"Anh ..." Lâm Vi Linh muốn nói, lúc mở miệng lại không nói lên lời, yết hầu như có một bàn tay vô hình chặn lại.
Hồ Khiên Dư thu nhanh hai tay, đem cô vào trong ngực, cô không muốn thoát, hắn cũng không muốn buông tay.
Nhưng cô đã nói trước đó, bọn họ còn rất nhiều điều giấu diếm đối phương, cô muốn làm rõ tất cả.
Cứ như bây giờ không hay sáng tối, chỉ làm nhau càng thêm mệt mỏi.
"Chuyện anh xuống tay với Diêu thị là Thác Ni nói cho em biết."
Thác Ni làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Không phải ông ta đã buông tay sao? Y như Lý Mục Thần nói, không phải Thác Ni chuẩn bị tĩnh dưỡng, không còn quan tâm gì đến nội bộ giới làm ăn Singapore.
Thác Ni lừa gạt cô, cô có thể hiểu được, bởi Thác Ni lo lắng mối quan hệ hỗn loạn này của cô cùng Hồ Khiên Dư.
Nhưng tại sao ông ta muốn lừa gạt Lý Mục Thần?
Ân oán Thác Ni cùng Diêu gia, Lâm gia, Hồ gia, Lý Mục Thần hoàn toàn ở bên ngoài, Thác Ni việc gì phải làm thế?
Tay Hồ Khiên Dư dường như hơi thả lỏng, nhưng trong phút chốc hắn lại ôm chặt lấy cô.
Hắn không giải thích.
"Lý Mục Thần đã từng ở Châu Âu thay ông ta dốc sức làm việc, chẳng nhẽ ông ta không nghĩ đến, nếu Lý Mục Thần biết chính mình bị lừa thảm như vậy còn có thể vì ông ta mà cam tâm tình nguyện làm việc? Ông ta không phải trông cậy vào Lý Mục Thần quản lý toàn bộ sự nghiệp của mình hay sao?"
Hồ Khiên Dư chỉ cong cong khóe miệng, cô bị hắn ôm không nhìn thấy hắn cười có chút bất đắc dĩ cùng châm chọc.
Bất đắc dĩ là, Thác Ni, con người này rất đáng sợ, những người bên cạnh luôn bị ông ta điều khiển, lợi dụng.
Lý Mục Thần có đáng giá tín nhiệm hay không, Thác Ni so với bất kì ai đều rõ ràng hơn.
Mà châm chọc là, cô gái này cho đến bây giờ còn chẳng hay biết gì.
Nhưng Hồ Khiên Dư cũng không nói cho cô biết.
Cô bị gạt như vậy cũng tốt, cô cũng không lợi hại như những người đàn ông đó.
Nếu cô biết chân tướng, tinh thần cũng không biết sẽ suy sụp đến mức nào.
Cô ấy tuyệt đối không thể trở thành Lộ Tây thứ hai.
Thác Ni đại khái cũng lo lắng chuyện này mới lựa chọn không nói cho cô ấy.
Nhưng cái Hồ Khiên Dư không thể lý giải là, Thác Ni đem chuyện hắn muốn thu mua Diêu thị nói cho cô ấy rốt cuộc là có ý gì?
Lâm Vi Linh chỉ biết rằng giờ phút này Hồ Khiên Dư không nói lời nào.
Hắn đối với cô vẫn như trước không có cách nào thành thật.
Cơ thể Lâm Vi Linh bị hắn ôm đến đau đớn, cô có thể làm sao bây giờ? Hắn không buông tha cho cô, cô cảm thấy bản thân bị giam cầm, không chỉ có thân thể, cả suy nghĩ cũng trái tim cũng vậy.
Ở trong ngục tù của người đàn ông trước mặt.
*************************************************************************
Phá vỡ sự im lặng của hai người là tiếng di động Hồ Khiên Dư.
Bởi lúc này quá im lặng, tiếng chuông vang lên hết sức rõ ràng.
