Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Chương 9: Oan gia ngõ hẹp.
Nó cùng cô gái ấy nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt của cô gái ấy như một viên đạn muốn bắn vào nó. Nó đột nhiên mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh cô nàng, rồi gọi một ly café đen không đường quen thuộc khi phục vụ hỏi.
Trong khi nó đã thảnh thơi gọi đồ uống và ngắm nhìn Sài Gòn từ trên cao thì cô nàng ấy vẫn đang còn đứng ngây người ra đó mà nhìn nó.
-    Này Phụng “hoàng”, có ngồi xuống không thì bảo. – Nhỏ My bạn gái thằng Tuân lên tiếng.
Nhỏ Phụng nhăn mặt, đáp với giọng ngọt ngào:
-    Không được gọi như vậy nha.
Nó nghĩ thầm:
-    Từ hổ hóa mèo rồi.
Tất cả chìm vào không khí im lặng khi nhỏ ngồi xuống rồi nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Mà nếu nghĩ đi nghĩ lại thì nó có làm gì nên tội mà con nhỏ này ghét cay ghét đắng nó vậy không biết. Nó chỉ gặp nhỏ ở quán, vì cứ một tuần là nhỏ tới tiệm một lần để mua hoa và lúc nào cũng hành nó lựa hoa rồi gói hoa cho nhỏ mặc dù chị Hoa cùng bé Linh vẫn niềm nở tiếp đón nhưng hình như nhỏ muốn trả thù riêng nó.
Nó ngồi nhấp từng ngụm cà phê mặc kệ thằng bạn cùng bạn gái của nó đang tâm tình, à mà dĩ nhiên là chuyện tình cảm của người khác thì nó quan tâm làm gì ệt. Chuyện gì thì nó cũng rất nhiệt tình và xông xáo giúp đỡ mọi người chỉ riêng cái vấn đề tình cảm thì nó hoàn toàn cư xử rất chi là “phủ phàng”. Không hiểu vì sao nó lại ghét tình yêu đến vậy, có vẻ từ ngày nó chia tay cô bạn gái năm cấp 3 và tới giờ nó vẫn không thể yêu ai mặc dù có rất nhiều cô gái ngỏ lời trước.
Nó nhìn những dòng xe qua lại dưới lòng lề đường, mặc dù vẫn biết ngoài sau, chỉ cần quay đầu lại là nó sẽ bắt gặp ánh nhìn ăn tươi nuốt sống của cô tiểu thư kiêu kì “cục” kia. Dù gì trước sau gì cũng chạm mặt nên nó quyết định quay lại và ăn sáng cứ mặc kệ hai anh chị kia tâm tình và nhỏ cứ nhìn nó. Tính nó rất khó chịu khi ăn thì bị người khác nhìn nên đôi khi nó hơi nhíu mày tỏ về không đồng ý trước hành động kì quái của nhỏ. Sức người cũng có hạn, lựu đạn thì cũng có thừa nên nó buông đũa mà hỏi:
-    Mặt tôi có dính gì hay sao mà cô cứ nhìn hoài vậy?.
Nhỏ nhướng mày:
-    Nhìn ai là quyền của tui.
Nó sững sờ trước thái độ của nhỏ nhưng cũng tức giận mà nói :
-    Cô có biết cứ nhìn người khác chằm chằm như vậy là thiếu lịch sự không hả ?.

Nhỏ vẫn dửng dưng :
-    Vậy tui không nhìn nữa là được phải chứ dzì.
Đến đây thì nó hoàn toàn tắt phép với con nhỏ này, mọi khi nó luôn mau mồm mau miệng để chọc cười người khác nhưng khi cãi nhau thì nó hoàn toàn không nói được gì để minh bạch cho bản thân của chính mình, vì vậy nhiều lúc nó bị nhiều người đổ oan à không chối cãi một câu nào và kết quả là từ bồi thường đến no đòn.
Đó là quãng thời gian ba năm về trước, cứ nghĩ là ba năm sau trình độ cãi nhau để biện minh của nó đã được nâng tầm thì ngày hôm nay, con nhỏ Phụng này như dội một gáo nước lạnh vào đầu nó như một giọng mỉa mai : “Cỡ cưng mà đòi thắng chị à ?.”
-    Này này, hai người đừng có gây nhau nữa. – Thằng Tuân lên tiếng can ngăn.
Nhỏ tươi cười đáp :
-    Không có gì đâu, giỡn chút thôi.
Nó lầm bầm trong miệng :
-    Giỡn cái kiểu này có mấy thằng khùng nó mới đi giỡn với mấy người.
Nhỏ My cũng tiếp lời:
-    Nhỏ này kì ghê, thấy ảnh đẹp trai mà làm quen không được nên dùng cách này à?.
Không hiểu phải “nhột” hay không mà cả nó và nhỏ đồng loạt lên tiếng:
-    Còn lâu mới làm quen cái loại người này.
Sự song tấu hòa âm này của nó và nhỏ đã làm cho “vợ chồng” thằng Tuân – My tái mặt trong giây lát và rồi nhỏ My lại công kích:
-    Chu choa, hai người đồng tâm đồng lời luôn kia. Hihi.
Nhỏ nhăn mặt, giọng ngọt như mía:

-    Phụng không giởn với My đâu nha, không vui đâu đó.
Trái lại với sự khó chịu của nhỏ thì nhỏ My lại tiếp tục:
-    Trời ơi!. Phải nhỏ Phụng không vậy, hôm nay nói chuyện kiểu gì mà tao muốn nổi da gà quá nè. – Nói rồi nhỏ My cười lăn lộn.
Nó nhìn qua nhỏ, hai đôi má ửng hồng trong rất xinh. Nhưng rồi chỉ nhìn nó một thoáng đó thôi thì nó tiếp tục bầu bạn với ly café cùng khung cảnh ngoài đường trong khi thằng Tuân đang í ớ can hai cô nương kia sắp đang định bay vào choảng nhau đến nơi rồi.
Được một lúc thì sự tình cũng yên ổn, không khí cũng hòa bình trở lại nhưng con nhỏ vẫn đang khó chịu ra mặt với nó và nó không hiểu lí do là gì.
-    Anh ơi!. Em có việc phải về gấp. – Nhỏ My quay sang thằng Tuân bảo.
Thằng Tuân vội nói:
-    Chuyện gì vậy, để anh đưa em về.
-    Vậy đi nhanh đi anh, em trễ giờ rồi.
-    Ừa. – Rồi thằng Tuân quay sang nó. – Tiền tao thanh toán rồi, chút khỏi trả.
Nó gật gù đáp:
-    Ờ.
Khi bộ đôi của thằng Tuân khuất sau cánh cửa thì không khí trong căn phòng đang tỏa ra một cảm giác kinh dị, sát khí như tỏa trong hơi lạnh của chiếc máy lạnh ra. Sự ngột ngạt đến khó chịu, nó bắt đầu thở dài ra khi ánh mắt của nhỏ đang nhìn chằm chằm lấy nó, hai tay của nhỏ đang cầm một dao và một nỉa. Một trong hai thứ ấy thì thứ nào cũng có thể gây thương tích đầy mình cho nó và có thể chỉ trong một phút giây nào đó thì nó sẽ nói lời giã từ với cuộc sống này.
-    Này, sao cứ nhìn tôi hoài vậy hả?.
Nhỏ chu môi lên cãi cùn:

-    Thích thì nhìn.
Như bắt được điểm mấu chốt nó liền bật lại:
-    Thích tôi nên nhìn à?.
Nhỏ liền đỏ mặt mà phân bua, cái kiểu nói chuyện chua như giấm vẫn cứ tiếp tục:
-    Thích gì, tui mà thích anh à?.
Nó cười nham hiểm:
-    Vậy cớ sao lại cứ nhìn tôi như vậy.
Nhỏ bối rối:
-    Ừa thì… thì…
-    Thì sao?.
-    Ừa thì… anh có bạn gái chưa?.
Nó há hốc trước câu hỏi của nhỏ, cái vẻ lạnh lùng, chanh chua lúc nãy hoàn toàn biến mất, cứ như nhỏ Phụng trước mặt nó đang là một cô nàng khác vậy. Vẻ e thẹn, giọng nói ngọt ngào với gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng.
-    Chưa.
Nghe câu trả lời của nó, nhỏ liền mở to mắt như không tin:
-    Có lầm không vậy?. Nói không phải khen thì anh cũng đẹp trai với cái vẻ ngoài lãng tử đó, vậy mà không có cô nào theo nhỉ?. Không lẽ anh bị có vấn đề về giới tính.
Đụng chạm đến sự chuẩn men thì nó điên tiết:
-    Này!. Đừng có đụng gì, nghĩ gì rồi phán đó. Tôi không thích quen ai vì tôi không muốn. Vậy thôi!.
-    Tại sao anh lại không muốn quen. – Nhỏ hình như chưa có ý định buông tha cho nó.

-    Định bức cung tôi đến khi nào đây?.
-    Chừng nào anh nói lí do anh không muốn quen ai nữa.
-    Tôi nói là được chứ gì.
-    Ừa.
Nó thở dài, nó không muốn kể cho nhỏ nghe về cái bí mật mà nó đã cố giấu, cố cho quên đi nỗi đau đã qua ba năm nay. Nó có một mối tình nhỏ, một mối tình cấp ba học trò đầy thơ mộng, nó đón cô bạn gái năm xưa mỗi buổi sáng đi học và cả khi ra về. Lúc nào cả hai cũng có nhau như không có điều gì có thể chia cắt được tình yêu của nó dành cho cô bạn gái năm xưa. Cả hai cũng có nhiều ước hẹn, cũng có nhiều dự tính riêng cho tương lai nhưng rồi mọi chuyện lại trở về con số không vào ngày nó nhập học ở Sài Gòn. Nó học ở Sài Gòn, còn bạn gái nó thì học ở Huế. Nó hiểu vì gia đình phải di cư nên tình yêu của nó phải chia cắt tạm thời về mặt địa lí, nhưng khoảng cách địa lí lại là một lí do tốt để “ngoại tình”. Một ngày nó chợt nhận ra tình cảm của cô ấy không còn như ngày xưa, những tin nhắn đáp cho có với những từ trả lời cộc lốc, hay những cuộc điện thoại đường dài vẫn luôn bị gián đoạn bởi nhiều lí do khác nhau. Chỉ khi nó vô tình được một cô bạn của cô ấy tại Huế cho biết tin rằng cô ấy đã có người khác đã qua lại với nhau mấy tháng, và trong những tháng đó thì vô tình cô ấy đã cho nó hai chiếc sừng.
-    Hừm!. Thiệt tình thì chắc nhìn anh khi mọc sừng đẹp lắm ha.
-    Tôi không đùa.
-    Hihi, tui xin lỗi. Chỉ vì vậy mà anh không dám yêu ai nữa sao?.
-    Chắc vậy.
Nó trầm ngâm nhìn ra ngoài đường, có lẽ cái thứ được gọi là “tình cảm” trong lòng nó đã không còn nữa, nó không thể yêu ai vì nó sợ cảm giác ấy. Nó sợ cảm giác bị phản bội lòng tin, phản bội lại những sự mong chờ và yêu thương của nó dành cho người đó.
-    Nếu bây giờ có một người con gái muốn anh yêu người đó thì sao?.
-    Tôi cũng không biết, nếu tôi thấy được sự chân thành và tin tưởng thì tôi sẽ đáp trả tình cảm.
-    Ừa.
Nhỏ trầm ngâm suy nghĩ, rồi lâu lâu lẩm nhẩm gì đó, ánh mắt đôi khi ánh lên vẻ thích thú. Nó ngồi nhấp môi ly café rồi cảm nhận bài nhạc Embrace đang vang lên từng hồi. Giờ đây nó nghĩ không biết giờ này chị Hoa với bé Linh đã dậy để ra mở tiệm chưa nữa, nếu không thì ngày hôm nay ở nhà không thì nó không biết làm gì cả. Chắc nó buồn đến phát chán mất thôi.
Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn, như muốn đưa nó vào một miền thế giới nào đó không có tình yêu, không có những nỗi giận hờn vu vơ, không có những ghen tuông hờn trách. Một thế giới nói không với tình yêu hay là chính bản thân nó sợ yêu. Sợ những cảm giác khi xưa đã buộc nó phải phủ phàng với những tình cảm của người khác dành cho nó. Có phải nó đã quá ích kỉ?.
Đang trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên nhỏ tươi cười bảo nó:
-    Tui sẽ làm anh yêu tui!.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 10


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui