Một đôi tuấn mỹ nam nữ thanh mai trúc mã, đang ở phía sau sơn viên nhìn sâu vào nhau....
Nam tử thâm tình chân thành nhìn thiếu nữ linh khí mỹ lệ, nói:
- Công chúa thời gian qua có tốt không? Cũng sống ở Giang Nam này đã quen, ăn có quen không?
Thiếu nữ linh mỹ ( linh hoạt xinh đẹp) trên hai gò má chảy ra nước mắt nhợt nhạt tình cảm u buồn, đôi mắt có chút ngân ngấn nước,giọng bi thương nói:
- Khá tốt, nhưng Nhụy nhi rất muốn quay về kinh thành, Nhụy nhi rất phụ hoàng, hoàng nãi nãi, cũng rất nhớ Phong ca ca....
Nam tử nhẹ nhàng đem thiếu nữ đang chảy nước mắt ôm vào trong lòng, đau lòng nói:
- Trường Phong minh bạch, công chúa nhất định chịu không ít khổ sở.
Đều là Trường Phong không tốt, là Trường Phong không có bản lĩnh, không bảo vệ được công chúa!
Vĩnh Ninh công chúa vội ngẩng đầu nhìn nam tử lúc này đang tự trách mình, lắc đầu nói:
-Chuyện này không liên quan đến Phong ca ca, Nhụy nhi minh bạch nỗi khổ của Phong ca ca! Nhụy nhi từ trước đến nay cũng chưa từng trách Phong ca ca ~!
Vệ Trường Phong thở dài một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc như ô mặc lóng lánh, cưng chiều nhìn sâu vào đôi mỹ mâu xinh đẹp thuần khiết kia, nói:
- Hắn, phò mã gia có ức hiếp ngươi hay không? Hắn đối với ngươi có tốt không? Các ngươi chung sống có hòa thuận chứ?
Vĩnh Ninh công chúa vẻ mặt khẩn trương tránh khỏi cặp mi nhãn đang hỏi, cúi đầu nói:
- Hoàn hảo, hắn, hắn chưa từng ức hiếp ta.
Cũng khá tốt!
Vệ Trường Phong có phần mất mát nghi ngờ, nói:
- Thực sự? Hắn chưa từng ức hiếp công chúa ư? Vậy thì tốt rồi, ngày đó chứng kiến công chúa rơi lệ, trong lòng của Trường Phong thực sự hối hận tột cùng, nếu như khi ấy có thể hạ quyết tâm đưa công chúa đi tha hương, nghĩ là công chúa cũng sẽ không đau buồn như vậy...
Vệ Trường Phong nhìn Vĩnh Ninh công chúa tựa như xúc động đến lệ như vũ hạ (nước mắt rơi như mưa), đưa tay vì nàng khẽ lau đi nước mắt rơi trên mặt, bi thương nói:
- Nếu như hắn đối với công chúa toàn tâm toàn ý thì thôi, nếu hắn dám ức hiếp công chúa nửa phần, Vệ Trường Phong ta quyết không cho phép! Đến lúc đó, cho dù thánh thượng, hoàng thất quay lại phản đối, Trường Phong cũng phải mang theo công chúa rời khỏi nơi đây!
Công chúa Vĩnh Ninh xúc động khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào người nam tử, trong lòng thoáng chốc một mảnh ấm áp, đây không phải là điều bản thân mình từng vẫn muốn từ trong miệng Phong ca ca nghe được tình ngữ sao? Mà lúc này nàng cũng được đến bù mong muốn, nhưng trong lòng này lại dường như là thiếu khuyết chút gì đó.....
Vệ Trường Phong thương yêu nhẹ vỗ về thiếu nữ thanh tú trong ngực, hắn cũng chưa từng nghĩ đến muốn đem nàng củng thủ nhượng nhân ( cung kính nghe theo người khác)
Nhưng chiều hướng phát triển, hắn nhất định phải lấy đại cục của Vệ gia làm trọng, đây lại khiến hắn phải nhịn đau thương bỏ đi những thứ yêu thích, nhưng chung quy hắn sẽ có một ngày phải đem nàng hoàn toàn thưởng đoạt lại....
Nam tử kéo ngọc thủ trắng nõn tinh xảo của thiếu nữ, hai người đi dạo trong rừng cây ở nơi hồng anh sắc, kia cây anh đào thanh phấn sắc lộ ra vẻ phá lệ mê người....
Nam tử đột nhiên ngừng cước bộ, quay người lại khác thường nhìn Vĩnh Ninh công chúa đang cười ngọt ngào, hào quang lấp lánh trong ánh mắt đến gần thiếu nữ, nói:
- Công chúa thật tâm yêu mến Trường Phong sao?
Vĩnh Ninh công chúa bị câu hỏi trực tiếp của nam tử, cả kinh diện hồng nhĩ xích, nhãn thần ngượng ngùng nhìn xuống mặt đất, nhẹ gật đầu đáp lời.
Đây giống như không chứa sự hoài nghi, nhớ đến Vĩnh Ninh công chúa nàng không phải luôn đều cho rằng, phò mã chân chính trong lòng nàng vẫn muốn, chẳng phải là nam tử như Phong ca ca ư?
Vệ Trường Phong nhìn phía thiếu nữ lúc này sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng từ từ cong lên, hắn từ tốn tới gần Vĩnh Ninh công chúa, ôn nhu nâng dung nhan mỹ lệ kia, muốn hôn lên hai cánh anh hồng mà nội tâm khao khát đã lâu...
Vĩnh Ninh công chúa nam tử từ từ tiếp cận mình, một tia dị thường hiện lên trong lòng, nàng thình lình dùng sức đẩy nam tử dự định muốn hôn mình ra.
Có phần sợ hãi tức giận nói:
- Phong ca ca, đừng như vậy.....
Vệ Trường Phong vô cùng ngạc nhiên nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa có chút tức giận kia, đây là điều hắn không lường trước được, sao công chúa lại cự tuyệt hắn? Nàng thế nào có thể cự tuyệt hắn, hắn bao nhiêu năm nay lưu tâm tốt mọi thứ, không phải chính là muốn để cho nàng phục tùng mình hay sao?
Hắn vẫn luôn đều cho rằng, công chúa đã hoàn toàn được nắm chắc trong lòng bàn tay của Vệ Trường Phong hắn.
Chỉ cần hắn muốn, Vệ Trường Phong hắn đều có thể đạt được nàng! Nàng không thể cự tuyệt hắn!
Vệ Trường Phong làm ra vẻ trấn tĩnh vội cúi người quỳ xuống nói:
- Thỉnh công chúa bỏ qua tội mạo phạm của Vệ Trường Phong! Trường Phong nhất thời tình mê, làm hốt hoảng đến công chúa rồi, Trường Phong tội đáng chết vạn lần....
Vĩnh Ninh công chúa lúc này khẩn trương, nàng nhẹ nhàng đến chỗ Vệ Trường Phong đang quỳ phía trước, đưa tay nâng hắn dậy, chột dạ nói:
- Phong ca ca mau mau đứng lên, là, là Nhụy nhi vẫn chưa quen được, hy vọng Phong ca ca có thể minh bạch...
Trong tâm Vĩnh Ninh công chúa, đập bất ổn, đây là nàng làm sao vậy?
Nàng thế nào lại đem Phong ca ca đẩy ra? Đây, đây chẳng phải là điều công chúa Vĩnh Ninh nàng luôn luôn kỳ vọng đạt được ư?
Từ nhỏ nàng đã mong đợi Phong ca ca trong lòng ngưỡng mộ đã lâu có thể thích bản thân mình, có thể cùng hắn sớm chiều làm bạn.
Hiện nay, nguyện vọng kia sắp thành hiện thực, lại vì cái gì khó chịu như thế, không tình nguyện chứ?
Nàng hồi tưởng lại, đang lúc nụ hôn trong chốc lát ấy, trong đầu nàng lại hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ thanh khiết cùng hồng thần....
Vĩnh Ninh công chúa trong tâm hoảng loạn bất kham, nàng cúi đầu không dám đối diện với đôi mắt của Vệ Trường Phong, nàng sợ hắn nhìn ra manh mối gì, nàng sợ hắn biết rõ tâm sự của nàng.....
Nàng khẩn trương đối Vệ Trường Phong, nói:
- Phong ca ca, Nhụy nhi có chút khó chịu, Nhụy nhi muốn về trước nghỉ ngơi một lát.
Mi đầu (giữa đôi lông mày) của Vệ Trường Phong khẽ cau lại một chút, lập tức lại ôn hòa đối Vĩnh Ninh công chúa, nói:
- Công chúa nếu khó chịu, vậy Trường Phong liền sớm tiễn công chúa trở về phòng nghỉ ngơi thôi ~!
