Chương 5: New Life.
Nó đặt nhẹ nhàng bó hoa hồng trắng xuống trước mộ, khuôn mặt nó đượm buồn nỗi niềm xa. Bên nó, Ái Linh khụy xuống dưới mộ mà khóc nức nở, nó chỉ biết đứng lặng im nhìn hai người con gái mà nó thân thương nhất đang buồn bã.
Người tham dự buổi lễ đưa tang mẹ của Ái Linh chỉ vỏn vẹn nó, chị Hoa và cô bé ngoài ra không còn một ai cả. Không khí đau thương như vỡ òa tại nghĩa trang thành phố, mọi cảm xúc, mọi kĩ niệm, mọi tình thường mà Ái Linh dành ẹ của em như tuôn trào ra qua những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi. Những giọt lệ lăn dài trên má cô bé, giọt nước mắt tinh khiết chứa đựng vô vàn tình yêu thương.
Người ra đi, để người ở lại đau thương và nước mắt, giờ đây chính Ái Linh sẽ tự lựa chọn con đường của riêng em, con đường tương lai em sẽ chọn.
Chị Hoa vội gạt đi những giọt nước mắt rồi đến an ủi Ái Linh, một cú sock quá lớn đối với cô bé mười sáu tuổi. Mẹ và em rời quê để lên thành phố kiếm sống khi cha bỏ đi theo người khác, nhưng chỉ mới lên nơi đây chưa đầy một tuần thì người mẹ đã mãi mãi rời xa em, để lại một cô bé mỏng manh trên đường đời đầy gian khổ. Mẹ Ái Linh xuất thân là trẻ mồ côi trong khi gia đình bên nội lại cự tuyệt em, họ đẩy mẹ con em đến mức đường cùng phải chọn cách bỏ xứ, bỏ làng quê mà đi tha phương cầu thực. Bây giờ, Ái Linh, một cô bé mười sáu tuổi, không họ hàng, không người thân và phải sống trên mảnh đất lạ này một thân, một mình.
Cái nắng sáng xua tan đi phần nào không khí ảm đạm buổi ban mai, những giọt sương sớm đọng trên những lá cây bồ đề cũng dần tan. Chị Hoa dìu Ái Linh về khi cô bé muốn mãi ở bên mẹ, nó chỉ biết đi theo sau chị và cô bé, trong đầu ngổn ngang dòng suy nghĩ.
- Em định sẽ như thế nào?. – Chị Hoa hỏi Ái Linh khi cả ba về lại tiệm.
Ái Linh ngước khuôn mặt buồn bã lên nhìn chị Hoa, rồi lại cúi xuống lắc đầu:
- Em cũng không biết nữa chị ạ, em không biết bây giờ bản thân sẽ phải làm gì, sẽ đi đâu, về đâu nữa.
Nó đặt tách trà lên bàn rồi nói:
- Hay em cứ ở lại đây đi.
Chị Hoa cũng phụ họa theo nó, vì chính nó và chị điều quý Ái Linh và muốn cô bé ở lại đây thay vì mạo hiểm tìm một điều gì đó ở ngoài kia:
- Đúng rồi đó, em cứ ở lại đây.
Ái Linh lưỡng lự:
- Em… em, em sợ làm phiền anh chị, với lại em lại không có tiền nên..
Chị Hoa mỉm cười bảo:
- Trời, tưởng chuyện gì, em cứ ở lại đây phụ cửa hàng với chị, chị sẽ trả lương cho em giống Kha thôi. Em sẽ có đủ tiền hằng ngày và cả khi qua những tháng hè này em cũng đủ tiền mà đóng tiền học.
Nó cũng cười bảo:
- Anh thấy chị Hoa nói vậy cũng được đó, em hãy ở lại đi, có việc làm rồi qua mấy tháng hè cũng đủ tiền mà vào năm học, còn chỗ ở thì cứ qua nhà chị Hoa, nhà chị ấy cũng khá giả.
Nghe vậy chị Hoa liền xua tay, cắn môi nói:
- Ấy chết, nhà chị không được đâu em, ba má chị không thích người lạ mặc dù chị cũng rất muốn Ái Linh về ở với chị nhưng tiếc là không được rồi.
Ái Linh cũng cười buồn mà đáp với chị Hoa:
- Em cảm ơn anh chị, chị cho em được làm ở đây đã là may mắn của em, chỗ ở thì em ở lại tiệm cũng được thôi ạ, em cũng tính xin học ở một trường gần đây.
- Ở tiệm thì cũng không an toàn đâu em, tiệm ta toàn cửa kính, chỉ có một hàng ghế sa-lon để tiếp khác chứ không có giường ngủ, với lại em con gái, một thân một mình ở đây thì chị cũng không an tâm đâu, đến chị còn sợ ở đây vào ban đêm nữa là. – Chị Hoa sợ sệt nói.
Ái Linh thở dài:
- Để em kiếm một phòng trọ nào ở cũng được ạ.
