Editor: AJ/ajthyj5
Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com.
Vui lòng không reup.
.
Ngày hôm sau Tống Chi Hoà là bị điện thoại đánh thức.
Cậu sờ soạng lung tung nửa ngày mới lấy được, đầu dây bên kia là ông chủ phòng vẽ tranh, nói với cậu là hoạ sĩ cậu rất thích sắp đến Lâm thị, hỏi cậu có muốn đến không.
Tống Chi Hoà ‘load’ thông tin một hồi mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này là gì.
“Không được.”
“Không có thời gian hở? Anh nhớ ngày mai em không có lớp mà.”
Ông chủ phòng tranh họ Chu tên Dã, cũng được xem thuộc nhóm ít bạn bè thân thuộc của cậu, trước đây có dự định sẽ dẫn cậu đến gặp một hoạ sĩ vô cùng có tiếng tăm, nhưng cậu không thích ở đó, nên cũng chỉ gặp vẻn vẹn một lần.
“Thân thể em không thoải mái lắm.” Tống Chi Hoà nói lý do.
“Vậy á, vậy em chú ý giữ sức khỏe.”
Bên kia giống như có gọi tên Chu Dã, Chu Dã liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại Tống Chi Hoà vốn định ngủ thêm một chút, không biết sao cảm giác đau đớn trên người càng lúc càng nhiều không có cách nào quên được.
Cậu nhớ lại sự tình tối đêm qua, vội vã ngắt ngay suy nghĩ.
Về lí do vì sao không có ý tưởng gì mới mà đem chính mình dâng lên cho Đàm Yến Minh… bởi vì cậu không thực sự nghĩ được cái gì so với chính mình là thứ có giá trị hơn, cũng không phải đối với Đàm Yến Minh có ý nghĩa gì nhiều, hành động này căn bản giống như là dâng hiến, mà người nhận dù sao cũng không từ chối, không có nói gì.
Cậu đấu tranh tâm lý một hồi, mới từ trên giường ngồi dậy tìm giày, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy bên trong đùi có một vết máu, cậu nhịn đau chạm vào, phát hiện vết còn mới, đụng vào liền chảy máu.
Nghĩ nghĩ một chút hẳn là lúc làm trong nhà bếp, khi dì Hồ vội vã ra ngoài chưa kịp dọn cẩn thận dao cắt hoa quả, cũng không biết là làm ở tư thế nào lại để lại vết thương bên trong đùi.
Lúc đó không biết có đổ máu không, hơn nữa nữa làm rất kịch liệt, hai người đều không phát hiện trên đùi có vết thương.
Nhưng mà cũng không sao cả, cậu cúi đầu tìm giày, tìm không thấy, chỉ có thể đi chân đất ra ngoài, vừa đến cầu thang thì vừa lúc gặp Đàm Yến Minh đang đi lên, mười ngón chân nho nhỏ tái nhợt cọ cọ trên thảm sàn.
Đàm Yến Minh cúi đầu nhìn lướt qua, vờ như không nhìn thấy, chỉ nói: “Dì Hồ ở đây, quay lại mặc quần tử tế rồi đi xuống.”
Tống Chi Hoà ồ một tiếng, quay đầu đi vào phòng vệ sinh ở phòng ngủ chính, nhìn gương ở đối diện một cái, trên cổ đầy dấu tay, còn có mấy dấu hôn ứ đỏ, mặc cái gì có lẽ cũng không che được hết.
Lúc này cậu mới sinh cảm giác không biết nói sao, đang nghĩ ngợi hay là thừa dịp dì Hồ còn ở trong bếp mà chạy đi luôn, Đàm Yến Minh đi tới, mở cửa phòng vệ sinh ra đứng bên ngoài gõ cửa một cái.
“Cái này.”
Tống Chi Hoà nhận lấy, một chiếc áo len mỏng có cổ, cậu không thích mặc quần áo thế này, lúc mặc vào còn có chút không thích lắm.
Thời điểm dùng bữa trưa có chút lúng túng, Tống Chi Hoà uống một hớp cháo, đang nghĩ làm cách nào để mời Đàm Yến Minh tới dự tiệc sinh nhật của mình mà không quá đột ngột, thì Đàm Yến Minh lại lên tiếng.
