Sai Loạn Hồng Trần FULL


"Có khả năng tìm được?" Vệ Trường Phong nằm trên ghế thái sư, ăn tuyết lạp nữ tử xinh đẹp trong lòng đút cho hắn, nghiêng đầu hỏi hướng một thủ hạ.
" Hồi bẩm công tử, còn không tìm được." Thủ hạ kia cúi người trả lời.
Nam Cung Tố Nhị ngồi bên cạnh bàn ngọc lưu ly, nâng một chén trà nóng đặt ở bên môi, thổi nhẹ nói: "Ngươi vì sao nhất định phải tìm được Giang Ngọc? Từ tuyết phong vạn trượng rơi xuống có lẽ đã sớm thi cốt vô tồn, cho dù cho ngươi tìm được thì có tác dụng gì?"
" Hừ, một ngày tìm không được thi thể của Giang Ngọc ta ăn ngủ không yên, cho dù ngã thành thịt vụn, ta cũng phải tận mắt nhìn thấy.

Tìm tiếp, nhất định phải tìm được." Vệ Trường Phong nheo mắt hung hăng ra lệnh, lần trước ở Vong Hồn Nhai cũng bởi vì hắn cho rằng Giang Ngọc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nàng vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết, rõ ràng trở lại Giang Đô hầu phủ, lần này, hắn quyết sẽ không cho Giang Ngọc có cơ hội sống sót, nhất định phải trảm thảo trừ căn đoạt tuyệt hậu hoạn.
" Cáp, ngươi sợ nàng!" Nam Cung Tố Nhị ngửa đầu uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
" Im miệng!" Vệ Trường Phong biểu tình phẫn nộ đẩy mỹ nhân trong lòng ra, đứng dậy đi đến bên cạnh Nam Cung Tố Nhị đưa tay bắt lấy cằm nàng, tức giận nói: "Ta không cho phép ngươi nói bậy!"
Nam Cung Tố Nhị kiều mị mỉm cười, nhìn Vệ Trường Phong nói: "Ta nói đều là sự thực, ta biết ngươi sợ nàng!"
" Câm miệng!" Vệ Trường Phong phẫn nộ, nâng tay muốn đánh người.

Nam Cung Tố Nhị trừng to đôi mắt: "Lại muốn đánh ta xả giận? Được, hừ, nếu như đánh ta có thể trút mối hận trong lòng ngươi, vậy ta cho ngươi đánh!"
" Ngươi!" Vệ Trường Phong nhẫn nhịn đè nén cơn giận, cân nhắc chốc lát, chợt thay bằng vẻ mặt tiếu ý, ôn nhu nói với Nam Cung Tố Nhị: "Ngươi đang trách ta hôm nay đánh ngươi? Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi còn không biết tính tình ta ta!" Nói xong, Vệ Trường Phong ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo mỹ nhân vào lòng, trấn an nói: "Vệ Trường Phong ta  muốn nhất thống giang sơn còn không phải vì muốn chia sẻ cùng ngươi! Chúng ta đi trên cùng một chiếc thuyền, sao ngươi còn có thể không hiểu tâm ý của ta?"
" Hừ, hiểu rõ, ta dĩ nhiên hiểu rõ!" Nam Cung Tố Nhị  ngẩng đầu nhìn Vệ Trường Phong, đưa tay chỉ vào ngực hắn yêu mị cười nói: "Tâm tư của ngươi ta hiểu rõ nhất, a..."
Vệ Trường Phong nheo mắt, nhìn mỹ nhân trong lòng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi dụ hoặc, sau đó mới nói: "Ngươi biết ta có bao nhiêu yêu ngươi sao?"

...
Y phục tán loạn, liên tục thở dốc, Nam Cung Tố Nhị mặc cho kẻ trên người điên cuồng, mỉm cười yêu mị, ngửa đầu nhìn về phía nam tử đang trầm mê, kiều mị hỏi: "Ngươi yêu ta?"
Vệ Trường Phong ngẩng đầu nheo mắt khẽ động khóe môi, yêu.

