Ngày hôm sau.
"Kỳ, đã mấy ngày rồi mà sao trông em cứ ủ rũ như vậy?"
Ngân Tường nhìn đứa em trai của mình đang thẫn thờ nằm trên giường chẳng có tý sức sống nào.
"Em..." Ngân Kỳ chẳng buồn nhấc người ngồi dậy, cũng không biết bày tỏ lời nói của mình như thế nào.
"Em đang lo lắng cho Diệp Thần Vũ sao? Hay là đang tự trách bản thân vì để hắn một mình như vậy?"
"Anh hai...
sao anh..." Lúc này Ngân Kỳ mới ngồi thẳng dậy, vẻ mặt bối rối.
"Anh còn lạ gì tính em nữa chứ?" Ngân Tường khẽ cười:"Nhưng mà, anh có thắc mắc.
Em nói em yêu hắn mà, tại sao lại từ chối hắn?"
"Chuyện này...
em..." Anh lúng túng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh:"Em nghĩ là anh sẽ không đồng ý nên..."
"Vậy thôi hả?"
"Vâng..." Ngân Kỳ ánh mắt buồn bã gật đầu.
"Thật ra thì...
anh đúng là không thể chấp nhận hắn.
Anh căm hận hắn tới mức muốn tự tay giết chết hắn vì đã hành hạ em suốt bốn năm dài đằng đẵng.
Nhưng mà..."
Ngân Tường đang nói thì bỗng nhiên dừng lại khiến Ngân Kỳ tò mò.
Lát sau Ngân Tường chậm rãi nói tiếp:"Nhưng mà, bây giờ anh đã biết, hắn thật lòng thật dạ yêu em dù anh không biết vì lý do gì mà hắn bỗng chốc thay đổi như vậy.
Lúc đó, anh tận mắt thấy hắn lao vào căn cứ của bọn tội phạm để cứu em.
Hắn sẵn sàng giết chết những kẻ ngáng đường hắn.
Và rồi, lúc hắn đưa em từ trong ống thí nghiệm ra, trông hắn đã có phần mệt mỏi.
Thế nhưng hắn lại dốc hết sức lực còn lại của mình để cứu em.
Từng giọt, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, xuống cằm mà hắn cũng không đưa tay lên quệt đi bởi vì hai tay của hắn đang không ngừng làm cho tim của em đập trở lại.
Hắn biết chỉ cần chậm trễ hay sai sót một chút là em sẽ không thể qua khỏi thế nên động tác của hắn rất cẩn thận và nhẹ nhàng như nâng niu báu vật duy nhất của hắn vậy.
Mọi cố gắng của hắn đã thành công.
Hắn đã tạo nên kì tích là cứu sống một người đã chết cách đó khoảng hai giờ đồng hồ! Kỳ, hắn đã làm được điều mà anh hai của em không thể nào làm được! Đối với hắn, như vậy là đủ rồi! Anh đồng ý để em đến với hắn!"
"Anh..." Ngân Kỳ rất cảm động khi nghe những lời nói đó.
Anh lập tức ôm chặt lấy người anh của mình, khóe mắt đã chực để rơi lệ.
Ngân Tường cũng rất cảm động nhưng anh cố nén nước mắt trong lòng và nói:"Kỳ, chúc em hạnh phúc! Em nên nhớ rằng sau này em làm chuyện gì đi nữa thì anh vẫn luôn ủng hộ em!"
"Vâng...
em cảm ơn anh!"
...
Buổi tối hôm đó.
Như mấy ngày trước, Diệp Thần Vũ tới quán bar uống thật say rồi mới lết bộ dạng thê thảm của mình trở về nhà.
Hắn rũ rượi như một cái xác không hồn bước đi trên mặt đất.
Hắn không hề quan tâm tới những gì xung quanh.
Hôm nay hắn cảm thấy có gì đó khác với mọi ngày.