Cánh tay Hồ Khiên Dư buông lỏng, vòng qua vai, nhìn mặt cô.
Cô không khóc.
Tốt lắm.
Hắn đứng dậy kéo Vi Linh lên, xoay người cầm lấy di động, nhìn màn hình xong mới nghe máy.
Hồ Khiên Dư cùng đối phương trò chuyện không lâu, Vi Linh cũng không còn tâm trạng nghe bọn họ nói gì.
Cô lấy gương trang điểm lại, nước mắt làm nhòe lớp phấn cũ, cô nhìn mặt mình, nhận không ra, nhất thời có chút giật mình.
Bên này, Hồ Khiên Dư đã cúp điện thoại, buổi chiều hắn còn phải gặp cổ đông của Diêu Thị, rất khó khăn mới có thể bớt thời gian cùng cô ăn cơm.
Hắn nhìn Lâm Vi Linh, cô gái này nhìn chính mình trong gương ngẩn người.
Cái nhìn của hắn đối với cô như là một sự tồn tại mãnh liệt, Lâm Vi Linh gập hộp gương trang điểm xuống, không ngoài ý muốn chống lại ánh mắt của Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư thu hồi ánh mắt nói: "Xin lỗi, làm hỏng bữa trưa của em ..."
"......"
"Đêm nay có thể anh không về nhà, chúng mình hẹn ăn cơm tối?"
"......"
Hắn đi đến trước mặt, theo thói quen cúi xuống hôn trán cô, "Bây giờ anh phải đi.
Buổi tối gặp."
Lúc hắn xoay người đi liền bị cô gọi lại.
"Hộ chiếu của em ở chỗ anh ..." Cô nhìn chính mình trong ánh mắt của hắn.
Ánh mắt hắn dễ dàng làm cho người khác liên tưởng đến màn đêm thâm trầm, nơi đó ẩn dấu rất nhiều bí mật, biểu hiện hỉ nộ ái ố bên ngoài của hắn liệu có mấy phần là thật?
Hắn ôm cô như vậy, cũng có mấy phần là thật?
Hắn nghe cô nhắc đến hộ chiếu, đáy mắt đột nhiên ngưng lại, hắn liệu có thể tin tưởng cô ?
Cùng với người đàn ông này cô chưa bao giờ có cảm giác thoải mái, nhưng mỗi lần mệt mỏi, cô chỉ có hắn làm chỗ dựa duy nhất.
Vi Linh hít sâu, sau đó nói: "Em phải tự mình đi giải quyết một chuyện."
Hồ Khiên Dư tự hỏi thật lâu sau, nghĩ đến một phương án: "Đi gặp Thác Ni?"
Cô không trả lời vấn đề của hắn, tự nói: "Sau đó em sẽ trở về Mỹ."
"......"
"Không cần nhìn em như vậy, quyết định này không phải nhất thời.
Hai chúng ta đều nên suy nghĩ đến việc phải thật sự có một kết thúc."
"......"
Cô tiếp tục nói với hắn: "Em cầu chúc cho anh thành công lấy được Diêu thị, nhưng thật đáng tiếc, em không thể tận mắt nhìn thấy."
"......"
"Em cùng trưởng phòng đầu tư Hằng Thịnh diễn một màn cho giới truyền thông cũng coi như giúp anh làm cho Diêu thị càng thêm mù quáng."
**********************************************************************
Cô khẽ cười trong sự trầm mặc của hắn, biểu tình trên mặt khoan thai, nhưng nụ cười lại làm cho hai mắt hắn đau buốt.
Hắn sợ hãi run lên một chút, lúc định thần lại cũng không nói được một lời.
Không thể từ chối, càng không thể đồng ý.
Lâm Vi Linh nhìn bóng dáng hắn nói: "Buổi tối em chờ anh ở nhà, nhớ mang hộ chiếu của em về."
Hắn bỗng dưng dừng lại, quay đầu, thong thả nói ba chữ: "Em đừng mơ."
Hắn nói bình tĩnh như vậy, không hề một chút gợn sóng như vậy mới làm cho người ta sợ hãi nhất.
