không phải...”
Quay đầu lại thấy khóe miệng Ôn Dương mang theo ý cười, “Em đêm qua đã làm gì rồi, miệng sao lại sưng lên?”
“Tê...” Tôi cảm thấy một trận đau xót, ngón tay Ôn Dương vừa vặn đụng lên môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...