Hắn dần ngẩng cao đầu lên thì thấy hôm nay đèn trong nhà hắn bỗng vụt sáng dù mọi ngày đều tối om om.
Hắn ngơ ngác đứng nhìn một hồi lâu.
Nếu mà có kẻ trộm đột nhập vào nhà hắn thì tên đó xui xẻo rồi.
Tâm trạng hắn đang cực kì không tốt nên rất muốn tìm bao cát để đánh đến xả giận.
Hắn nhếch miệng cười khẩy rồi hiên ngang bước vào trong nhà.
Thế nhưng khi hắn vừa mở cửa thì đã bắt gặp một dáng người thấp bé đứng chờ ở bên trong.
Hắn đứng khựng lại và ánh mắt kinh ngạc dường như rất kinh ngạc như gặp phải một điều rất khó tin.
Ngân Kỳ đang đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn:"Vũ, mừng em trở về nhà!"
"N...
Ngân...
Ngân Kỳ..." Diệp Thần Vũ vẫn ngơ ngác đứng ở đó, miệng ấp úng nói:"Ngân Kỳ, đây...
đây không phải ảo giác phải không?"
Nghe vậy, Ngân Kỳ lập tức với tay ra xoa đầu hắn.
Anh nói:"Em tự xem đi.
Nếu là ảo giác thì anh đâu thể chạm vào em đúng không?"
(PS: Các bạn đang đọc truyện "Sai lầm trong quá khứ..." ở wattpad của tác giả Huyết Hải Diên! Tác giả NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ SỬA ĐỔI TÌNH TIẾT CỦA TRUYỆN!!!)
Sau đó, hắn đột nhiên lao vào đưa hai tay lấy ôm chầm lấy anh vào trong lồng ngực.
Ngân Kỳ hơi bất ngờ vì hành động của hắn nhưng rồi anh khẽ mỉm cười:"Em lại đi uống rượu nữa phải không? Anh đã nói rồi, uống nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe đâu!"
Lời nói của anh mang một chút trách móc nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm và lòng yêu mến!
Bờ vai rộng lớn của Diệp Thần Vũ run nhẹ lên, đôi mắt hắn đã ướt đẫm từng giọt lệ rơi.
"Ngân Kỳ...
cảm ơn anh! Vô cùng cảm ơn anh vì đã quay trở lại với em!"
Ngân Kỳ một tay xoa đầu hắn, một tay gạt nước mắt và nói lời an ủi hắn:"Đừng khóc nữa! Chẳng phải anh đã trở về bên em rồi sao?"
"Nhưng mà...
em...
em vui lắm...
vui đến mức phát khóc luôn đấy..."
Hắn bỗng trở nên vụng về khi nói những câu từ không rõ ràng, rành mạch khiến Ngân Kỳ nhớ lại về cuộc nói chuyện với Diệp Dương.
Anh bật cười nói:"Vũ à, em đúng là đứa trẻ mít ướt!"
...
Màn đêm buông xuống, vạn vật chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng, trong căn phòng ngủ rộng lớn vẫn không ngừng phát ra tiếng động.
Đống quần áo của cả hai rơi bừa bộn trên sàn nhà.
Trên chiếc giường kingsize là hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau.
"A..."
Diệp Thần Vũ cúi xuống đưa đầu lưỡi ẩm ướt của mình ra liếm từng giọt nước mắt trong suốt của Ngân Kỳ.
"Kỳ, anh vừa nói ai là đứa trẻ mít ướt vậy?" Hắn chống một tay xuống giường, tay còn lại đưa lên vuốt ngược mái tóc của mình, hắn nói rồi xong thì liên tục liếm môi.
Khuôn mặt điển trai của hắn lúc này lộ ra vẻ ma mị và có chút lưu manh khác hẳn với bộ dạng thê thảm, khóc lóc khi nãy.
"Vũ...
bên dưới...
trướng quá...