- Em bây giờ chưa có tiền trong túi làm sao mà thuê trọ được chứ, đất Sài Gòn này nếu muốn ra đường thì trong túi cũng phải tầm 50 nghìn trở lên không đấy. – Nó nói.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cách này không ổn, cách kia cũng không ổn, mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến nó không tài nào thu xếp ổn thỏa cả. Nó biết Ái Linh là một cô bé tốt, bây giờ lại một mình tại nơi xứ lạ quê người thì làm sao tránh khỏi những khó khăn của cuộc sống.
- Hay em qua ở với Kha đi. – Chị Hoa tươi cười nảy ra một sáng kiến theo chị là tuyệt vời nhưng với nó thì không.
Nó thở dài ra vẻ bó tay với sếp của mình:
- Ai đời lại trai gái chung một phòng, với lại nhà trọ em ở tận Quận 1, từ đó qua đây cũng phải ba mươi phút nếu đi xe máy, trong khi em lại đi xe đạp.
- Tưởng chuyện gì chứ cái đó để chị lo. Xe thì chị sẽ cho em mượn chiếc AB của chị mà đi, còn phòng trọ em có thể chuyển đến gần công viên Tao Đàn, chị có bạn mở nhà trọ cho sinh viên thuê ở Nguyễn Thị Minh Khai cho sinh viên Đại Học Mở TP.HCM ấy em. – Chị Hoa búng tay cái chóc.
Nó với Ái Linh há hốc miệng trước sự sắp xếp tài tình của sếp Hoa, nó nghĩ một phần như vậy cũng đỡ về phương tiện đi lại, một phần thì cũng gần hơn so với chỗ làm nhưng xa hơn một chút đối với trường của nó. Mặt khác thì nó không muốn rời xa căn gác trọ nhỏ bé yên tĩnh giữa lòng thành phố trong ba năm qua.
- Vậy có ổn không chị, em em… – Ái Linh ngại ngùng.
Chị Hoa khoái chí cười:
- Không sao đâu em, tên nhóc này mà dám làm gì cơ chứ.
- Dạ vậy em đồng ý ạ. – Ái Linh cười.
Chị Hoa quay sang nó hỏi:
- Còn em thì sao Kha?.
Thấy hết đường lui, với lại nó cũng muốn tốt cho bé Linh nên nhắm mắt xua tay:
- Chị tính sao em nghe vậy.
Chị Hoa cười to:
- Haha, vậy mọi việc xong rồi, giờ hai em dọn dẹp chuẩn bị mở tiệm.
- Rõ, sếp.
Ngày nó rời xa mái nhà trọ nhỏ xinh đã gắn bó với nó ba năm, nó đã coi nơi này như là một ngôi nhà nhỏ của chính nó mà giờ đây đã phải nói lời từ biệt. Nếu chị Hoa không hối nó thì chắc có lẽ nó đã khóc lên mà ôm lấy cánh cửa phòng rồi.
Dọc con đường Nguyễn Thị Minh Khai, nó với chị Hoa cùng bé Ái Linh tấp vào một ngôi nhà bốn lầu, ngôi nhà được thiết kế đẹp và rộng rãi, đối diện là công viên Tao Đàn đúng là một nơi lí tưởng. Nó thích ở trên cao để ngắm nhìn Sài Gòn vào đêm, khi những ánh đèn điện lung linh thắp sáng cả thành phố.
- Hai em cứ ở đây thoải mái, trên lầu thì không có ai thuê còn mấy lầu dưới thì chỉ có mấy chị ở lầu dưới thôi. – Bạn chị Hoa niềm nở.
- Có ai con trai không chị?. – Nghe bạn chị Hoa giới thiệu về thành viên của nhà trọ thì nó giật mình khi nghe chữ “chỉ có mấy chị”. Nó cũng muốn có những bữa anh em nhà trọ tụ lại café cà pháo cho vui như tại nhà trọ cũ của nó.
Bạn chị Hoa cười:
- Có, nếu em thuê thì em là con trai đầu tiên của nhà trọ đấy.
Nó nghe tin như sét đánh ngang tai mà trong lòng cũng thầm vui.
- Hai em đừng lo bạn chị sẽ miễn phí yên tâm đi. – Chị Hoa cà khịa.
- Ê bớt giỡn nha bộ, miễn phí thì làm sao tao làm ăn hả?. – Bạn chị Hoa tá hỏa.
Chị Hoa cười hì hì rồi nói:
- Giỡn mà, bạn chị sẽ giảm giá cho cả hai 50% giá phòng.
- Vậy nghe còn được, hên mày là bạn tao chứ không thì tao cho ra đường rồi.
Nó và Ái Linh nghe hai bà chị đối đáp mà chỉ biết nhìn nhau mà cười, đúng là bạn thân, lâu ngày gặp lại là chắc chắn như nước với lửa nhưng dung hòa thì cũng phải gọi là từ nát tới tàn mạc những nơi mà hai người này đi qua.
- Chị này tên Thục, hai em cứ gọi là Thục “điệu” cho nó thân mật. – Chị Hoa lại đùa.
- Ê, không giỡn nữa nha con kia. – Chị chủ nhà tương lai của nó nhăn mặt.
Lúc này Ái Linh mới lên tiếng mà làm cho không khí đang dần nhuộm màu của một cuộc chiến:
- Chị Thục dẫn em lên coi phòng đi.
- Ừa, đi thôi.
Căn phòng cũng rộng rãi, có ba cửa số và một hai của chính, một cửa để ra vào còn một cửa để mở ra ngoài lang cang. Nó đứng trên lang cang tầng bốn của ngôi nhà nhìn xuống dòng đường đang đầy ấp xe qua lại cùng công viên Tao Đàn đang rộn rã, phía bên kia là quán café vỉa hè mà nó với thằng Tuân hay uống, nó cũng không ngờ rồi sẽ có một ngày nó ở tại đây, nơi nó thường hay lui tới nhất.
Một tuần trôi qua, cuộc sống cứ yên ả chờ lúc bấp bênh. Khi những tia nắng vàng chiếu xuyên qua từng kẽ lá rọi vào những bóng hoa đang tràn đầy sức sống. Nó ngồi nhấp từng ngụm café, lật trang báo ra đọc trong khi lấy chiếc laptop của tiệm mở những bản nhạc không lời nhẹ nhàng đầy tình cảm.
Ngồi đọc tới đọc lui cũng hết tờ báo mà chị Hoa với bé Ái Linh vẫn chưa đi mua cơm về, nó ngáp ngắn ngáp dài uể oải, bụng đói cồn cào. Bỗng có tiếng chuông vang lên khi tiệm có khách, nó vội đứng dậy chào:
- Xin chào quý khách, quý khách muốn mua loại hoa nào ạ?.
Trước mắt nó là một cô tiểu thư xinh đẹp, đứng cũng cao bằng nó nhờ đôi giày cao chót vót, nếu lấy cái gót giày mà đi đánh nhau chắc cũng lỗ đầu hơn bảy phân. Gương mặt kiêu kì vẻ kiêu sa. Lấy đôi kính râm ra, đôi môi hồng mấp máy những lời ngọt như mía và nội dung chua như giấm:
- Lấy mười hoa hồng đỏ, lựa hoa tươi, giấy gói màu xanh da trời. Cho mười phút để làm.
Nó há hốc trước cách nói chuyện, nhưng mà cũng thôi, với nó và các tiệm khác thì vẫn có một câu “khách hàng là thượng đế” là trên hết.
Vừa gói hoa vừa quan sát động tĩnh của cô nàng này, cô nàng này đi hết khắp tiệm, lấy bông hoa này hoa kia lên mà xem. Coi hết một lượt rồi lại đến xem những bức ảnh do nó chụp cùng chiếc xe đạp của nó giờ đã thành vật trang trí.
- Thiết kế tiệm dễ thương ghê. – Cô nàng mỉm cười nói một mình.
Nó nghe nhưng cũng giả vờ như không rồi thầm nghĩ:
- Lúc nảy như con sư tử giờ như con mèo, thay đổi gì nhanh vậy trời.
- Ê, xong chưa?. – Nhỏ này lại trở về với cái giọng “bố đời”.
Nó nhăn mặt đáp lịch sự, chìa bó hoa ra.
- Đây thưa chị?.
- Bao nhiêu?.
- Thưa, 300 nghìn ạ!.
- Nè!.
- Quý khách đi thong thả.
Nó thở phào, tưởng bị quay như quay dế rồi chứ. Được một lúc thì chị Hoa cùng bé Ái Linh cũng về và nó có một trận cằn nhăn no nê, với vẻ mặt hối lỗi của Ái Linh cùng chị Hoa, đôi khi nó cũng dám nghĩ rằng: “Hình như nó là sếp”.
Ngồi ngắm dòng người qua lại dưới đường, nó thấy Sài Gòn lại mang một bộ mặt mới dưới cái nhìn mới của một nơi mới. Giờ đây Ái Linh đã có một cuộc sống mới, một cuộc sống có lẽ sẽ yên bình. Nó nhìn bé Ái Linh đang ngồi say sưa coi tivi đôi khi cười khúc khích vui vẻ, nhìn cô bé ai có thể tưởng rằng bé Ái Linh đã trải qua một nỗi đau mất người thân, mười sáu tuổi, cái tuổi dám yêu – dám hận, dám nghĩ – dám làm và dễ lạc lối. Nó thở dài, dòng người vẫn không bao giờ tan, dòng xe cộ cứ qua lại pha lẫn ánh đèn. Cuộc sống quả là có nhiều cuộc hành trình, đôi khi leo lên được chuyến tàu của hạnh phúc cũng chưa chắc đến được ga mình mong ước. Sài Gòn, lại không ngủ và nó cũng vậy, nó lo cho cuộc sống của một cô bé hoàn toàn xa lạ, rồi sẽ về đâu, cuộc sống của Ái Linh sẽ như thế nào trước sống giờ của cuộc đời. Đời dài lắm, sẽ khó để mà đi.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...