Lục Thế Nam thấy cũng không phải không thể, nên liền đồng ý: "Được "
Cô ta vui mừng nói cảm ơn rồi còn bảo: " Thế trưa nay em nấu thêm món canh cá cho anh coi như là cảm ơn bữa cơm này "
Đến giờ trưa, thông thường chỉ có Ý Noãn và bà quản gia ở trong bếp nhưng hôm nay lại có sự xuất hiện của Tố Giai Tuệ.
Bà quản gia thì vui vẻ không nghĩ gì nhiều nhưng đối với Ý Noãn thì cô không thoải mái nấu ăn như mọi ngày.
Khi Y Noãn chuẩn bị nấu món canh cá, Tố Giai Tuệ nhanh chóng lại cản, không thiện cảm nói: " Để tôi nấu, tôi đã hứa trưa nay nấu món này cho anh ấy ăn "
Y Noãn liền gật đầu nhường lại bếp cho Tố Giai Tuệ trổ tài, chỉ thấy bà quản gia khen: " Giai Tuệ cũng biết nấu món này sao, đảm đang quá "
"Bình thường có thời gian rảnh con sẽ học ạ, nên cũng biết đôi chút, nhưng không dám nhận mình đảm đang đâu " - Không hiểu sao đứng đây nấu ăn Tố Giai Tuệ rất đắc ý, cô ta cảm thấy bây giờ mình rất giống vợ của Lục Thế Nam đứng đây nấu ăn cho anh ăn, còn cả người làm thì tấm tắc khen ngợi mình.
Nhung chưa vui được bao lâu câu nói tiếp theo của bà quản gia lại khiến cô ta một lần nữa ghi hận trong lòng:
"Giai Tuệ không biết chứ Noãn Noãn cũng đảm đang vô cùng, món canh cá này bình thường con bé nấu cũng rất ngon mỗi lần nấu món này cậu chủ ăn rất nhiều cơm, hôm nay lại được nhìn cô trổ tài tôi mới biết ngoài Noãn Noãn lại có người nấu được món này "
Tố Giai Tuệ không trả lời chỉ cười cho có lệ, Noãn Noãn Noãn Noãn gì chứ nghe thật khó chịu!
Khi món canh cá của Tố Giai Tuệ được nấu xong, bà quản gia trông thấy nồi canh nhìn rất đẹp mắt nhưng lại không có mùi thơm đặc trưng như những lần Ý Noãn từng nấu.
Bà cũng là người làm chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng chứ đâu dám nói ra, dù sao món canh này cũng là nấu cho
Lục Thế Nam ăn.
Sau khi cơm nước được bày ra, Tố Giai Tuệ và Lục Thế Nam bắt đầu ăn cơm trưa.
Cô ta nhanh chóng lấy lòng múc cho Lục Thế Nam một miếng canh cá mình nấu: " Anh ăn thử xem thế nào "
Thổi nhẹ chén canh, Lục Thế Nam ăn thử có chút thất vọng không phải hương vị giống bình thường, không thể ngon bằng Ý Noãn nấu.
Nhưng Tố Giai Tuệ lại rất mong chờ, cô ta rất mong món canh cá này của mình ngon hơn Y Noãn nấu: "Thế nào ngon không ăn "
Nhưng để Tố Giai Tuệ thêm thất vọng, Lục Thế Nam chỉ trả lời cho cô vui: " Ăn rất được" - Sau đó cũng không thấy Lục Thế Nam đụng vào món canh cá nữa.
Bên này Bác Linh và Dương Anh Kiệt vẫn chưa xem xong tranh, Dương Anh Kiệt bắt đầu chán có chút muốn ra nhưng nhìn ánh mắt lưu luyến của Bác Linh thì anh không nỡ nên để cho cô xem thêm.
Khi hỏi cô có muốn ra ngoài không, cô chỉ lắc đầu một chút cũng không muốn ra ngoài mà nói: " Tôi vẫn chưa xem hết vả lại tiền vé rất đắt, phải xem cho đáng chứ nếu không rất lãng phí "
Nghe xong Dương Anh Kiệt phì cười, xem như cô là xót tiền cho anh nghĩ như thế anh liền đồng ý để cô xem thêm một tí.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện: " Nếu cô muốn xem nữa hôm sau tôi lại dẫn cô đi tiếp "
" Thích nơi này lắm đúng chứ?"
"Sao anh biết tôi thích tranh?" - Bác Linh nhìn Dương Anh Kiệt hỏi, cô cũng không tin là trùng hợp Dương Anh Kiệt dẫn mình đến đây, dù sao với tính cách của anh nơi này cũng không phù hợp tí nào.
"Tìm hiểu, tôi còn biết ước mơ của cô là hoạ sĩ, dẫn cô đến đây là phù hợp nhất"
Cũng đúng mấy chuyện này anh muốn cũng rất đơn giản.
Bác Linh thực sự rất vui: " Cảm ơn anh rất nhiều, tôi thực sự rất thích nơi này "
"Mới đi một nơi mà cô đã thích thú như thế còn địa điểm tiếp theo chắc chắn cô cũng sẽ thích "
Bác Linh bất ngờ hỏi: " Còn nữa sao? "
"Ừ nhưng trước tiên đi lấp đầy cái bụng đã, bây giờ đã là giờ trưa rồi, cô còn không chịu ra khỏi đây tôi sẽ chết vì đói đấy Bác Linh "
Tuy không nỡ nhưng Bác Linh vẫn phải chấp nhận rời đi.
Hai người ăn trưa xong Dương Anh Kiệt lại lái xe chở cô đi đến địa điểm thứ hai.
Bác Linh tò mò vô cùng nhưng rút kinh nghiệm từ hồi sáng cô chỉ mong ngóng nhanh đến chỗ đó chứ không hỏi
Dương Anh Kiệt nữa.
" Không hỏi xem là mình đi đâu à "
Bác Linh bĩu môi nói: "xuỳ, hỏi anh cũng có chịu nói đâu, tôi biết rồi nhé nên mới không thèm hỏi.
Đằng nào cũng đến nên không vội "
" Thế luôn sao, chắc chắn là đợi đến đó rồi biết? "
Bác Linh lưỡng lự, hỏi ngược lại Dương Anh Kiệt: "Thế anh có chịu nói không"
" Cô đoán xem "
"Không chứ gì, tôi chả thèm đoán "
" Chắc chắn?"
Lại là câu hỏi kiểu này, Bác Linh suy nghĩ rồi nói: " Không chắc, Dương Anh Kiệt anh nói đi chúng ta đi đâu "
Dương Anh Kiệt đạt được mục đích vui vẻ chọc cô tức: "Không nói "
Bác Linh tức xì khói, lần này thật sự cô sẽ không quan tâm đến anh nữa!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...