A...
chỗ đó..." Ngân Kỳ mặt đỏ ửng lên, đôi mắt anh phủ kín một tầng hơi nước.
Diệp Thần Vũ một tay nắm lấy thắt lưng thon thả của anh rồi đẩy hông đưa côn th*t đang cương cứng của mình vào bên trong hậu huyệt bé nhỏ của Ngân Kỳ.
"~AAA~" Tiếng rên của Ngân Kỳ ngày càng dâm đãng hơn.
Hắn cười khẩy nói:"Kỳ, có phải đã chạm đến điểm mẫn cảm của anh rồi không? Bây giờ hai chúng ta đã là người yêu của nhau rồi, khi làm tình anh có cảm thấy sung sướng không?"
"Ưm...
sướng lắm..."
Diệp Thần Vũ nghe anh nói vậy thì mỉm cười nhẹ nhõm rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Anh cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
"Kỳ, em yêu anh! Hai chúng ta...
cùng nhau..."
"Aaaa~"
...
Trải qua hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng âm thanh vang vọng khắp cả căn phòng cũng dừng lại.
"Kỳ à...
có phải...
lúc nãy em làm hơi quá không?" Diệp Thần Vũ đổ mồ hôi hột hướng mắt nhìn về phía Ngân Kỳ đang khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ giận dỗi ngồi trên sofa.
"Hừ!" Ngân Kỳ lạnh nhạt ngoảnh mặt đi né tránh hắn.
Diệp Thần Vũ có chút hụt hẫng nhưng đổi lại hắn thấy Ngân Kỳ thực đáng yêu khi giận dỗi.
"Thôi mà, anh đừng giận em nữa." Hắn xuống giường đi về phía anh.
Quần áo vẫn vứt trên sàn, cả hai vẫn lõa thể đối mặt với nhau.
Ngân Kỳ đang ngồi, còn hắn thì đứng nên côn th*t vĩ đại trong trạng thái bán cương của hắn đập vào mắt Ngân Kỳ khiến anh đỏ mặt, bối rối.
"Anh...
người anh bẩn quá...
anh phải đi tắm đây!" Anh vội vàng đánh trống lảng đi về phía phòng tắm.
"Khoan đã!" Diệp Thần Vũ nhanh chóng giữ tay anh lại.
Hắn nghiêm túc nói:"Không nên tắm sau khi làm tình đâu!"
Ngân Kỳ không khỏi ngạc nhiên.
Thấy anh có vẻ chưa tin, hắn nói tiếp:"Sau khi mới làm tình, mọi cơ quan trong cơ thể đều hoạt động, khiến cơ thể bị nóng, lỗ chân lông giãn nở.
Nếu lúc này anh tắm luôn, dễ bị nước ngấm ngược, gây cảm lạnh.
Bên cạnh đó, sự thay đổi nhiệt độ đột ngột, khiến nhịp tim đập nhanh hơn, dễ gây ra tình trạng chuột rút, đột quỵ vô cùng nguy hiểm.
Vậy nên, để đảm bảo an toàn, sau khi làm tình, anh phải dành ra khoảng 10 – 15 phút để nghỉ ngơi...
Mà tốt nhất, để sáng mai tắm cũng được!"
"Nhưng...
nhưng mà..."
Ngân Kỳ chưa kịp phản bác thì đã bị hắn dùng hai tay bế ngang lên.
Hắn cười nói:"Người em cũng rất bẩn nên sáng mai chúng ta tắm cùng nhau nhé! Bây giờ thì nói chuyện phiếm một lúc rồi cùng nhau ngủ."
Hắn ngồi xuống sofa rồi đặt anh ngồi lên đùi mình.
Ở tư thế này, côn th*t còn bán cương của hắn cạ cạ vào khe mông khiến anh cảm thấy rất nhột.
Hắn thấy Ngân Kỳ dễ dãi như vậy thì rất thích thú và còn nói nói thêm:"Anh phải nghe lời khuyên của bác sĩ chứ?"
