Cửa phòng khẽ đóng...
Vĩnh Ninh công chúa một tay đỡ phò mã gia mùi rượu huân trời đẩy lên giường, thở phì phì nói: "Nói không giữ lời, một chút ước định cũng không tuân thủ, rõ ràng sáng nay đã nói buổi tối sẽ trở về sớm! Nhưng nàng về trễ còn không nói, dĩ nhiên còn cũng không có nói cho bản công chúa biế một tiếng!"
Giang Ngọc bị đẩy ngã trên giường, chậm rãi yếu ớt ngồi dậy.
Nàng mắt mang mị khí, yêu dị, nhẹ nhàng nhích đến bên cạnh công chúa đại nhân đang trở tính, đưa tay kéo nha đầu kia vào lòng.
Dùng mặt mày say mông lung mỉm cười nhìn tiểu giai nhân trong lòng, triền miên nói:
"Công chúa đại nhân của ta, Giang Ngọc hôm nay quá bận, đã thật sự quên hết việc này! Ta cũng không nghĩ sẽ uống đến lúc này! Công chúa tốt của ta đừng tức giận nữa, lần sau Giang Ngọc nhất định sẽ nhớ kỹ thông báo cho Giang phu nhân một tiếng, nàng xem cũng đã trễ thế này, chúng ta hay là nghỉ ngơi sớm đi!"
Vĩnh Ninh công chúa nghe người đó lúc này ứng phó, trong lòng càng giận, liền giãy dụa rời khỏi tay nàng, kiều khí cả giận nói: "Nàng, trong lòng nàng quả thật là không xem ta là gì cả! Bản công chúa sáng sớm mới vừa nói, nàng thế nào lập tức có thể không nhớ rõ! Nàng về trễ không nói, còn dám cùng một nam nhân ở trong viện vừa kéo vừa ôm, nàng..."
Giang Ngọc lúc này cảm giác say chậm rãi dâng lên, hôm nay nàng cũng thực sự là có chút mệt mỏi, hiện tại đã hoàn toàn không còn tâm tư giải thích cùng tiểu công chúa bướng bỉnh này.
Việc này xem ra lại phải tốc chiến tốc thắng rồi, thời gian đối với Giang Ngọc mà nói là rất quý giá!
Nghĩ đến đây, chỉ thấy bạch y phò mã gia nâng cánh tay lập tức đỡ lấy mỹ nhan của thiếu nữ thanh tú đang nổi giận trong lòng lên, chỉ thoáng chốc đã dùng một nụ hôn nồng nhiệt phong kín đôi môi mềm mại đang oán giận.
...
Có lẽ, thiên ngôn vạn ngữ, trước mặt tình nhân, cũng không bằng một cử chỉ lửa nóng mãnh liệt lúc này...
Ngươi xem Vĩnh Ninh công chúa vừa rồi vốn dĩ còn đang tức giận, lúc này cũng đã hoàn toàn không còn tư thái cao ngạo bướng bỉnh nữa.
Nàng từ lâu đã ôn thuận dịu ngoan, tựa như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, tê liệt ngồi trong lòng phò mã gia bạch y phiêu nhiên...
...
Đôi môi xen lẫn mùi rượu, thì ra lại dụ hoặc tiêu hồn như vậy...
Bạch y phò mã chậm rãi ôm lấy giai nhân đã si dại giữa nụ hôn nồng nhiệt của nàng, chậm rãi đi về phía sau sa trướng phù dung màu đỏ thẩm...
Chinh phục, trong thế giới của tình ái, có lẽ bất luận ngôn từ gì kỳ thực cũng không bằng nỗ lực hành động!
Có lẽ chỉ cần một chốc hương diễm, ấm áp si hôn, lúc này đã hơn tất cả thiên ngôn vạn ngữ...
...
Cát bụi cuồn cuộn, một người một con ngựa thản nhiên lướt qua nơi này.
Chỉ khoảng nửa khắc, cát bụi cũng khôi phục bình tĩnh lúc ban đầu...
...
" Tiểu thư, tiểu thư...." Tiểu Hương hoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào.
Đổng Thúy Trúc đang đánh đàn, nhẹ nhàng bát lộng huyền âm, làm cho cầm khúc gián đoạn.
Nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hương, cười nói: "Tiểu Hương chạy nhanh như vậy làm gì? Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hương đi đến bên cạnh Đổng Thúy Trúc, vội hỏi: "Tiểu thư, vừa rồi bên ngoài đến một nam tử xa lạ, nói muốn gặp tiểu thư ngài! Tiểu thư, chúng ta có nên gặp hay không? Ta thật sự sợ là khách nhân trong thanh lâu đến a!"
Đổng Thúy Trúc khẽ nhíu mày, nói: "Nam tử? Người đó làm sao biết nơi này, Lưu mụ mụ các nàng sẽ không nói cho người khác biết đi? Ngươi không hỏi người đó là vì chuyện gì mà đến sao?"
Tiểu Hương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Hương hỏi, nhưng này người chỉ nói để Tiểu Hương nói cho tiểu thư hai chữ, nói người nghe xong sẽ tự hiểu rõ!"
Đổng Thúy Trúc càng không giải thích được, hỏi: "Nga! Kỳ quái! Vậy, người đó nói chính là hai chữ gì?"
Tiểu Hương suy nghĩ một chút, liền nói: "Nguyệt Nhi!"
Đổng Thúy Trúc lập tức bật dậy, trong lòng nàng bốn bề sóng dậy, đến nay không có mấy người biết nhũ danh của Đổng Thúy Trúc nàng, phụ mẫu nàng, thân nhân nàng sớm đã không ở nhân gian, mà vị nam tử này cùng nàng ắt có quan hệ gì đó!
Trong giây lát nàng nhớ đến thân ca ca thất tán nhiều năm, lẽ nào, lẽ nào người đó, sẽ là ca ca của nàng!
Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Thúy Trúc kinh hoảng không ngớt, nàng hoang mang rối loạn vội vàng cất bước, thất thần đi về phía chính sảnh.
...
Trong chính sảnh, Đổng Thúy Trúc ngưng thần nhìn về phía nam tử tao nhã uống nước trà, bạch quan thúc phát, nam tử khiến nàng cảm thấy rất quen, nhưng đây cũng không phải ca ca thất tán nhiều năm của nàng.
Nàng thực sự là nghĩ không ra, nàng rốt cuộc gặp qua người này ở nơi nào, liền lấy lại tinh thần, cúi đầu, cúi người nhợt nhạt thi lễ với nam tử, thấp giọng nói: "Ra mắt công tử, không biết vị công tử này tìm Thúy Trúc có chuyện gì?"
Bạch y nam tử ngẩng đầu cười nhìn nữ tử nho nhã lễ độ một cái, tao nhã buông chung trà, lên tiếng cười nói: "Cô nương thật sự không nhận ra ta!"
Đổng Thúy Trúc giương mắt nghi hoặc nhìn về phía nam tử tuấn nhã phiêu dật kia, nàng cũng cảm thấy quen thuộc, nghĩ lại, có lẽ thực sự là khách yên hoa của nàng trước đây.
Nhưng khách nhân của nàng cũng sắp vượt qua vạn người, sao có thể nhớ rõ ràng!
Nghĩ đến đây, Đổng Thúy Trúc liền mỉm cười nói: "Thúy Trúc ngu dốt lại không nhớ được công tử rốt cuộc là người nào nữa, công tử có chuyện gì không ngại nói thẳng!"
Bạch y nam tử lắc đầu, mỉm cười, đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Đổng Thúy Trúc, nghiêng mặt mỉm cười nhìn nữ tử bị nàng cả kinh khẩn trương lui về phía sau, khẽ động mi tâm nói: "Nàng nhìn lại xem, thật sự không nhận ra nữa?"
...
Nha hoàn Tiểu Hương ở bên cạnh tinh tế quan sát vị nam tử kia, nàng vẫn luôn cảm giác diện mạo, khí chất của người đó vô cùng quen thuộc, thế nào sẽ có chút tương tự...
Đổng Thúy Trúc nhìn nam tử đang có ý tiếp cận nàng, cảnh giác lui lại phía sau, khẩn trương nói: "Công tử xin thứ tội, Thúy Trúc hay quên, quả thật là không nhớ rõ nữa!"
Nam tử nhíu mày, trong lòng có một chút khổ sở, sầu ý hiện lên, nặng nề nói: "Nguyệt Nhi, quả thật là không nhớ rõ ta nữa? Chỉ mới vài ngàu, nàng thế nào không nhớ rõ có thể không nhớ rõ ta nữa!"
Đổng Thúy Trúc khẩn trương nhìn về phía nam tử mặt mày ưu sầu, loại vẻ mặt này, loại thần thái này, khiến nàng quá mức lo lắng, người đó quả thật khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc, đây rốt cuộc là ai? Thế nào lại biết nhũ danh của nàng!
Đổng Thúy Trúc khó hiểu hỏi: "Công tử rốt cuộc là người nào, nhũ danh của Thúy Trúc, công tử là từ chỗ nào biết được?"
Nam tử chợt ngẩng đầu lên cười khanh khách, nàng đưa tay ngả ngớn vuốt ve dung nhan tuyệt thế kia, ám muội nói: "Nguyệt Nhi thế nào có thể không nhớ rõ ta! Lẽ nào nàng thật sự quên ' Thủy Nguyệt Động Thiên' rồi sao?"
Nữ tử giật mình lúc bị người đó chạm vào khuôn mặt, nhìn thẳng về phía nam tử đang tiếp cận mình! 'Thủy Nguyệt Động Thiên'! Đây, không phải tên gọi của ôn tuyền tiên cảnh mà nàng và Ngọc Nhi cùng nhau đến sao! Người này, nam tử này làm sao sẽ biết được! Lẽ nào, là Ngọc Nhi nói cho nàng ấy biết!
Nghĩ đến đây, nữ tử chợt xoay tay lại hất tay nam tử lỗ mảng kia, cả giận nói: "Công tử xin tự trọng, Đổng Thúy Trúc ta đã không còn là nữ tử thanh lâu nữa, ngài rốt cuộc có chuyện gì, xin nói xong rồi nhanh chóng rời đi!"
Nam tử nhíu mày, một tia cười xấu xa treo trên khuôn mặt đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cười nói: "Ta không có việc gì, chỉ là Nguyệt Nhi không muốn biết là ai chuộc nàng ra sao!"
Đổng Thúy Trúc kinh hoảng vạn phần, giãy dụa trong lòng sắc lang, cả giận nói: "Ngươi, ngươi Đăng Đồ Tử này, mau buông!"
Nam tử nhẹ nhàng buông hai tay ra, thả nàng kia, chợt phất tay áo xoay người trở lại ngồi xuống trước bàn trà, dường như không có việc gì, lại bắt đầu uống trà.
Chốc lát, Đổng Thúy Trúc cuối cùng lấy lại tinh thần, chấn động nghĩ đến những lời vừa rồi, vội vàng khẩn trương hỏi: "Công tử, ngươi biết là ai chuộc Đổng Thúy Trúc ta ra!"
Nam tử nhìn nữ tử khẩn trương như vậy, không chút hoang mang nói: "Biết, người chuộc ngươi chính là ta!"
...
Nghe được lời ấy, Đổng Thúy Trúc bất đắc dĩ mỉm cười, thì ra ngày tháng tiêu diêu tự tại rốt cuộc vẫn phải kết thúc, người ta dùng giá cao chuộc nàng ra, thế nào sẽ để nàng đi dễ dàng như thế, suy nghĩ này thật quá mức ngây thơ...
Đổng Thúy Trúc khẽ thở dài một tiếng, cúi người hướng về phía nam nhân cao ngạo vô lý, hành lễ nói: "Thì ra là công tử chuộc thân cho ba người bọn ta, Thúy Trúc ở đây tạ ơn công tử!"
Giang Ngọc nhìn thần sắc sa sút của nàng, khóe môi khẽ động, thản nhiên vắt chéo chân, cười xấu xa nói: "Cảm tạ cái gì, sau này chúng ta đều là người trong nhà, không cần đa lễ, hôm nay bản công tử là cố ý đến cùng Nguyệt Nhi thân cận một chút!"
Đổng Thúy Trúc nhíu mày, thần sắc nhàn nhạt chán ghét cúi người, trả lời: "Hôm nay thân thể Thúy Trúc không khỏe, có thể không bồi tiếp công tử được, xin công tử thứ lỗi!"
Đây là việc nàng đã sớm dự liệu, người dám dùng nhiều tiền như vậy để chuộc Đổng Thúy Trúc nàng, thế nào lại đơn giản buông tha nàng!
Xem ra, mục đích cuối cùng của người này, còn không phải đều là giống như những khách nhân kia, cũng chỉ vì xích mục đích xích lỏa đó mà thôi!
...
Giang Ngọc nghe nữ tử nói, vội vàng đứng dậy, thần sắc ngưng trọng nhíu mày nói: "Nga, Nguyệt Nhi, khó chịu thế nào không nói sớm, đến, mau mau trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi!"
Nói xong, Giang Ngọc liền đến bên cạnh nữ tử, đưa tay đỡ lấy Đổng Thúy Trúc thần sắc khó coi lúc này, dự định đỡ nàng vào phòng ngủ.
Đổng Thúy Trúc sợ hãi muốn tránh thoát kiềm chế của nam tử, hoảng hốt nói: "Công tử không nên như vậy, ngài có thể cho Thúy Trúc một chút thời gian không, hôm nay, hôm nay ta thật sự bất tiện!"
Giang Ngọc liếc nhìn nữ tử đang kinh hoảng một cái, nhịn không được ngửa đầu cười rộ lên, chợt cúi người bế nữ tử không an phận lên, hoàn toàn mặc kệ nàng kia còn đang giãy dụa, đấm vào ngực nàng, nàng rất nhanh đi vào phòng ngủ...
...
Điền Ngũ ở phía sau nghe thấy tiểu thư kêu to, sợ là xảy ra chuyện gì, liền vội vội vàng vàng chạy đến, lại gặp một bạch y nam tử đang khinh bạc tiểu thư nhà hắn, hắn nhất thời tức giận, tưởng là kẻ xấu, là dâm tặc, liền cầm lấy một bình hoa trang trí, dự định tiến lên chống lại sắc lang...
Tiểu Hương ở bên cạnh thấy Điền Ngũ đang muốn tiến lên cứu tiểu thư, liền rất nhanh chạy đến kéo người lại, trừng mắt ngăn cản hắn: "Đồ ngốc, ngươi đừng xen vào thêm phiền, thành thật ở chỗ này cho ta!"
Điền Ngũ đang phẫn nộ mắt đỏ lên muốn đi cứu tiểu thư bị người đó khi dễ, đã thấy Tiểu Hương ngăn cản hắn, vạn phần khó hiểu, cả giận: "Tiểu thư sắp bị người đó khi dễ rồi, Hương Nhi vì sao không cho ta ngăn cản!"
Tiểu Hương ngăn hắn sau người, che miệng dán sát bên tai Điền Ngũ thô kệch: "Ngốc, ngươi cũng không nhận ra bạch y nam tử kia là ai sao! Người đó không phải là Ngọc Nhi cô nương ngươi đụng bị thương sao! Người ta lúc này liếc mắt đưa tình, ngươi ở đây xem náo nhiệt cái gì!"
Điền Ngũ nghe Tiểu Hương nói xong, vẻ mặt ngốc nghếch sững sốt nửa ngày, mới nói: "A? Người đó là Ngọc Nhi cô nương? Vậy tại sao nàng lại phẫn nam trang hù dọa tiểu thư?"
Tiểu Hương lại liếc trắng Điền Ngũ, nói: "Ngươi có thể hiểu cái gì! Đồ ngốc!"
Điền Ngũ nghe Tiểu Hương nói hắn, cũng xấu hổ, sờ sờ đầu, đỏ mặt cười nói: "Điền Ngũ là ngốc, nhưng chỉ cần Hương Nhi có thể thích ta, kẻ ngốc ta cũng đã biết đủ rồi!"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...