Hắn vỗ về nữ tử, nói: "Dĩ nhiên yêu..."
" Phải không?" Nam Cung Tố Nhị yêu mị mỉm cười, lại nói: "Vậy nếu như tháo bỏ lớp mặt nạ ngụy trang này, ngươi vẫn yêu ta sao?" Nói xong, Nam Cung Tố Nhị đột nhiên nâng tay tháo đi lớp mặt nạ trên mặt, lộ ra dung nhan yêu mị khác ẩn bên dưới...
" Ngươi!" Vệ Trường Phong mất hứng nhíu mày uấn nộ, đưa tay ngăn cản nói: "Hồ Nhi, mau mau mang mặt nạ lại, đừng phá hủy giang sơn đại sự của chúng ta, đừng vội hồ đồ!"
" Vì sao? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, lẽ nào ở trên giường cũng phải khiến Ngọc Hồ Ly ta trở thành một nữ nhân khác đến hầu hạ sư huynh ngươi sao?" Ngọc Hồ Ly khẽ vuốt ve gương mặt Vệ Trường Phong, cười quyến rũ nói.
" Ngươi!" Vệ Trường Phong chán nản, không biết nói thế nào, ánh mắt vừa chuyển, cúi người xuống, lại một phen phiên vẫn phúc vũ nam nữ điên cuồng, không biết rốt cuộc ai thắng ai thua...
Bụi bặm vẩy ra, Vệ Trường Phong, Vô Tướng đạo nhân cùng một  đám người cưỡi ngựa xuống núi, dự định rời khỏi Long Quyết Lĩnh.

Lúc đi ngang qua vách núi, một thủ hạ thúc ngựa chạy đến trước mặt Vệ Trường Phong, bẩm báo nói: "Công tử, phía trước phát hiện một người."
" Người nào? Mau mang đến cho ta xem." Vệ Trường Phong trong lòng nhảy nhót, chẳng lẽ là phát hiện thi thể của Giang Ngọc? Hắn lập tức thúc ngựa chạy về phía trước.
Nam Cung Tố Nhị nghe bẩm báo, cũng cưỡi ngựa tiến lên.
Nước chảy róc rách từ trên núi xuống, vạn dặm ưng gào điểu thét.


