Thừa Duyệt, ta……”
“Đại thúc.” Thừa Duyệt ngắt lời hắn, mỉm cười ôn nhu lại lần nữa xuất hiện trên mặt:“Ta cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, cho nên ngươi không cần giải thích với ta. Ngươi với ai cùng một chỗ, là tự do của ngươi, không phải sao?”
“……” Đôi môi run rẩy, muốn nói cái gì, lại một chữ cũng nói không nên lời…… Chỉ có thể miễn cưỡng xả ra một cái tươi cười.
“Bất quá ta cảm thấy, kết giao đối tượng rất tạp cũng không tốt. Cho nên hy vọng ngươi cẩn thận đôi chút.” Tươi cười vẫn như cũ còn tại, nhưng Trình Chấn Toàn có thể cảm giác được…… Thừa Duyệt đã dựng lên một lớp tường băng ngăn cách với hắn…… Trong suốt, lạnh tới thấu xương
“……”
Y là đang nói mình……
Lạm giao sao?
Nếu vưa rồi Trình Chấn Toàn nói không nên lời, như vậy hiện tại chính là hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Đầu óc, đã trống rỗng.
Lúc này, hai nam nhân đang tranh cãi bên cạnh cũng tạm dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trình Chấn Toàn cùng Thừa Duyệt. Khác với Kim Phỉ Lăng, Lan tựa hồ cảm thấy sự tình rất thú vị, khóe miệng lại gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm. Hơn nữa khi hắn nhìn thấy Trình Chấn Toàn vì lời nói của đối phương mà sắc mặt trắng bệch, tươi cười càng thêm sâu vài phần.
Mà Kim Phỉ Lăng trước nhìn nhìn Thừa Duyệt, sau lại nhìn hướng Trình Chấn Toàn, sắc mặt trầm xuống vài phần…… Không biết suy nghĩ cái gì.
Thừa Duyệt dùng vẻ mặt không chút thay đổi nhìn lại hai người.
Không khí trong nháy mắt có điểm cương……
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên, Thừa Duyệt tiếp điện thoại, biểu tình cũng nhu hòa vài phần:“Alo?…… Ân, ta đang ở bệnh viện thăm một vị bằng hữu…… Ân, ta biết. Ta sẽ qua đón ngươi, mười lăm phút sau sẽ đến.”
Bởi vì khoảng cách rất gần nên Trình Chấn Toàn có thể nghe thấy giọng nữ nhân …… Tựa hồ đang làm nũng…… Rất nhẹ, thanh âm thực nhu hòa.
Hẳn là bạn gái của Thừa Duyệt.
“Thật có lỗi, ta có chút sự tình phải rời đi trước, lần sau lại đến thăm ngươi, có chuyện gì cứ gọi cho ta.” Ngắt điện thoại, Thừa Duyệt nhìn về phía Trình Chấn Toàn, biểu tình lại khôi phục như bình thường, ôn hòa mà tao nhã, giống như dáng vẻ lạnh như băng lúc nãy chưa từng tồn tại.
“Ân, tái kiến.” Thanh âm của nam nhân có chút ám ách, khuôn mặt vẽ ra nụ cười nhu hòa, lại có chút tái nhợt.
Thùa Duyệt giúp hắn đắp chăn, gật đầu chào hai người kia rồi xoay người ra khỏi cửa.
Mới vừa đi tới cửa, Trình Chấn Toàn đột nhiên gọi y lại:“Thừa Duyệt.”
“Ân? Có chuyện gì?” Thừa Duyệt quay lại nhìn hắn, mặt mang nghi vấn.
“Kỳ thật, ta cũng không bị sao, ngươi không cần lại đến đây thăm ta…… Rất phiền toái ……” Trình Chấn Toàn nói xong, tạm dừng một lát, lại đạm cười rồi bổ sung một câu:“Dùng thời gian bồi bạn gái của ngươi đi, nữ hài tử rất sợ tịch mịch.”
“……” Thừa Duyệt chăm chú nhìn Trình Chấn Toàn một lát sau, mỉm cười nói:“Không có gì, ta ngày mai lại tới.” Sau đó liền đóng cửa, ly khai phòng bệnh.
Trong phòng lại yên tĩnh, ba người cũng không nói chuyện, chính là Lan nhìn bộ dáng có chút thất thần của Trình Chấn Toàn thì cười càng thêm lãnh.
“Hừ.” Kim Phỉ Lăng hừ lạnh một tiếng, đánh vỡ yên lặng, ánh mắt nhìn Trình Chấn Toàn cũng khiến kẻ khác phát lạnh:“Ta phát hiện chính mình thật sự là xem ngươi ……”
“……” Là ý gì? Phục hồi lại tinh thần, Trình Chấn Toàn có chút kinh ngạc nhìn Kim Phỉ Lăng, cảm thấy toàn lưng rét run, nhất là khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương đột nhiên áp tới gần, làm cho hắn có loại áp lực nói không nên lời ……
Hành vi gần đây của đứa nhỏ này thật sự có chút kỳ quái……
Hơn nữa, vừa rồi y còn nói mình là người của y? Đây là ý gì?
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một trung niên nữ nhân đeo kính mắt, có chút mập mạp, trên mặt là biểu tình muốn khóc vọt vào.
“Tiểu tổ tông của ta a, Kim đại thiếu gia…… buổi biểu diễn còn có mười phút nữa là bắt đầu …… Ngươi còn ở nơi này làm gì!?……” Ông trời ơi, vị này thiếu gia cũng quá tùy hứng đi, cư nhiên ở buổi biểu diễn quan trọng như vậy ly khai …… Nếu không phải có người báo hắn tới đây…… Nàng thật sự là gấp đến muốn nhảy lầu luôn.
Phất tay một cái khiến người quản lý ngậm miệng, Kim Phỉ Lăng vươn tay, nâng cằm nam nhân, gằn từng tiếng, dùng âm lượng chỉ có nam nhân nghe được, ghé vào lỗ tai hắn nói:“Ngươi cho ta chờ …… Ta sẽ tìm thời gian hảo hảo sửa tật xấu của ngươi…… Hoàn toàn ……”
Hai người ở sát nhau, gần tới nỗi hơi thở dường như giao hòa ……
“Cái gì……?” Trình Chấn Toàn nhíu nhíu mày, tuy rằng hoàn toàn không hiểu ý tứ của đối phương, nhưng hắn vẫn như cũ có dự cảm không tốt, cũng theo bản năng tránh khỏi sự kiềm chế của y, khả cằm lại bị khảm càng đau……
Hảo năng……
Tay của một người sao lại nóng như vậy……
Ngay tại thời điểm hắn chịu không nổi, Kim Phỉ Lăng liền buông tay, tầm mắt chuyển tới trên người Lan, hai mắt lộ ra một tia lo lắng, không biết suy nghĩ cái gì.
Lan nhìn Kim Phỉ Lăng, vẻ mặt hiền lành vô tội.
“Sau này sẽ gặp, Lan.” Kim đại thiếu gia ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ta thực chờ mong.” Lan cười khẽ.
Sau đó, người rời đi, trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại Trình Chấn Toàn cùng Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...