“Ngày mai anh sẽ đi công tác ở nước D.”
“… Vậy à.” Tống Chi Hoà nhấp thêm một hớp cháo nữa, trầm mặc một lát mới hỏi, “Đi bao lâu?”
“Hai tuần.”
Vậy thì không kịp lúc tổ chức sinh nhật mình rồi, Tống Chi Hoà ngược lại không thất vọng, chỉ là có chút không nói rõ được cũng không tả được cảm giác buồn bực đang chồng ở trong ngực.
Đàm Yến Minh liếc mắt nhìn cậu, bổ sung: “Trong lúc đó em có thể về ở nhà mình, anh về sẽ thông báo cho em.”
Tống Chi Hoà nâng bát lên đem cháo uống sạch, lần này sự trầm mặc lại càng lâu hơn nữa, qua lâu thật lâu cậu mới nói: “Được.”
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, qua năm thứ hai Đàm Yến Minh đi công tác thẳng từ giữa tháng năm đến tháng bảy, càng không thể tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Đàm Yến Minh lấy nguỵ trang lừa gạt Đàm Diệu Tông, lúc mới bắt đầu Đàm Diệu Tông rất bất mãn, nhưng mà Đàm Yến Minh vẫn liên tục tạo hiện trường lên giường giả, con không có chính là không có, ông ta bất mãn cũng không thể làm gì.
Sau đó ông ta cũng không có lòng xen vào chuyện của Đàm Yến Minh nữa, chủ yếu là bởi giữa chừng Đàm Chấn tập kích bất ngờ chậm rãi nắm lấy quyền lực trong tay ông ta, khác hẳn với vẻ bề ngoài cực tốt.
Đàm Chấn dù không thoải mái gì với người cha có huyết thống này, thế nhưng mỗi lần đứng trước ông ta vẫn là một mực vô cùng cung kính.
Đàm Diệu Tông không phải là không nghi ngờ anh, chỉ là Đàm Chấn làm việc rất gọn gẽ, thủ đoạn so với chính Đàm Diệu Tông chỉ có hơn chứ không kém, thực sự không bắt được nhược điểm.
Nói như vậy Đàm Yến Minh có thể yên tâm theo đuổi Tống Chi Hoà, nhưng hắn vẫn cứ không dám manh động, chỉ lo Đàm Diệu Tông bị dồn quá mức sẽ quay lại đâm cho anh em hai người bọn họ mỗi người một đao.
Nửa cuối năm ba của Tống Chi Hoà gần kết thúc đã bất ngờ xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, lúc đang đi đường bị một chiếc xe thể thao cao cấp lái ngược chiều đụng ngã.
Cậu chỉ kịp liếc nhìn biển số xe thì trên đùi đã đau tới mức chỉ có thể cúi đầu.
Cậu qua đuôi mắt nhìn thấy một người từ trên chiếc SSC Tuatara sang chảnh bước xuống, đi tới bên cạnh câu, trên chân ngược lại là một đôi sneaker màu đen đơn giản, mang quần bò.
Sau đó người kia cúi người xuống trước mặt cậu nhìn, trên gương mặt đính một cái khuyên ở lông mày một cái ở trên môi, bộ dáng trông như con lai, tóc đã tẩy, nhuộm thành màu trắng.
Người kia mở to đôi mắt trông đến quái dị, con ngươi màu nâu nhạt không hề động đậy mà đánh giá cậu.
“Sớm đã nghe nói cậu ở bên cạnh anh ấy thời gian cũng khá dài, lớn lên trông cũng được.” Người kia bỗng nhiên cười cười, khẩu âm hơi giống với Hongkong, nhưng không rõ lắm.
Y giống như mới phát hiện cậu đang đau tới mặt trắng bệch, “Đau à, giúp cậu gọi xe cứu thương có được hay không?”
“… Cậu là ai?” Tống Chi Hoà ngẩng đầu lên, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh, đôi môi hơi run rẩy mà đóng mở.
“Quên mất tự giới thiệu.” Người kia đứng lên, ở trên cao nhìn xuống, “Tôi là Diệp Gia.”
(*) SCC Tuatara
.