Vĩnh Ninh công chúa nhẹ gật đầu ứng hạ, liền xoay người rất nhanh hướng phía dưới chân núi đi đến.
Giang Ngọc cùng ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên vừa đi vừa tán gẫu, nàng cố ý vô tình đánh giá nam tử già giặn, anh tuấn kia, mỉm cười nói:
- Ngự sử và quận chúa rất là quen thuộc ư? Ở Giang Nam hầu phủ trong khoảng thời gian này, ngử sử đại nhân và thị lang bồi bồi công chúa và quận chúa nhiều hơn.
Nghĩ là tán gẫu, nói chuyện cũ, cũng tốt giải nỗi khổ nhớ nhà cho các nàng!
Chu Hạo Thiên nghe Giang Ngọc nói, đôi mắt thần thái nhìn phía phò mã gia Giang Ngọc lúc này ôn nhu mỉm cười.
Kia trên khuôn mặt tuấn tú hơi đen sạm, khỏe mạnh rõ ràng lộ ra một tia tình cảm cảm kích, thanh âm của nam tử từ tính ( quyền rũ, hấp dẫn) hồn hậu có chút vui mừng đối Giang Ngọc nói:
- Hạo Thiên và quận chúa từ nhỏ đã quen biết, phò mã gia không cần quá mức lo lắng, Hạo Thiên khi có thời gian sẽ đến vấn an quận chúa cùng công chúa điện hạ.
Giang Ngọc nghe xong gật đầu, tự nhiên cười nói:
- Nói như vậy ngự sử đại nhân cùng quận chúa xem như là thanh mai trúc mã ư?
Chu Hạo Thiên xấu hổ cười cười đáp:
- Cha ta cùng Bình vương gia là chi giao tâm đầu ý hợp, ngày thường cùng nhau đánh cờ, đối tửu, cho nên Hạo Thiên khi nhỏ thường được dẫn đến Bình vương phủ cùng chơi đùa với tiểu gia và quận chúa, là tương đối quen thuộc một chút!
Hai người tùy tiện vừa đi vừa trò chuyện lan man, tuy là người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý.
Lúc này,khi hai người ngẩng đầu, thì thấy phía trước nhân ảnh một trước một sau rất nhanh đã đi tới.
Giang Ngọc ngưng thần nhìn lại, liền thấy công chúa Vĩnh Ninh khí sắc đào hồng bất kham cùng Vệ Trường Phong từ phía sau khu sơn viên hướng bên này vội vàng bước đến.
Vĩnh Ninh công chúa lúc ngẩng đầu lên, cũng thấy Giang Ngọc và Chu Hạo Thiên đứng ở phía trước nhìn về phía nàng và Vệ Trường Phong, trong lòng không ngớt kinh hoàng, nàng giống như là một nương tử hồng hạnh xuất tường ( nɠɵạı ŧìиɦ) cúi đầu, thoáng chốc dừng lại đứng tại chỗ bất động.
Vệ Trường Phong biểu tình như cũ hướng phía Giang Ngọc thi lễ, nói:
- Trường Phong tham kiến phò mã gia, vừa rồi Trường Phong và công chúa cùng đi đến vường hoa một chút, công chúa đơn giản hướng Trường Phong thăm hỏi một ít về tình hình thân thể của hoàng thượng, và hoàng thái hậu.
Giang Ngọc cau mày liếc nhìn tuấn nam mỹ nữ đứng bên cạnh một cái, nhàn nhạt gật đầu, cười nói:
- Làm phiền Vệ đại nhân giúp bổn hầu chăm sóc công chúa rồi!
Giang Ngọc quay đầu, lại nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa đang đứng ngẩn ngơ, đưa tay nhẹ nhàng kéo Vĩnh Ninh công chúa qua lo lắng cúi đầu hỏi:
- Công chúa, hiện tại tâm tình có cảm giác tốt hơn chưa? Nếu như công chúa mệt mỏi, thì sớm cùng bổn hầu hồi uyển nghỉ ngơi thôi! Trông ngươi đầu đầy mồ hôi, làm sao không bảo Đậu nhi cùng ngươi đi ra ngoài? Cũng tốt có người có thể giúp ngươi che lạnh a!
Giang Ngọc nhẹ đưa tay giúp công chúa lau đi mồ hôi nhè nhẹ chảy ra trên trán, đỡ lấy mỹ nhân phấn hồng thâm tình đem ôm vào trong người, hoàn toàn không quan tâm đến có hai nam nhân khác đang nhìn xem các nàng, song song yêu thương nồng đậm phất áo bỏ đi....