Hắn nhìn chằm chằm mắt của cô nói.
Lâm Vi Linh không né tránh, quang minh chính đại nhìn lại.
Nếu trước kia đối với người đàn ông này cô còn ôm một chút hy vọng xa vời thì bây giờ cô cảm thấy mình rất thanh thản nhẹ nhàng, đã ổn định lại tâm tình rất tốt, có lẽ so với hắn còn rõ ràng hơn rất nhiều: Hắn và cô, con đường sau này không thích hợp đi cùng nhau.
"Chúng ta mãi đề phòng nhau như vậy, anh không mệt sao? Có lẽ anh căn bản không để ý những người phụ nữ bên cạnh mình rốt cuộc suy nghĩ điều gì, nhưng em không thể.
Em luôn luôn cố gắng, đến bây giờ mới phát hiện ra mình làm không được."
Cô nói gần như khuyên bảo.
Sắc mặt Hồ Khiên Dư khẽ biến, đáng tiếc chỉ trong nháy mắt, một chiếc nháy mắt của Vi Linh, hắn lại khôi phục vẻ mặt không bao giờ nhân nhượng như trước.
Hắn giống như hạ lệnh với cấp dưới: "Anh có thể cho em thời gian."
"......"
"Ba tháng."
"......"
"Chuyện Hằng Thịnh cùng Diêu thị, nếu anh không tính sai, chỉ cần ba tháng có thể xử lý xong."
"Mà trong khoảng thời gian này em đến Mỹ học tiếp cũng được, du lịch cũng tốt, đến hạn, anh đón em trở về." Hắn thay cô quyết định, ngang ngạnh, không nói tình nói lý.
Vi Linh cầm túi của mình, giống như hắn vừa rồi, không trả lời, tự đi ra phía cửa.
Lúc lướt qua người hắn, Vi Linh dừng lại: "Anh dường như vẫn không hiểu được ý của em."
"Vậy em nói cho anh biết, em rốt cuộc có ý gì.
Hoặc em rốt cuộc muốn anh thế nào?"
Vi Linh cảm thấy người đàn ông này cùng mình lại như đang tiến hành một cuộc đàm phán.
Giống những lần trước, nhưng mục đích của cuộc đàm phán này, là cô ra đi hay ở lại.
Vi Linh nghiêng đầu, liếc nhìn hắn một cái thật sâu, anh tuấn, trí tuệ, ngang ngạnh, không phân rõ phải trái trắng đen, tâm ngoan thủ lạt ...!người đàn ông đó bây giờ lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn đến vô cùng.
Hắn không hiểu được rốt cuộc cố muốn cái gì sao?
Cô nói với chính mình: Một lần cuối cùng, cô nói cho hắn, chính mình rốt cuộc muốn cái gì, rốt cuộc muốn thế nào.
"Buông tha Hằng Thịnh, bỏ lại tất cả quyền lợi.
Giống như ...!giống như những gì chúng ta đã giao hẹn trước khi anh xảy ra tai nạn.
Anh chuyển giao toàn bộ cổ phần thuộc danh nghĩa cá nhân cho hội đồng quản trị.
Không được trả lại cho mẹ anh ..."
***************************************************************************
Lâm Vi Linh nói những lời này, Hồ Khiên Dư lại cười thành tiếng.
Cô nhất thời ngây người.
Hắn đang cười cô? Mỉa mai cô không tự biết lượng sức mình, mỉa mai cô một lần nữa lại đem chính bản thân mình cùng quyền lợi của hắn lên bàn cân?
Hồ Khiên Dư nhanh chóng dừng lại, nghiêm mặt mà nói: "Anh rốt cuộc đã biết vì cái gì Thác Ni đem chuyện anh thu mua Diêu thị nói cho em."
"......"
"Thế nào? Em còn không hiểu được dụng ý của Thác Ni?"
"......"
"Ông ta đoán được sau khi em biết chuyện này nhất định không kìm chế được mà tìm đến anh ra điều kiện.
