Vệ Trường Phong phất nhẹ ống tay áo, ánh mắt chợt lóe, xoay người mắt mang hàm ý đi đến bên cạnh Nam Cung Tố Nhị đang nhíu mày, đưa tay không chút khách khí nâng cằm giai nhân đang yên lặng rơi lệ, khiến nàng đối diện cùng hắn, ôn ngôn mềm giọng, thâm tình nói: "Nhị Nhi, Vệ Trường Phong ta chưa từng quên nàng, ta là thật lòng hy vọng có thể cùng nàng dắt tay bầu bạn cả đời..."
Nam Cung Tố Nhị gắng sức giãy khỏi tay Vệ Trường Phong, ảo não nói: "Không có khả năng, chúng ta mãi mãi đều không có khả năng, cầu xin ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa.
Nam Cung Tố Nhị ta đã sớm là hoàng hậu của Giang Ngọc, mãi mãi cũng không thay đổi."
Vệ Trường Phong ánh mắt thoáng chốc biến đổi, cười nói: "Nhị Nhi, nếu nàng vì Giang Ngọc mà đối đãi ta như vậy, tương lai nhất định sẽ hối hận!"
Nam Cung Tố Nhị nộ trừng Vệ Trường Phong một cái, trọng trọng nói: "Nhị Nhi cam tâm tình nguyện..."
Nam Cung Tố Nhị nói như vậy khiến Vệ Trường Phong thẹn quá thành giận, nhất thời lửa giận dâng lên, lập tức kéo Nam Cung Tố Nhị vào lòng, cưỡng chế hôn lên đôi môi đỏ mọng, tham lam muốn dùng loại phương pháp này chiếm đoạt được giai nhân hằng tha thiết ước mơ.
Một cái tát hung hăng đánh vào không khí....
Nam Cung Tố Nhị giãy không thoát, liền nâng tay trọng trọng đánh lên gương mặt của kẻ đang phi lễ nàng, một tát đánh xuống tiếng vang thanh thúy năm dấu ngón tay liền hiện lên trên má Vệ Trường Phong, rõ ràng có thể thấy được...
Nam Cung Tố Nhị rất tức giận, bây giờ cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt thật sự của Vệ Trường Phong, người và chuyện trên đời này quả thật là không thể xem bề ngoài! Nghĩ đến thanh mai trúc mã trước kia sớm chiều ở chung không biết từ khi nào lại trở thành loại tiểu nhân ác tâm đê tiện như vậy, thực sự là uổng phí nàng khi đó ký thác phương tâm, mê luyến chung tình đối với hắn, còn từng vì tiểu nhân này mà thương tổn phu quân phu quân.
Vệ Trường Phong che gà má sưng đỏ, thật không ngờ sẽ bị Nam Cung Tố Nhị hung hăng đánh một tát, hắn buông giai nhân trong lòng, tức giận nói: "Công chúa là muốn vì Giang Ngọc thủ tiết phải không?"
" Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi là nói Giang Ngọc đã đến ? Ngươi đã làm gì nàng? Ngươi nói mau ngươi đã làm gì Giang Ngọc? Nàng ở nơi nào?" Nam Cung Tố Nhị chợt nghe Vệ Trường Phong nói, trong lòng giật mình, bắt lấy tay áo Vệ Trường Phong cấp cấp truy vấn.
Vệ Trường Phong thấy Nam Cung Tố Nhị lo lắng cho Giang Ngọc như vậy, càng tức giận, hừ lạnh nói: "Hừ, công chúa nếu như muốn biết, vậy liền nghe theo ta, đến lúc đó ta còn có thể nể tình công chúa tha cho mạng chó của Giang Ngọc." Vệ Trường Phong nâng tay cười xấu xa vuốt ve ha má của Tố Nhị, gắng sức kéo người đến trước mặt, nheo mắt trêu đùa
Nam Cung Tố Nhị chán ghét tránh thoát bàn tay của Vệ Trường Phong, cả giận nói: "Đồ vô sỉ, ngươi nếu dám động đến Giang Ngọc, bản cung quyết không tha cho ngươi..."
" Hừ ~!" Vệ Trường Phong hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn một thân đại thụ che trời, chém ra một chưởng, đại thụ trong nháy mắt ngã xuống, vô sinh vô khí, héo rũ mà chết.
Nam Cung Tố Nhị chưa từng thấy tình cảnh này, kinh hoảng thét lên một tiếng, vội vàng thối lui về phía sau.