Một đôi mắt giận dữ trong mắt hiện lên hận ý, có thâm ý khác chăm chú nhìn chằm chằm nhìn hai bóng lưng rời đi lúc này...
Ánh mắt kia tựa như long quyển phong ( gió lốc) trong bóng tối, quét qua trên người mỹ nhân kia, bị tùy ý cướp đoạt.
Hận ý ấy đoán là từ lâu đã xâm nhập vào trong xương tủy hắn...
Trong phòng ngủ tao nhã ở Thiên Xu biệt uyển rộng lớn, Vĩnh Ninh công chúa tâm thần bất ổn ngồi ở bên giường, hai tay chẳng an phận xé rách khăn lụa thiên hương tuyết tằm vô cùng quý báu.
Trong mắt Giang Ngọc lộ ra tình cảm ấm áp nhìn công chúa Vĩnh Ninh đang cúi đầu im lặng, mỉm cười nói:
- Chính là vị Vệ đại nhân kia sao?
Vĩnh Ninh công chúa ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn lên khuôn mặt thanh tú đang mỉm cười, kinh ngạc đích thực là vô cùng kinh ngạc thốt một tiếng:
- A~?
Giang Ngọc ôn nhu ngồi xuống bên cạnh công chúa Vĩnh Ninh, nghiêng mặt hỏi:
- Giang Ngọc nói là, nam tử công chúa thích có đúng hay không là vị Vệ đại nhân trẻ tuổi anh tuấn ấy?
Sắc mặt công chúa Vĩnh Ninh ửng đỏ cúi đầu, lại một mảnh trầm mặc không tiếng nói nữa....
Giang Ngọc khe khẽ cười cười, nói:
- Công chúa vì sao lại xấu hổ như vậy a? Nam hoan nữ ái là đạo lý hiển nhiên, công chúa yêu mếm Vệ đại nhân nọ, Giang Ngọc sớm cũng đã nhìn ra.
Nghĩ là nếu không vì sự tồn tại của Giang Ngọc ta, công chúa chắc chắn có thể cùng lễ bộ thị lang Vệ đại nhân gia thế hiển hách ấy thuận thuận lợi lợi kết thành liên lý ( kết thành vợ chồng) rồi!
Giang Ngọc khẽ đem cơ thể Vĩnh Ninh công chúa chuyển hướng về phía mình, cúi đầu tinh nghịch nhìn phía công chúa đại nhân cúi đầu không nói, dịu dàng cười nói:
- Công chúa không nên tức giận như thế, Giang Ngọc cam đoan với ngươi tương lai nhất định có thể có thể hoàn lại trong sạch cho công chúa, hảo để công chúa đại nhân của chúng ta cùng Vệ đại nhân chính chính thường thường đi cùng nhau! Nhưng nếu không phải hiện tại, hiện tại Giang Ngọc thực là có chút bất lực, chúng ta vừa tân hôn chưa lâu, đoán là chờ qua một năm rưỡi tái, đến lúc đó Giang Ngọc nhất định giúp công chúa hướng đế hạ thỉnh cầu, được không?
Vĩnh Ninh công chúa buồn bực đẩy mỹ nhân dựa sát vào mình ra, tức giận nói:
- Bỏ đi, ai bảo ngươi giả hảo tâm, chuyện của ta không cần ngươi lo!
Giang Ngọc khó hiểu nhìn khuôn mặt tức giận quay qua chỗ khác của công chúa Vĩnh Ninh, tiếp tục cười nói:
- Giang Ngọc nào có giả hảo tâm, bổn hầu nói toàn bộ đều phát ra từ đáy lòng ~! Không tin, công chúa liền lấy tim Giang Ngọc ra xem, Giang Ngọc tuyệt đối sẽ không làm lỡ một đời của công chúa!
Vĩnh Ninh công chúa hừ nhẹ một cái, nói:
- Vậy ngươi tại sao luôn lẩn trốn Vĩnh Ninh chứ? Vì sao không dám cùng Nhụy nhi gặp mặt chứ?
Giang Ngọc sững sờ một chút, lại vội vàng cười tiếp giải thích:
- Giang Ngọc chẳng có a? Là công chúa đa tâm rồi! Gần đây Giang Ngọc sự vụ thực sự là bận rộn, thật là không thể phân thân đến nói chuyện với công chúa đại nhân, mong rằng công chúa đại nhân tha lỗi, lý giải cho Giang Ngọc!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...