Nếu anh không đồng ý với em sẽ bị mất em, mà ông ta vẫn như trước có thể cho anh mượn một tay loại bỏ Diêu Diệc Sâm, mà Diêu thị một khi tới tay anh, cũng là tới tay ông ta.
Nếu anh đồng ý với em, buông tha Hằng Thịnh cùng Diêu thị, ông ta liền có thể độc chiếm toàn bộ Diêu thị, Hồ gia không còn là cổ đông lớn nhất của Hằng Thịnh, lại cũng chính là ý ông ta!"
Thác Ni làm người âm hiểm, bày bố chu toàn như vậy, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một quân cơ của ông ta.
Ông ta hận Hồ gia, hận Diêu gia, dùng một mũi tên trúng hai đích vậy mà giải quyết ...!chính ông ta mới là người thắng.
Như theo lời mẹ hắn, người đàn ông này ra vẻ đạo mạo như vậy, cho dù mẹ của Lâm Vi Linh năm đó không rời khỏi ông ta cũng nhất định sẽ không có hạnh phúc.
Năm đó, Lâm Thậm Bằng vốn không phải đối thủ của Thác Ni, bây giờ Hồ Khiên Dư càng không phải là đối thủ của ông ta!
Lời Hồ Khiên Dư như một đòn cảnh cáo, trong đầu Lâm Vi Linh "Ong" một tiếng, toàn bộ suy nghĩ bỗng nhiên sững lại.
Hồ Khiên Dư chậm rãi kéo tay cô, đem lòng bàn tay cô áp vào má mình, chậm rãi nói: "Em muốn anh đem tất cả của mình chắp tay tặng cho Thác Ni sao?"
"......"
"Vi Linh, nói!"
Lâm Vi Linh nghe thấy giọng nói mình trống rỗng hỏi lại: "Nếu em nói muốn thì sao? Anh sẽ đồng ý?"
......
......
......
Lâm Vi Linh đến Mỹ tuần đầu tiên, trong Singapore, cổ phiếu của Hằng Thịnh bị kích giá đến mức cao nhất.
Trong vòng 15 phút phiên giao dịch đầu tiên trong sáng nay bắt đầu có xu thế bán tháo.
Toàn bộ giới cổ phiếu chấn động, dân chơi cổ phiếu khủng hoảng, quy mô bán tháo bắt đầu lan rộng.
Giới chuyên môn kêu gọi mọi người không nên chạy theo phong trào nhưng hầu như không có hiệu quả, Hằng Thịnh rớt giá.
Ở thi trường hải ngoại, các công ty con của Hằng Thịnh cũng không ngoài dự đoán, thị trường vô cùng hỗn loạn.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tuần thứ hai, tiết trời bắt đầu ấm lại, nhiệt độ dần dần tăng lên, tuần trước cổ phiếu của Hằng Thịnh gặp phải một cơn chao đảo mạnh, tập đoàn tài chính khống chế Hằng Thịnh ra tay bán tháo.
Theo phân tích của các nhà chuyên môn, nếu lúc này Hằng Thịnh muốn tự cứu mình, ít nhất cần thuyên chuyển 50% vốn lưu động hiện có.
Cũng theo phỏng đoán này, dự án tập đoàn Hằng Thịnh cùng tổng công ty hàng không Singapore ký hợp đồng mở thêm đường bay đến Ireland vì thiếu vốn mà phải gác lại.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tuần thứ tư, đường bay đến Ireland đúng hạn thực hiện, một lượng vốn lớn được huy động, giới truyền thông hai nước đều rầm rộ đưa tin.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ hai, đầu tháng, giới truyên thông Singapore đưa tin: Các cơ quan chức năng tuyên bố, đối tượng bị tình nghi lũng đoạn trái phép cổ phiếu của Hằng Thịnh trên thị trường chứng khoán thời gian vừa rồi, chính là tập đoàn của gia tộc lớn thứ hai Singapore, Diêu thị, không thể không nhận lệnh tiến hành điều tra.
Ba hôm sau khi tin tức này đưa ra, tất cả các giao dịch chứng khoán của Diệu thị trong nước đều bị đình chỉ.
Diêu thị tạm thời đóng cửa, không được cho phép tiến hành các hoạt động kinh doanh buôn bán.
Trong vòng hai tháng, tập đoàn của hai đại gia tốc lớn nhất Singapore liên tiếp gặp đả kích lớn, cho nên quý này được giới truyền thông Singapore gọi là thời gian nguy hiểm.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ hai, giữa tháng, Hồ Hân chính thức rút khỏi hội đồng quản trị tập đoàn Hằng Thịnh, giao toàn bộ quyền cho Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư chính thức trở thành người có quyền và trách nghiệm lớn nhất.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ hai, giữa tháng, ba đại cổ đông lớn nhất Diêu thị đem 50% cổ phần chuyển giao cho tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Hằng Thịnh Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư trở thành cổ đông lớn thứ 4 của Diêu thị, chính thức tiến vào hội đồng quản trị.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ hai, cuối tháng, Diêu Diệc Sâm suy tim đột phát, nhập viện trị liệu.
Giới truyền thông bằng rất nhiều cách khai thác được, lần này Diêu Diệc Sâm phát bệnh, tình hình không mấy lạc quan.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ ba, đầu tháng, Lâm Vi Linh ở viện phúc lợi xã hội xin giấy phép nhận nuôi một đứa bé Châu Á ở cô nhi viện khu đông Manhattan, Aaron, Á Luân.
Ngày đó đúng là sinh nhật Á Luân, đứa bé này một mình tránh ở góc tối tự hát mừng thổi nến.
Lâm Vi Linh phát hiện ra nó, mỉm cười nói "Hi!".
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ ba, giữa tháng, Lý Mục Thần bị thôi giữ chức vụ ở tập đoàn Hoàn Cầu, chuyển giao lại Vương Thư Duy.
Sau khi Vương Thư Duy nhận chức, công việc đầu tiên chính là tiến hành hợp đồng hợp tác giữa Hoàn Cầu cùng Hằng Thịnh.
Mặc kệ sự phân tích và dự đoán của các chuyên gia, Hồ Khiên Dư bỏ ra 50% cổ phần của mình ở Hằng Thịnh cùng Hoàn Cầu hợp tác, tìm cách lập công ty song phương: Hoàn Thịnh.
Tập đoàn liên hợp lớn nhất Singapore được thành lập.
Lâm Vi Linh đến Mỹ tháng thứ ba, cuối tháng, Á Luân tính tình kì lạ làm gia sư tiếng Trung thứ ba xin nghỉ việc.
Lâm Vi Linh không thể không một lần nữa giúp Á Luân tìm thầy.
Lúc này, trên thông báo tuyển dụng của cô viết rõ ràng: Cần một gáo viên kiên nhẫn như dạy chính con mình.
Thông báo tuyển dụng rất nhanh có hồi ầm, Lâm Vi Linh mail qua, hẹn hai giờ chiều phỏng vấn vị giáo viên tiếng Trung này tại nhà.
Trời đẹp, ánh nắng chan hòa, trong ba tháng này, chưa có một ngày nào như hôm nay làm người ta vừa ý như vậy.
Buổi chiều, đúng hai giờ, chuông cửa vang lên.
Lâm Vi Linh mặc đồ thể thao đi ra.
Mở cửa, trong ngày mắt cô ngây người.
Ngoài cửa, giáo viên dạy tiếng trung đến phỏng vấn hướng cô mỉm cười: "Xin chào, tôi đến phỏng vấn."
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn là ánh mắt Lâm Vi Linh quen thuộc, thâm trầm nhìn không thấy đáy.
Cũng vẫn như trước, trong mắt phản chiếu hình ảnh cô.
Nhưng khóe mắt hắn, rõ ràng cong lại.
Lần đầu tiên, hắn dùng ánh mắt mỉm cười với cô.
Vi Linh, anh về rồi ...
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...