Ngay bên cạnh bờ suối, nằm một người, bất động không khí tức.
Vệ Trường Phong xuống ngựa tiến lên, nhíu mày quan sát, lệnh cho một thuộc hạ xoay người kia lại, xem rốt cuộc hình dáng thế nào.
Thủ hạ kia lật người đang hôn mê bên bờ suối lên....
Vệ Trường Phong nheo mắt quan sát, chỉ thấy người này mắt phượng mày rậm, ô phát phiêu diêu, y phục trên người tổn hại nghiêm trọng, bờ vai quang lỏa cùng một chút cảnh xuân trước ngực tiết lộ ra ngoài, dưới y phục rách nát là một đôi chân thon dài trắng nõn mê người, làm cho người ta không thể dời mắt.
Nữ tử...
Vệ Trường Phong thấy dĩ nhiên là một nữ tử thướt tha mỹ lệ, liền cúi đầu mỉm cười, may mắn ở nơi thâm sơn cũng có loại diễm ngộ này, tư sắc dung mạo bực này cũng không tầm thường, một nữ tử, y phục tổn hại, cơ thể bị thương nghiêm trọng như thế nhất định là gặp phải việc không may gì đó, hắn vội vàng cúi người tiến lên đoạt lấy mỹ nhân đang được một thủ  hạ ôm trong tay, xoay người hưng phấn mang người về đội ngũ của mình.
Nam Cung Tố Nhị cũng theo đến, nhìn Vệ Trường Phong dĩ nhiên ôm về một nữ tử bước lên phía trước hỏi rõ ràng, liền mất hứng nói: "Nơi thâm sơn cùng cốc thế này sao lại gặp phải một nữ tử xinh đẹp, hừ, sư huynh ngươi đừng quá cao hứng, cẩn thận vui quá hóa buồn."
Vệ Trường Phong nhìn về phía mỹ nhân trong lòng, cười to: "Sư muội là ghen tị đi cáp, mặc kệ nàng rốt cuộc là ngươi phương nào, nhưng rơi vào trong tay Vệ Trường Phong ta,  vậy tức là người của ta! Cáp..." Nói xong, Vệ Trường Phong đem mỹ nhân trong lòng ôm vào trong xe ngựa, lại mệnh lệnh cho thị nữ ở bên cạnh: "Tắm rửa cho mỹ nhân này, thay đổi một bộ y phục sạch sẽ, cẩn thận hầu hạ nàng."
Thị nữ tuân lệnh, vội vàng hầu hạ tuyệt sắc nữ tử đang hôn mê kia...
Ánh nến quanh quẩn, nữ tử khẽ cử động thân thể, chậm rãi mở to đôi mắt...
" Cô nương, ngươi tỉnh?" Thị nữ ở bên cạnh thấy nữ tử trên giường có động tĩnh, bước lên phía trước, hầu hạ nói: "Cô nương ngươi cảm thấy thế nào?"
Nữ tử nhíu mày nhìn về phía phía ra tiếng nói, lại chỉ cảm thấy bốn phía dị thường xa lạ, cơ thể bủn rủn  đầu óc đau đớn, hồi lâu cuối cùng được thị nữ kia đỡ ngồi dậy, nàng hỏi: "Đây là đâu?"
Thị nữ mỉm cười trả lời: "Đây là Ngự Long sơn trang, cô nương là được công tử nhà ta cứu trở về.


Cô nương ngươi tên gì, nhà ở đâu?"
Nữ tử lắc lắc đầu óc trầm trọng, hồi tưởng  tất cả chuyện đã phát sinh.
Thoáng chốc ký ức hiện lên, rõ ràng ngay trước mắt...
Giang Ngọc, đúng vậy nàng là Giang Ngọc, là đế vương của vương triều Nam Thống, nàng là bị tiểu nhân Vệ Trường Phong hãm hại rơi xuống vạn trượng vực sâu, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không biết gì cả , cái gì cũng nghĩ không ra, căn bản không biết bản thân làm thế nào sẽ đến nơi này, là bị người phương nào cứu, Ngự Long sơn trang này lại là địa phương nào..."
Giang Ngọc đứng dậy muốn xuống giường, nhưng vừa đứng lên, lại một trận cháng váng đầu óc khiến nàng ngã ngồi trên giường.

Thị nữ ở bên cạnh bước lên phía trước đỡ lấy nàng nói: "Cô nương ngươi hôn mê bảy ngày, vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất suy yếu, vẫn nên nằm xuống tĩnh dưỡng cho tốt đi."
Giang Ngọc nhắm mắt hòa hoãn tinh thần, biết bản thân nội thương không nhẹ, độc chú chưa trừ, không thể nóng vội.

Cúi đầu thấy bản thân mặc nữ trang, thầm nghĩ tất nhiên người ta gọi nàng là cô nương đó là không phát hiện thân phận thực sự của nàng, nơi này xem như vẫn an toàn,  nàng nghĩ an tâm nằm xuống nghỉ ngơi trước, chờ nàng khôi phục thể lực sẽ rời khỏi nơi này.
....
" Cô nương tỉnh rồi? Ha ha..." Một nam tử vén sa liêm từ bên ngoài tiến vào, quan tâm hỏi: "Cô nương cảm thấy khá hơn nhiều?"
Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn người tiến đến, lại kinh hãi nhìn thấy nam tử này dĩ nhiên là dĩ nhiên là tên tiểu nhân muốn đẩy nàng vào chỗ chết - Vệ Trường Phong, trong lòng khẩn trương nói bản thân sao lại rơi vào trong tay của hắn.
Vệ Trường Phong  mặt đầy tiếu ý chậm rãi đến gần nữ tử trên giường, thấy nàng không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, cho rằng nàng sợ người xa lạ, liền mỉm cười đi đến trước giường khom lưng ngồi xuống bên cạnh tuyệt sắc giai nhân, ôn nhu  cười nói: "Cô nương đừng sợ, ta là người cứu ngươi trở về.