Vệ Trường Phong quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị lúc này đã hoa dung thất sắc, nhướng mày dang cánh tay cười nói: "Phong ca ca cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu như công chúa điện hạ còn muốn mạng chó của tiểu bạch kiểm Giang Ngọc, để nàng sốt sót, vậy liền theo ý của ta, làm hoàng hậu nương của ta, nếu không, đừng trách ta vô tình vô nghĩa, nhất định phải khiến Giang Ngọc giống như đại thụ trong đình viện này, chết không có chỗ chôn." Nói xong, xoay người phất tay áo nghênh ngang cuồng tiếu rời đi...
Tiếng cười như hắc ám quỷ sai, làm cho người ta nhịn không được rợn cả người, sống lưng phát lạnh.
Trong lòng Nam Cung Tố Nhị run rẩy lạnh lẽo, vô lực ngã ngồi trên thạch đắng, nước mắt rơi như mưa.
Nàng ấy thực sự đến đây cứu nàng, Ngọc không bởi vì có tân hoan mà bỏ mặc Nam Cung Tố Nhị nàng chết sống không để ý.
Nhưng nàng ấy lúc này rốt cuộc thế nào? Lẽ nào thực sự bị Vệ Trường Phong giam giữ hành hạ?
Giang Ngọc, nghĩ không ra Giang Ngọc sẽ bởi vì Nam Cung Tố Nhị nàng mà chịu kiếp nạn này, càng nghĩ không ra chính là Vệ Trường Phong thì ra sẽ là loại tiểu nhân mặt người dạ thú như vậy...
Chỉ trách nàng trước đây dùng tình sai người, phụ hoàng...
Nam Cung Tố Nhị bỗng nhiên nhớ đến tiên hoàng cùng hoàng thái hậu đã chết, lau lệ bị tháng, không biết nàng rốt cuộc phải làm như thế nào....
* * * * *
Giang Ngọc mở cửa sổ nhìn mưa rào cùng sấm chớp bên ngoài, không biết tối nay vì sao trằn trọc không hề buồn ngủ.
Ghé mắt nhìn về phía nha hoàn Ngọc Liên đang ghé vào trên bàn buồn ngủ trong coi lấy nàng, trong lòng tính toán làm sao có thể thoát thân, cũng nhân tiện mượn ban đêm thăm do xem Ngự Long Sơn Trang này là nơi long đàm hổ huyệt gì.
Giang Ngọc tính toán trong lòng, liền cất bước, nhẹ nhàng đến phía sau Ngọc Liên đang buồn ngủ, nâng tay nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Ngọc Liên.
Giang Ngọc thấy thân thể Ngọc Liên lập tức vô lực tê liệt ngã xuống trên bàn, mới gật đầu mỉm cười hài lòng.
Nàng ôm lấy Ngọc Liên đặt ở trên giường, lại đắp chăn gấm.
Quay đầu lại thổi tắt ngọn đèn trên bàn, thoáng chốc mở cửa sổ xoay người nhảy ra, cẩn thận từ mái hiên ẩn vào trong bóng tối.
...
Vệ Trường Phong ra khỏi mật thất giam giữ Nam Cung Tố Nhị, tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, nội tâm càng oán hận Giang Ngọc đã chết đi, không những đoạt đi giang sơn vốn nên thuộc về Vệ Trường Phong hắn, còn đoạt đi nữ nhân trong lòng hắn.
Một đạo thiểm điện thoáng chốc xẹt qua bầu trời đêm, Vệ Trường Phong lửa giận không chỗ phát tiết, vun quyền trọng trọng đánh ngã gia đinh đang che ô theo ở phía sau, hung hăng đá thêm mấy cước.
Gia đinh kia lớn tiếng cầu cứu xin tha.
Vệ Trường Phong mới chịu ngừng tay, nước mưa thấm ướt cả người Vệ Trường Phong, trong đêm tối giống như sứ giả địa ngục khiến người ta phát lạnh.
Gia đinh bị Vệ Trường Phong đánh ngã thấy chủ tử dừng tay, cuống quít ôm bụng quỳ gối, cố sức nâng ô, trong mưa gió khàn giọng hỏi: "Công tử hiện tại nếu tâm tình bất hảo, vậy có muốn đến chỗ thị thiếp nào đùa nhạc một phen, giải khuây một chút?"
Vệ Trường Phong liếc mắt nhìn gia đinh hèn mọn, trầm giọng nói: "Luôn là dáng vẻ kia, một đám dễ bảo, không có ý nghĩa, có gì mới mẻ đáng chơi đùa..."
Gia đinh lau đi vết máu trên khóe môi, khó khăn gãi gãi đầu bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, cúi đầu bám vào bên tai Vệ Trường Phong mỉm cười trả lời: "Công tử, ngài còn mỹ nhân trên dao tháp lúc sáng? Vị Nguyệt Nhi cô nương được công tử cứu trở về...."
Một lời nhắc nhở Vệ Trường Phong, Vệ Trường Phong gật đầu tán thưởng nói: "Tiểu tử ngươi quả thật là con giun trong bụng Vệ Trường Phong ta, quả nhiên có thể hiểu được tâm tư của ta, biết ta rốt cuộc muốn cái gì, ha ha ha..." Nói xong, hắn liền cất bước đi đến một biệt uyển khác...
* * * *
Cửa phòng hé mở, Vệ Trường Phong đẩy cửa mà vào, chỉ thấy phòng trong đen kịt một mảnh, biết người trong phòng đã nghỉ ngơi, có chút mất hứng hỏi: "Nguyệt Nhi cô nương thế nào lại đi ngủ sớm như vậy? Ta còn muốn cùng cô nương uống rượu trò chuyện đây."
Hồi lâu, trong phòng vẫn lặng ngắt như tờ, Vệ Trường Phong nhíu mày bước đến trước giường.
Nương ánh trăng nhìn lên trên giường, thấy sau màn nằm một người, hô hấp đều đặn, mới yên tâm nở nụ cười.
Nhưng nhớ đến dung mạo tuyệt mỹ kinh diễm lúc ban ngày, trong lòng lại xuân tâm nhộn nhạo, dục niệm đột nhiên dâng lên, lái đi không được.
Hắn lại nghĩ, Nguyệt Nhi này sớm muộn gì đều là vật trong miệng Vệ Trường Phong hắn, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay trước hết chiếm lấy tuyệt sắc mỹ nhân này thì đã làm sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Trường Phong ngửa đầu cười phóng đãng một phen, vươn tay bắt đầu cởi y phục trên người, thoáng chốc toàn thân liền xích lỏa xoay người cấp cấp dây dưa hôn môi nữ tử đang ngủ say, chỉ cảm thấy mỹ nhân quả thật là vưu vật tiêu hồn, toàn thân mềm mại không xương mặc cho người dây dưa thân thiết.
Vệ Trường Phong thấy Nguyệt Nhi không chống cực, càng lớn mật hôn xuống, bàn tay thăm dò vào bên trong vạt áo....
" A, dâm tặc, mau buông tay...." Nữ tử trên giường bị động tác của Vệ Trường Phong quấy nhiễu mà tỉnh, hoảng hốt hô to, hai tay gắng sức đánh về phía kẻ đang dự định cường bạo nàng...
Vệ Trường Phong thấy nàng kêu sợ hãi, vội vã nâng tay che miệng nàng, vội vàng nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Xuỵt~ Đừng gọi! Đừng gọi! Nguyệt Nhi, là ta Vệ Trường Phong, là ta thực sự tưởng niệm cô nương không nhịn được muốn đến thân cận cô nương, cô nương nếu như nghe theo ta, ta nhất định để cô nương cả đời vinh hoa phú quý hưởng không hết."
Chốc lát, nữ tử trên giường dường như nghe thấy lời Vệ Trường Phong nói, không hề hô hoán nữa, cũng không hề giãy dụa, trái lại buông tha chống cự...
Vệ Trường Phong thấy nữ tử thỏa hiệp không lên tiếng, trong lòng vui mừng, biết nàng đã khuất phục trước dâm uy của hắn, nên càng thêm lớn mật dùng tay cởi bỏ xiêm y, da thịt dán hợp, thoả thích tác cầu.
....
Nữ tử tiêu hồn thân ngâm, hoàn toàn mặc cho người hưởng dụng cùng phối hợp, cùng Vệ Trường Phong vô tận phiên vân phúc vũ, thẳng đảo hoàng long, tận hưởng lạc thú trong đó.
Vệ Trường Phong cúi đầu hôn sâu cùng luật động, trong lòng sảng khoái cười thầm, Nguyệt Nhi ban ngày tựa như một trinh tiết liệt nữ, làm như cự tuyệt Vệ Trường Phong hắn ngoài ngàn dặm, thì ra cũng chỉ là cố làm ra vẻ, thật ra là xem trọng hắn, trên giường còn không phải đều là muốn nam nhân an ủi triền miên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...