"Vào cửa hàng kia đi, tớ định mua một bộ vest tặng anh ấy" - Đây là cửa hàng đồ nam nổi tiếng mà Lục Thế Nam hay mua.
Lục Thế Nam là người trầm lặng, Tố Giai Tuệ chỉ có thế chọn cho anh những màu áo vest trung tính không thế quá nổi bật vì chắc chắn Lục Thế Nam sẽ không thích.
Ở trong cửa hàng cả một buổi sáng, cuối cùng Tố Giai Tuệ cũng lựa ra được một bộ vest mà mình ưng ý nhất.
Rất nhanh đã đến ngày mười ba tháng một, Ý Noãn biết hôm nay là sinh nhật của anh nên chắc chắn hôm nay anh sẽ không ở nhà, cô cũng sẽ có thời gian hơn không cần nấu ăn cho anh.
Lục Thế Nam cũng đã gọi điện nói trước với Tố Giai Tuệ một tiếng rằng tối nay sẽ qua đón cô, để cả hai cùng nhau đến nhà hàng tổ chức sinh nhật.
Biết con trai mình không phô trương cũng không quan tâm mấy ngày sinh nhật kiểu này nên từ sáng sớm Cẩn Y chỉ vào bếp nấu nhiều đồ ăn ngon cho Lục Thế Nam bảo anh về đây ăn cơm cùng hai vợ chồng bà.
Khi cả nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau, bà đưa cho anh một lá bùa bình an: " Này, con phải luôn giữ lá bùa này bên người mọi lúc cho mẹ, đây là lá bùa bình an đấy rất hiệu nghiệm "
Anh nhìn mẹ mình, không tin vào mấy trò mê tín dị đoan đó: "Mẹ, làm người thì làm sao suốt đời bình an được".
Đôi lúc chắc chắn phải có những chuyện không muốn nhưng nó vẫn sẽ xảy ra.
Cẩn Y liếc con trai mình nếu không phải hôm nay là sinh nhật của anh, bà chắc chắn đã đuổi anh đi nhất định không cho anh ăn bữa cơm này, sau đó quay ra nhìn chồng mình với vẻ mặt đầy bực mình.
Nhận thấy ánh mắt tức giận của vợ, Lục Trung Kiên hỏi bà: "Sao lại nhìn anh như thế"
"Còn hỏi sao, hôm qua em đưa cho anh lá bùa anh cũng trả lời y chang thằng trời đánh này.
Hai cha con hai người thật y như nhau, nhìn là bực mình "
Bà tốn công đi xa một chuyến, đi lên tận núi tìm ngôi chùa lâu năm ở đó.
Nghe người dân xung quanh bảo ngôi chùa này rất linh, những ai lên đây cầu nguyện thì khi về đều sẽ gặp may, nhưng phải xin bằng tâm thì mới có hiệu quả.
Bà cũng không cần hai người gặp may mắn cái bà cần là hai cha con họ một đời bình an khỏe mạnh, vậy mà công sức của bà bỏ ra chỉ nhận lại sự không đáng tin của hai người, xem có tức đến chết không!
Biết bà giận rồi hai cha con nhìn nhau hiểu ý đứng dậy dỗ bà: "Em trách oan anh, anh có nói thế nhưng từ hôm qua em đưa đến nay anh vẫn luôn cầm bên người, nào dám bỏ ra dù chỉ một giây "
"Anh biết em tốn công vì anh và con mà, đừng giận đừng giận.
Thế Nam, ba nói có đúng không? "
"Mẹ con không có ý là chê lá bùa này, con sẽ cất gọn người yên tâm "
"Sao có thể yên tâm được, bây giờ con lấy vợ sinh con thì mẹ mới dám yên tâm.
Năm nay con đã hai mươi chín tuổi rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn, thử hỏi xem có ai giống con không " - Con trai đang dỗ mình bà nhân cơ hội này phải nhắc lại, phải nhanh chóng để anh chịu lấy vợ có như vậy bà mới nhanh có cháu ẫm bồng.
Lục Thế Nam thở dài, anh thật sự rất mong mẹ mình đừng nhắc đến chuyện này nữa.
" Mẹ muốn ẫm cháu không phải chỉ cần qua Mĩ là có thể ẫm rồi sao " - Anh đang nhắc đến em bé của cháu Cẩn Y.
"Cái thằng này con nói chuyện kiểu gì đấy, thế cứ mỗi lần mẹ muốn ẫm cháu là lại phải bay qua Mĩ à, được được thôi nếu mẹ muốn ằm cháu thì mẹ sẽ cố gắng bay qua Mĩ, thế con dâu của mẹ thì sao.
Con muốn mẹ bay qua nước nào tìm? "
" Được rồi hai mẹ con đừng nhắc chuyện này nữa, cả nhà ta tiếp tục ăn cơm kẻo đồ ăn lại nguội "
' - Lục Trung Kiên
lên tiếng giải hoà bầu không khí của hai mẹ con.
Bà cũng không muốn so đo nữa liền đi vào trong bếp bưng ra một tô mì trường thọ: " Ăn đi "
Lục Thế Nam nhìn mẹ mình, tuy đôi lúc cả hai hay cãi nhau nhưng anh lại thấy vui vì điều đó, nhà này nếu thiếu đi mẹ anh chắc chắn là rất buồn: " Cảm ơn mẹ "
Thật ra anh đã nói trước với ba mẹ hôm nay đến nhà hàng ăn tối cùng mình và mọi người, nhưng người già thì có tuổi hai người không thích náo nhiệt, xuất hiện cũng vướng tay vướng chân tụi nhỏ chơi với nhau, nên chỉ gọi anh qua đây ăn cơm sớm để tối anh còn đi chơi với bạn bè.
Trở về biệt thự của mình, Luc Thế Nam nhìn ra ngoài vườn thì thấy Ý Noãn đang mải mê tưới hoa.
Xem ra tâm trạng của cô đang rất tốt, chốc lát Lục Thế Nam như bị cuốn vào khung cảnh đấy không muốn rời đi.
Vì không có Lục Thế Nam ở nhà nên Ý Noãn có thể thoả mái chăm sóc hoa, thoải mái hát hò vui vẻ, cô thực sự rất yêu hoa nên ngày nào cô cũng ra đây dành thời gian để ý đến chúng.
Cô nghĩ đợi sau này mình thuê được nhà rồi chắc chắn sẽ phải trồng thật nhiều hoa như ở đây, đương nhiên nhà thuê của cô cũng sẽ nhỏ hơn nhưng cũng sẽ chứa được hết hoa mà cô yêu thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...