Dưới sự kích thích của hắn, Ngân Kỳ ngượng nghịu đáp lại:"Nhưng...
anh lớn tuổi hơn em mà...
Hơn nữa, em nói...
chuyện gì em cũng nghe lời anh..."
"Anh yên tâm, em nhớ mà.
Nhưng, khi ở trên giường, em vẫn là chồng của anh, anh tuyệt đối không được quên đâu đấy!"
Diệp Thần Vũ nâng bàn tay trái của anh lên và đặt môi xuống hôn nhẹ một cái.
Trên ngón áp út của anh lúc này đã đeo chiếc nhẫn đôi hắn dùng để cầu hôn anh.
Ngân Kỳ mỉm cười:"Ừ, anh sẽ không quên!"
"Đúng rồi, sang tuần sau em sẽ đưa anh sang Mỹ hưởng tuần trăng mật.
Nếu anh muốn nữa thì làm thêm đám cưới linh đình ở đó nhé!"
Ngân Kỳ đáp:"Anh thấy...
không cần tổ chức đám cưới đâu, hai người nam nhân...
thấy kì lạ sao ấy!"
"Được rồi, anh muốn sao thì em nghe theo vậy." Dứt lời, hắn đẩy nhẹ cằm anh về phía mình để lại chuẩn bị hôn môi anh.
Bất ngờ...
"Meoo!!!" Con mèo Ba Tư lông trắng bỗng nhiên xuất hiện nhảy lên đùi Ngân Kỳ.
"Tiểu Bạch! Mấy ngày không gặp, mày lại mập hơn rồi đấy!" Ngân Kỳ vẻ mặt tươi cười hai tay bế cao con mèo lên.
Trái ngược lại với anh, Diệp Thần Vũ cau mày, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu, bực bội.
Hắn túm lấy cổ con mèo và ném thẳng đi chỗ khác! Ngân Kỳ phải kinh ngạc với hành động của hắn.
Con mèo hình như đã quá quen việc bị hắn ném đi như vậy nên nó rất bình thản lộn nhào hai cú rồi đứng thẳng đáp đất an toàn, vẻ mặt vênh lên như được nhận huân chương!
Dù vậy, Ngân Kỳ vẫn mắng hắn một câu:"Vũ! Lần sau em không được bạo lực với động vật như vậy!!!"
Hắn cười đểu, xua tay nói:"Được được! Anh không cần quan tâm con mèo mất dạy đó.
Hai chúng ta...
làm thêm lần nữa được không?"
"Không!" Ngân Kỳ thẳng thừng đáp.
"Đi mà, một lần nữa thôi." Hắn nài nỉ.
"Không là không!!!"
"Anh..."
Xoẹt!
Hắn chưa nói xong thì bất ngờ bị con mèo xông tới và dùng móng vuốt cào hai nhát rách cẳng tay...
Ngân Kỳ:"..."
Vết cắt không quá sâu nhưng máu vẫn chảy ra.
Diệp Thần Vũ chẳng màng tới.
Hắn đặt anh ngồi sang bên cạnh rồi đứng phắt dậy vẻ mặt đùng đùng phẫn nộ quát:"Tao sẽ làm thịt mày!!!!"
Con mèo trả thù xong thì bốn chân chạy vụt ra ngoài.
Hắn khoác áo choàng ngủ lên người rồi đuổi theo.
"Vũ, em bình tĩnh...
Tối rồi, phải để cho hàng xóm ngủ chứ????"
Trong ngôi biệt thự rộng lớn của hắn vô cùng ồn ào, náo động cả màn đêm yên tĩnh.
Lần này có lẽ do hắn xui xẻo nên đêm tân hôn không được lãng mạn như trong phim...
Không biết, sang tuần sau, đêm du lịch hưởng tuần trăng mật của hắn và Ngân Kỳ có được thuận buồm xuôi gió hay không?
- HOÀN-
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...