Không biết cô nương tên họ là gì, nhà ở nơi nào, tại sao lại hôn mê ở nơi thâm sơn? Lúc đầu nếu không phải ta đi ngang qua, có lẽ cô nương sớm bị dã thú trong núi ăn thịt, chúng ta coi như là có chút duyên phận..."

Vệ Trường Phong tự mình khoác lát, Giang Ngọc ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, vốn tưởng rằng Vệ Trường Phong đã biết thân phận của nàng, nhưng nghe hắn nói, dĩ nhiên xem Giang Ngọc nàng là một nữ tử khác, cứu trị trấn an, thực sự là hoang đường đến cực điểm.
Giang Ngọc cũng là may mắn, lúc này bản thân cũng là công lực, khó có thể tự bảo vệ mình, nếu không phải Vệ Trường Phong không phát hiện thân phận của nàng, có lẽ cũng đã sớm diệt trừ nàng,  nào có thể sống đến lúc này.

Tất nhiên nếu Vệ Trường Phong không phát hiện, vậy thì tương kế tựu kế, ngày khác chờ nàng khôi phục khí lực ra khỏi hang hùm nhất định khiến hắn hối hận.
Bước chân nhẹ nhàng vang lên, ngoài cửa lại tiến đến một nữ tử, Giang Ngọc giương mắt nhìn thấy dĩ nhiên là Nam Cung Tố Nhị, trong lòng  từng đợt đau đớn, Giang Ngọc nâng tay che trước ngực, nhíu mày quấn quýt nhìn lại.
" Cô nương, khó chịu chỗ nào sao?" Vệ Trường Phong thấy nàng khó chịu, vội vàng cúi người tiến lên đỡ lấy hai vai Giang Ngọc, ôm vào trong lòng, biểu tình quan tâm.
Giang Ngọc không nghĩ tới lại bị Vệ Trường Phong ôm vào trong lòng, một trận ác tâm cùng tức giận, vội vàng thối lui về phía sau.
Nam Cung Tố Nhị thấy dáng vẻ của hai người, cười nói: "Ha ha, cô nương người ta sợ ngươi, sư huynh hay là buông tha người ta đi!"
Vệ Trường Phong liếc trắng Nam Cung Tố Nhị một cái, lại nhìn về phía giai nhân trên giường, quay đầu lại bất mãn giận dữ hỏi: "Ngươi đến nơi này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn đến xem mỹ nhân được sư huynh cứu trở về thương thế  ra sao." Nam Cung Tố Nhị ngồi xuống, liếc nhìn Giang Ngọc, lại nhìn Vệ Trường Phong một chút, kiều mị nói.
....
Giang Ngọc nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị, không hiểu vì sao nàng ấy không nhận ra nàng, ánh mắt lại có chút xa lạ.

Nam Cung Tố Nhị trước mặt này bất luận là ngữ khí, hay là, biểu tình đều xa lại vô cùng, hơn nữa vì sao nàng dĩ nhiên gọi Vệ Trường Phong là sư huynh? Lẽ nào người này cũng không phải là hoàng hậu Nhị Nhi của nàng?
Không phải? Như vậy ngày đó người triền miên cùng Vệ Trường Phong lại tuyệt tình cùng Giang Ngọc nàng cũng không phải Nam Cung Tố Nhị thật?
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Ngọc một trận kích động, sau đó lại một mảnh lo lắng, nếu như người trước mặt không phải Nhị Nhi, như vậy Nhị Nhi của nàng rốt cuộc đang ở phương nào? Có bình an hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui